Bài viết của Thiện Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2023] Tôi là một giáo viên trung học cơ sở và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1995.

Đắc Pháp một cách kỳ diệu

Ngay sau dịp Tết Cổ truyền, một người phụ nữ mà tôi chỉ mới gặp một lần đã hỏi tôi có muốn đến khu thành phố trực thuộc tỉnh và tham gia một lớp khí công mà bà ấy đang học hay không. Chúng tôi đến đó nhưng lớp học đã bị hủy. Buổi sáng hôm đó chúng tôi không làm gì cả và trở về nhà vào buổi chiều. Chúng tôi vừa lái xe quay về không xa lắm thì bà ấy dừng lại. Bà ấy bước ra khỏi xe, còn tôi thì vẫn ngồi ở trong. Một phụ nữ khác hô lớn từ phía bên kia đường: “Chúng tôi dạy Pháp Luân Công ở đây.” Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy điều này. Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến Pháp Luân Công (cũng được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã rất muốn đến đó nhưng tôi vẫn chưa xin phép nghỉ làm, cảm thấy mình không nên nghỉ làm mà không thu xếp từ trước. Thời bấy giờ không có điện thoại di động. Tuy nhiên, tôi trông đợi rằng Pháp Luân Công sẽ sớm hồng truyền đến thành phố của tôi.

Tôi vô tình gặp một người bạn trẻ cũng luyện khí công trên đường về nhà và nhờ cậu ấy thông báo cho tôi nếu cậu ấy hay tin Pháp Luân Công được truyền đến thành phố của tôi. Hai tháng sau, cậu ấy vui mừng nói với tôi rằng Pháp Luân Công quả thực đã truyền đến địa phương rồi. Cậu ấy thông báo giờ giấc và địa điểm chiếu băng hình các bài giảng và mang cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân, nói rằng một học viên quen biết tôi đã gửi nó cho tôi. Khi tôi mở sách ra, tôi thấy bức ảnh của Sư phụ Lý và cảm thấy kinh ngạc vì có cảm giác đã nhìn thấy Sư phụ ở đâu đó, khuôn mặt Ngài trông cũng quen thuộc. Khi tôi nhìn Sư phụ lần thứ hai, Sư phụ trông có vẻ như đang mỉm cười. Tôi vô cùng ngỡ ngàng và tò mò.

Lúc đó là cuối tuần. Tôi chợp mắt một chút sau bữa trưa, tự nhủ không ngủ quá nhiều nếu không thì sẽ bỏ lỡ buổi giảng mất. Tôi đột ngột tỉnh dậy sau nửa giờ đồng hồ. Ba chữ “Chuyển Pháp Luân” màu đỏ hiện ra trước mắt tôi. Tôi liền hợp thập để bày tỏ lòng kính trọng đối với Sư phụ và ngay lập tức đi đến địa điểm chiếu bài giảng. Từng hàng người nối tiếp nhau bước vào, sau đó họ chiếu băng hình bài giảng của Sư phụ. Tôi nhìn thấy những luồng ánh sáng chói lòa ở trên đầu và sau lưng Sư phụ, trường năng lượng cũng vô cùng mạnh mẽ. Không gian im phăng phắc, mọi người đều cảm thấy bị thu hút một cách sâu sắc với các Pháp lý bác đại tinh thâm.

Sau khi tham gia khóa giảng chín ngày, tôi nhanh chóng đọc xong quyển sách Chuyển Pháp Luân. Đây không phải một quyển sách bình thường và không phải một môn tu luyện bình thường. Quyển sách này khác hẳn với bất kỳ sách khí công nào tôi từng đọc. Đây chính là Pháp vĩ đại tu luyện lên cao tầng, cấp cho con người một chiếc thang lên Trời và tiết lộ rất nhiều Thiên cơ; đồng thời đây cũng chính là vị Sư phụ và Pháp mà tôi vẫn luôn tìm kiếm. Tôi đã quyết định tu luyện trong Pháp này.

