Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-07-2023] Tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào thời điểm đại dịch COVID mới bắt đầu. Hai năm tu luyện là khoảng thời gian không dài nhưng với tôi thật gian nan. Nhưng dù có những va vấp trên đường đi, tôi không bao giờ bỏ cuộc. Tôi đã chuyển biến từ trạng thái ôm giữ chấp trước không buông, cho đến có thể nhận thức lý tính về việc tu luyện đồng thời hiểu được trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi dành trọn tâm sức cho tu luyện. Mỗi lần tôi đề cao trong giai đoạn này, tôi đều có thể cảm nhận được Sư phụ luôn dõi theo tôi, bảo hộ và điểm ngộ cho tôi.
Bắt đầu bước trên con đường tu luyện
Tôi sinh vào thập niên 90 và bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2006. Khi đó, tôi đang học năm thứ hai trung học cơ sở. Tôi có điểm không giống những học viên trẻ khác là mặc dù được sinh ra trong một gia đình có người tu luyện nhưng tôi đã tự mình bước vào tu luyện. Vào thời điểm đó, vì lo ngại bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại, những đồng tu người nhà của tôi đã khuyên tôi rằng chỉ cần trở thành một người tốt, hiểu được chân tướng của Đại Pháp đã là tốt rồi, và bảo tôi nên đợi đến khi Pháp Chính Nhân Gian rồi hãy tu luyện. Tuy nhiên, thấy tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các đồng tu người nhà đã không ngăn cản tôi nữa.
Nhờ đọc các bài chia sẻ tâm đắc thể hội và đọc cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân, cùng các kinh văn mới của Sư phụ trên trang web Minh Huệ, tôi hiểu ra rằng một học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp cần phải làm tốt ba việc. Vì vậy, khi vừa bắt đầu tu luyện, tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp và giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi phát chính niệm mỗi ngày trên đường đến trường và trở về nhà. Với những người hữu duyên gặp trên đường đi về, tôi cũng giảng chân tướng cho họ. Buổi tối, sau khi ở phòng tự học trở về nhà, tôi học Pháp và luyện công rồi mới đi ngủ.
Các đồng tu địa phương nói rằng Ban Giám hiệu và giáo viên trường tôi nhìn chung không chấp nhận các tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp và nhắc nhở tôi phải chú ý an toàn khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Trên thực tế, khi tôi giảng chân tướng trực tiếp cho học sinh, mặc dù có những bạn chế nhạo và xúc phạm tôi, và có những bạn từ chối, nhưng chưa bao giờ có bạn nào báo cáo tôi với giáo viên. Một số bạn sẵn sàng lắng nghe chân tướng và thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên. Mỗi lần giúp được ai đó thoái xuất, tôi cảm thấy rất mừng cho họ.
Giáo viên Chủ nhiệm và các giáo viên khác của tôi đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp), khuyên tam thoái nhưng họ không hề ngăn cản tôi, cũng không tìm gặp tôi nói chuyện. Tôi hiểu rằng đây là sự an bài và bảo hộ của Sư tôn, giúp cho tôi có được một môi trường ổn định để giảng chân tướng.
Khi tôi học năm cuối cấp hai, hoa Ưu Đàm Bà La xuất hiện trên tường chỗ đèn huỳnh quang trong lớp học của chúng tôi. Cả lớp tôi đều chứng kiến việc này. Khi về nhà ăn tối, tôi kể lại điều kỳ diệu ấy với bố mẹ, bố tôi nói: “Đó là bởi vì ở đó có con đấy.”
Trong suốt những năm học trung học cơ sở, tôi luôn đứng trong top 3 của lớp. Cuối cùng, tôi đã được nhận vào một trường trung học phổ thông hàng đầu.