Trong khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng ở trong trạng thái phấn khởi. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ mỗi khi có thời gian, đôi khi thức cả đêm để đọc Pháp và chỉ chợp mắt một chút. Ngay sau khi tỉnh dậy, tôi lại đọc Pháp tiếp. Tôi nắm chắc từng cơ hội để tham gia vào nhiều hoạt động hồng Pháp cho những người khác. Sư phụ liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp nhiều hơn nữa. Nhờ ơn của Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã có thể vượt qua mọi thứ bất chấp cuộc bức hại tàn khốc này.

Đề cao bản thân trong Pháp

Khi tôi học Pháp nhiều hơn và kỹ lưỡng hơn, cảnh giới tinh thần của tôi được thăng hoa lên. Tôi biết rằng người ta đến thế gian không phải để làm người mà là để tu luyện bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn, đồng hóa với Pháp và quay về bản tính tiên thiên của mình. Tôi biết tại sao Sư phụ lại truyền một Pháp vĩ đại như thế vào thời mạt hậu, bởi vì Ngài đến là vì vũ trụ này và vì chúng sinh. Các đệ tử nhất định phải trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi biết rằng tu luyện là để trừ bỏ các tâm chấp trước của con người và hướng nội tìm trong những mâu thuẫn. Đây chính là chìa khóa để đề cao tâm tính.

Sư phụ đã thiết lập và an bài rất nhiều cơ hội cho tôi đề cao tâm tính khi tôi vừa mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Năm 1998, trường học của chúng tôi cần tân trang để đạt chuẩn trong đợt kiểm tra của cấp trên. Các bức tường cần được sơn lại và bàn ghế cần được sửa chữa. Lúc đó tôi đã ở gần độ tuổi nghỉ hưu rồi. Những giáo viên cao tuổi khác và các viên chức được giao những nhiệm vụ nhẹ nhàng; tuy nhiên, tôi lại bị yêu cầu mang nước từ cái hồ ở phía sau sân trường, đi lên dốc, băng qua một sân chơi lớn và vào trong các tòa nhà, mỗi tòa nhà lại phải mang nước từ tầng một cho đến tận tầng bốn. Khi mang nước xong, tôi được yêu cầu khiêng những bàn ghế cũ từ tầng bốn xuống tầng một để sửa chữa. Tôi cứ đi lên rồi lại xuống mà không nghỉ ngơi chút nào, thật sự vô cùng mệt mỏi.

Sau đó, tôi được biết một đồng nghiệp cao tuổi khác cảm thấy tội nghiệp cho tôi và tìm đến phó hiệu trưởng để chất vấn: “Sao ông lại đối xử với chị ấy như thế này? Chị ấy đã gần tuổi nghỉ hưu rồi, nhỡ ngã xuống thì sao đây?” Người đồng nghiệp này sau đó đã kể với tôi chuyện ấy. Tôi cảm ơn bà ấy vì đã quan tâm, nhưng tôi không hề mang tâm tật đố hay oán hận nào đối với sự việc này. Tôi đoán là người quản lý phân công việc này không biết tuổi tác của tôi vì trông tôi còn trẻ. Tâm tôi rất thản nhiên. Tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công và tôi nên làm gì đó cho nhà trường.