Không biết cách tu luyện: Mắc kẹt trong thùng thuốc nhuộm của xã hội người thường
Nhìn lại toàn bộ quá trình tu luyện hồi cấp hai, điều khiến tôi hối tiếc nhất là tôi đã không biết cách tu luyện bản thân và không chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp để tu luyện tâm tính. Mặc dù bề ngoài, tôi đang làm ba việc-học Pháp, giảng chân tướng và phát chính niệm-nhưng tôi làm với tâm thái bốc đồng chứ không phải trên cơ điểm lý trí của một người tu luyện. Vì vậy, tôi dần dần rời xa các tiêu chuẩn của Đại Pháp và càng ngày càng bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường. Những thói quen xấu của tôi cũng ngày một gia tăng. Trong mâu thuẫn, tôi không chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp mà hành xử dựa trên quan niệm của bản thân.
Ví dụ, giáo dục thể chất là một trong những môn trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông. Tôi không thích thể thao từ nhỏ nên thể chất rất kém. Thời gian chạy cho 1.000 mét là 3 phút 34 giây, nhưng tôi dốc sức chạy cũng phải mất 4 phút. Với nội dung nhảy xa đứng, các bạn nam cùng tuổi có thể nhảy được 2,2 mét, thậm chí xa hơn, nhưng tôi ngay cả 2 mét cũng không thể đạt tới. Đối với môn thể dục, tôi thường đứng đội sổ trong số các bạn nam trong lớp. Vì lý do này mà thầy Chủ nhiệm thường nói chuyện với tôi, lúc thì động viên, khi thì phê bình. Tuy nhiên, thay vì chăm chỉ luyện tập thể thao để nâng cao thành tích, tôi lại có thái độ đối đãi tiêu cực và bài xích.
Ngoài ra, tôi còn trở nên nóng tính, hay cãi lại bố mẹ và đắm chìm trong các trò chơi máy tính trực tuyến. Tôi cũng thích ngủ nướng, thường xuyên đến lớp muộn, không thể nộp bài tập về nhà đúng hạn và còn nhiều vấn đề khác. Dù biết là sai nhưng tôi vẫn không thể đào sâu gốc rễ các chấp trước trong tâm và loại bỏ chúng.
Tôi cứ tiếp tục như vậy trong 7-8 năm và chưa bao giờ cố gắng thay đổi. Thỉnh thoảng khi ý thức được những thiếu sót của mình, tôi cũng nhận ra rằng mình đang tụt lại phía sau và thầm hứa với Sư phụ rằng sau này tôi sẽ làm tốt. Tôi biết rằng chỉ bằng cách học Pháp tốt, tôi mới có thể đột phá trạng thái này. Tôi cũng phát chính niệm đều đặn, đúng giờ, nhưng lại không kiên trì giảng chân tướng.
Mặc dù vẫn học Pháp, nhưng tôi thường nghĩ làm thế nào để đạt thành tích xuất sắc trong lớp. Đó cũng là một dạng truy cầu giống như những người khác truy cầu sức khỏe, đó vốn là một chấp trước. Vì vậy, mỗi khi tôi quyết định tu luyện tinh tấn, trạng thái của tôi bước đầu sẽ được cải thiện. Tuy nhiên, chỉ vài tuần sau tôi lại trở về tình trạng như cũ. Cảm thấy chán nản, tôi bắt đầu sa vào đủ loại nghiện ngập và không thể thoát ra được.
Năm 2020, đại dịch bùng phát. Đó cũng là lúc tôi vừa xin nghỉ việc ở công ty và đang chuẩn bị tìm việc làm mới gần quê nhà. Nhưng vì tình hình dịch bệnh Covid nên tôi không thể đi đâu. Trong thời gian đó, tôi có nhiều thời gian để học Pháp và luyện công. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cho tôi cơ hội để cải biến trạng thái tu luyện của mình.
Tuy nhiên, lần này rất khác so với những lần trước. Thật ngạc nhiên, khi học Pháp trở lại, tôi không thể ngộ được bất kỳ Pháp lý nào. Sự can nhiễu của nghiệp tư tưởng rất mãnh liệt. Tôi thường vừa đọc xong đoạn này thì đã quên hết những gì ở đoạn trước. Sau khi đọc xong một bài giảng, tôi không thể tin được rằng trong đầu mình chẳng có gì cả, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Tôi buồn bã nghĩ: “Có phải mình đã mất đi cơ hội tu luyện rồi không?” Tôi lo sợ rằng Sư phụ sẽ từ bỏ tôi, vì tôi đã tu luyện không tinh tấn.
Lúc đó, trạng thái của tôi trở nên tồi tệ đến mức đáng báo động. Cả tháng trời tôi không tắm, phòng tôi bừa bộn và bẩn thỉu. Tôi chán nản vô cùng, cảm thấy từng ngày trôi qua nặng nề, gương mặt tôi u ám buồn thảm, không nở nổi một cụ cười.
Nhớ lại trạng thái của mình lúc đó, tôi cảm thấy hổ thẹn không diễn tả được. Mặc dù đã đắc Pháp nhưng tôi không tu luyện tốt, thậm chí tôi còn không bằng một người tốt trong người thường.
Tôi nghĩ dù mình không phải là người mới tu luyện, nhưng mình vẫn tu rất kém. Nhiều học viên mới có thể cứu độ chúng sinh, vậy tại sao tôi lại không thể? Mặc dù tôi tu không tốt nhưng tôi không nên trì hoãn việc cứu độ chúng sinh. Cho dù tôi có tu kém đến đâu, thay vì lo lắng về việc không đạt viên mãn, ít nhất tôi có thể giúp một số người tiến nhập vào vũ trụ mới, và không bị hủy diệt cùng với vũ trụ cũ. Trong kinh văn giảng Pháp ở các nơi, Sư phụ luôn nhấn mạnh đến việc cứu người. Tại sao tôi không thể làm điều đó?
Nghĩ đến điều này, tôi quyết định gạt đi nỗi lo về tu luyện cá nhân, thay vào đó tôi tập trung vào những hạng mục giảng chân tướng cứu người mà tôi nên làm.
Xét thấy dáng vẻ của mình đã bị ô nhiễm bởi nhiều thói quen xấu trong quá khứ, vì không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng người thường, tôi quyết định tạm thời không giảng chân tướng trực diện mà tìm một cách làm gián tiếp. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định tham gia việc gửi email giảng chân tướng. Hạng mục này có yêu cầu bảo mật cao đối với hệ thống máy tính, từ việc cách ly toàn bộ máy và đảm bảo các biện pháp bảo mật, tìm kiếm và đăng ký hộp thư hợp lệ ở nước ngoài, đến cách thu thập và phân phối hộp thư cũng như cách xác minh rằng thư được gửi là hợp lệ. Toàn bộ quá trình đòi hỏi một lượng kiến thức về máy tính và khả năng học tập nhất định, do đó phù hợp cho các học viên trẻ tuổi tham gia.
Theo hướng dẫn trên diễn đàn công nghệ, tôi mua ổ cứng SSD và tự cài đặt hệ thống WTG. Sau đó, tôi đã tải xuống hướng dẫn cách ly máy tính hoàn chỉnh và phần mềm cần thiết. Cuối cùng, tôi bắt đầu tìm hiểu cách thiết lập cách ly máy tính hoàn chỉnh.
Và điều kỳ diệu đã xảy ra. Hôm tôi quyết định tham gia hạng mục này, tôi bất chợt cảm thấy cơ thể nhớp nháp khó chịu nên đã đi tắm nước nóng cho sảng khoái. Vào ngày đầu tiên tôi bắt đầu tìm hiểu cách cách ly toàn bộ máy, tôi thấy đống rác trên sàn rất bận mắt nên đã quyết định lau dọn phòng sạch sẽ. Tôi cũng thay ga trải giường và vỏ chăn. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy rất không thoải mái khi không mặc gì ở nhà, bèn mặc quần áo vào. Cứ thế mỗi ngày tôi đã trải qua một vài thay đổi.
Chỉ trong vòng hơn một tuần, môi trường xung quanh tôi bỗng trở nên sạch sẽ, ngăn nắp. Tôi trở nên tràn đầy năng lượng và những thói quen xấu đeo bám tôi trong nhiều năm đột nhiên lần lượt biến mất mà tôi không hề cố ý làm gì cả. Trên thực tế, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến mức tôi thậm chí còn không nhận ra. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Tôi hiểu rằng một niệm “cứu độ chúng sinh” từ sâu thẳm trong tôi là rất chính nên Sư phụ đã giúp tiêu trừ nghiệp lực cho tôi.
Đề cao tâm tính
Khi còn học đại học, tôi đã nhận được một số email giảng chân tướng nhưng thấy chúng toàn ở trong mục email rác. Nội dung của các bức thư có các từ khóa chủ yếu như “Cửu Bình”, “Tin tức chấn động,” “Hiểu rõ sự thật,” cùng các đường link chân tướng để lẫn với các ký tự đã được mã hóa để tránh bộ lọc.
Sau khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy rằng mặc dù những email này có thể hiển thị thông tin quan trọng một cách trực quan để đạt được hiệu quả truyền chân tướng, nhưng quả thực chúng rất giống thư rác. Cách chúng xuất hiện trong hộp thư cùng việc gửi chúng với số lượng lớn có thể gây phản cảm cho mọi người.
Để nâng cao tỷ lệ thành công, tôi đã sử dụng cách gửi thủ công thay vì gửi tự động với số lượng lớn. Khi tôi gửi thử email với số lượng lớn, tôi nhận ra rằng chúng chỉ xuất hiện trong hộp thư đến của mọi người trong vài lần đầu tiên. Sau đó, phần lớn sẽ bị coi là thư rác và cuối cùng nằm trong thư mục thư rác. Ngược lại, mặc dù tôi chỉ có thể gửi một vài email theo cách thủ công nhưng điều đó đảm bảo rằng mọi email sẽ xuất hiện ở hộp thư đến. Tôi cảm thấy rằng so với việc theo đuổi số lượng, hiệu quả quan trọng hơn. Vì vậy, tôi đã gửi thư đi lần lượt một cách thủ công.
Cùng với việc gửi email giảng chân tướng ngày càng thành thạo, số email tôi gửi đi cũng tăng lên. Tôi đã chuyển từ việc gửi 20 email ban đầu lên thành 40 email, rồi đến hơn 100 email mỗi ngày. So với số thư đã được gửi, tôi chú trọng vào việc liệu mỗi thư trong số đó có được gửi thành công tới hộp thư đến của mọi người hay không.
Khi gửi email chân tướng, vấn đề tâm tính đầu tiên tôi gặp phải là nghi tâm. Vì không thể thấy được tác động thực sự sau khi mỗi email được gửi đi, tôi lo ngại rằng sẽ không đạt được hiệu quả cứu người và do đó gây lãng phí thời gian. Về phương diện này, tôi cảm nhận sâu sắc sự điểm ngộ từ bi của Sư phụ.
Khi tôi mới bắt đầu gửi thư đi, tôi đã làm như vậy trong vài ngày liên tục và không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Một ngày nọ, vì người nhà biết tôi đang làm gì nên hỏi tôi: “Con nghĩ liệu những email con gửi có đạt được hiệu quả nào đó không?” Tôi trả lời rằng: “Chắc chắn có hiệu quả chứ ạ.” Sau đó, họ lại hỏi: “Con có nhận được thư phản hồi nào không?” Tôi không nói được gì. Mặc dù tôi đã hiểu Pháp lý “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Chỉ cần chiểu theo tiêu chuẩn của một người tu luyện và đặt tâm vào việc giảng chân tướng cho mọi người, thế là đủ. Tôi không cần phải nhìn thấy hiệu quả bằng chính mắt mình. Sư phụ làm tất cả. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy không chắc chắn.
Có lẽ vì Sư phụ muốn khích lệ đệ tử của Ngài, nên một ngày nọ khi tôi gửi email giảng rõ sự thật, tôi rất ngạc nhiên khi thấy trong hộp thư đến của mình có thư phản hồi. Bức thư chỉ ngắn gọn: “Cảm ơn bạn!” Nhưng tôi vẫn rất vui và nhanh chóng đưa nó cho gia đình xem. Tôi hiểu rõ rằng mình thực sự đã đi đúng đường, làm các việc để giảng chân tướng. Sư phụ thực sự đang chăm sóc cho tôi.
Sau đó, tôi bắt đầu nhận được những bức thư hồi đáp và phản hồi nhiều hơn. Ban đầu, hầu hết họ đều chửi bới tôi. Tôi đã quyết định bỏ qua những bức thư kiểu này. Tôi nghĩ: “Bạn chửi tôi, nhưng tôi sẽ không động tâm. Tôi sẽ không tranh cãi với bạn và tôi vẫn sẽ tiếp tục làm những việc mà tôi cần làm.” Nhưng sau một thời gian, tôi cảm thấy có gì đó không ổn: Tôi đang cứu độ chúng sinh. Khi họ chửi bới tôi, chẳng phải điều đó có nghĩa là tôi cần phải giảng chân tướng cho họ sao?
Sau này khi gặp loại thư phản hồi này, tôi bắt đầu trả lời họ một cách nghiêm túc. Đầu tiên tôi cảm ơn họ đã phản hồi, sau đó nhắc họ đọc nội dung trong phần đính kèm của email. Sau khi trả lời một số email, tôi nhận ra rằng đối với những email thô lỗ đó, ngoại trừ một số người bị đầu độc rất sâu bởi những lời dối trá và không thể chấp nhận sự thật, còn hầu hết đều nghĩ rằng email của tôi có chứa virus. Sau này, sau khi tôi giải thích chi tiết cho họ những gì có trong tệp đính kèm, tất cả họ đều hiểu và rất muốn xem tệp đính kèm đó.
Trong quá trình gửi email giảng chân tướng, tôi cũng trải qua quá trình tiêu nghiệp. Có dạo tôi cảm thấy lười biếng đến mức không muốn bật máy tính để gửi email, như thể việc gửi thư quá phiền toái vậy. Cơ thể tôi như bị vật gì đó đè lên, nặng nề và mệt mỏi. Tuy nhiên, khi tôi quyết định bật máy tính lên và bắt đầu gửi email, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm và tinh thần phấn chấn. Sau khi gửi thư xong, tôi cảm thấy rất vui. Rồi ngày hôm sau, cảm giác lười biếng tương tự lại xuất hiện. Trạng thái này kéo dài một thời gian.
Trong quá trình gửi email giảng chân tướng, thỉnh thoảng tôi gặp phải can nhiễu, chẳng hạn như kết nối Internet liên tục bị ngắt. Nhưng chỉ cần tôi phát chính niệm thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Khi gửi email, tôi cố gắng duy trì thái độ nghiêm túc thay vì chỉ làm lấy lệ. Tôi hiểu rằng chỉ bằng cách bảo trì trạng thái tinh thần của một người tu luyện thì tôi mới có thể làm tốt việc giảng chân tướng. Bởi giảng chân tướng không chỉ đơn thuần là vấn đề bề mặt, và chỉ khi có được lực lượng của Pháp thì chúng sinh mới có thể thực sự được cứu độ.
Lời kết
Việc quay trở lại tu luyện không hề thuận buồm xuôi gió. Tôi đã vấp ngã và đứng dậy vài lần. Trong quá trình này, tôi nhận ra rằng mỗi khi tôi chú ý đến việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, tôi có thể tiến lên trên con đường tu luyện. Tuy nhiên, khi lơ là trong việc giảng chân tướng, tôi dễ dàng bị cám dỗ bởi trò chơi điện tử, danh, lợi và tình. Khi can nhiễu trở nên nghiêm trọng, tôi nhận ra mình đã quay trở lại trạng thái xấu trước kia.
Tại sao vậy? Tôi nghĩ điều này là do các đệ tử Đại Pháp về cơ bản là đến để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Chỉ bằng cách coi “cứu độ chúng sinh” là cơ điểm, chúng ta mới có thể bảo trì chính niệm của một người tu luyện; chỉ bằng lòng vị tha và vô ngã, chúng ta mới có thể chính niệm chính hành khi đối mặt với can nhiễu của cựu thế lực và nghiệp lực của bản thân, mới có thể không trôi theo dòng chảy của xã hội người thường. Trên con đường tu luyện từ người trở thành Thần này, chúng ta cần tinh tấn không ngừng tiến về phía trước.
Một lần nữa con xin khấu tạ hồng ân từ bi cứ độ của Sư tôn!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/15/457576.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/29/212678.html
Đăng ngày 19-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.