Loại bỏ tâm sợ bẩn, tâm tật đố và xem nhẹ lợi ích cá nhân

Sau đó, tôi được yêu cầu dọn nhà vệ sinh và sơn tường nhà tắm. Có hai nhà vệ sinh, một lớn một nhỏ. Nhà vệ sinh lớn có cả hai khu vực cho nam và nữ, dù những bức tường bên trong bị bể tróc nhưng nó sạch sẽ hơn. Còn nhà vệ sinh nhỏ không bao giờ được dùng và bị bỏ hoang kể từ khi trường chúng tôi chuyển đến khu vực đó. Khi tôi lần đầu bước vào trong nhà vệ sinh nhỏ, tôi nhìn thấy phân dính bên ngoài bồn cầu và ruồi bay khắp nơi. Tôi ngay lập tức quay trở ra, đứng bên ngoài và không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy buồn. Tại sao họ lại yêu cầu tôi dọn một đống hỗn độn như thế chứ! Nhà trường đã thuê các lao công bán thời gian rồi, tại sao không để họ dọn dẹp nó? Những lời than phiền của tôi xuất hiện nhưng tôi đã bình tĩnh lại và suy nghĩ về việc này. Suy nghĩ của tôi có đúng không? Tôi cao quý hơn những người lao công bán thời gian ấy chăng? Họ có nên làm một công việc dơ bẩn không?

Tại sao tôi lại gặp phải sự tình như vậy? Bởi vì tôi sợ bẩn. Tôi là một người tu luyện, và chịu khổ có thể tiêu nghiệp. Tôi đành cắn răng và quyết định làm tốt nhiệm vụ.

Cuối cùng, tôi không được trả công vì làm việc vào ngày Chủ Nhật. Tôi không hề nhận được bất kỳ món đồ vật chất nào, như quà lưu niệm hay những túi đồ nhỏ. Tôi hỏi lãnh đạo về việc này và ông ấy nói những món đồ này đã được tặng cho những người lao công bán thời gian rồi. Tôi không động tâm vì việc này. Tôi không muốn chúng và cũng không nói với ai về nó. Tôi buông bỏ tâm tật đố và xem nhẹ lợi ích cá nhân.

Một hôm, kế toán trường trả lương nhầm cho tôi. Tôi nói với ông ấy rằng lương của tôi không đúng. Ông ấy nói điều ấy là không thể bởi vì ông ấy và con trai đã cùng nhau đến tiền. Tôi nói tôi được trả thừa 600 nhân dân tệ. Ông ấy kinh ngạc, đếm lại số tiền một lần nữa rồi nói: “Pháp Luân Công thật tốt. Sư phụ Lý thật tốt. Đệ tử của ông ấy thật tốt dưới sự dẫn dắt của ông ấy.”

Tôi đã chứng thực Pháp thông qua hành vi này. Kế toán trường là một thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cả gia đình ông ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Buông bỏ tâm danh lợi và đối xử với người khác bằng sự nhẫn nại

Ban quản lý nhà trường đã tìm tôi nói chuyện và yêu cầu tôi làm kế toán phòng hậu cần. Tôi đã làm giáo viên trong mấy chục năm và từng làm giáo viên chủ nhiệm dạy những môn học chính. Tôi sẽ mất thể diện nếu như làm việc trong phòng hậu cần, áp lực xã hội lên tôi cũng sẽ rất lớn. Vì vậy, tôi đã không đồng ý ngay.

Tôi phải trải qua khảo nghiệm này bởi vì tôi có tâm sợ mất thể diện, tâm tự ngã và tâm kiêu ngạo mạnh mẽ. Có lẽ điều đó đã được Sư phụ an bài. Ngày hôm sau, tôi đến gặp ban quản lý và chấp nhận sự phân công của họ.

Thực ra đó không hẳn là làm kế toán, mà là nhân viên lao động chân tay. Tôi phải dậy lúc 4 giờ sáng và bắt đầu nấu bữa sáng lúc 5 giờ. Cả buổi sáng và buổi chiều, tôi phải hái và rửa rau, không hề có chút thời gian rảnh rỗi nào. Một đồng nghiệp cứ liên tục giễu cợt, châm chọc và khiêu khích tôi. Ban đầu tôi tức giận nhưng không tranh cãi hay nổi giận với ông ấy. Khi ông ấy đùa giỡn, tôi cùng cười với ông ấy. Chúng tôi đã có mối quan hệ tốt với nhau sau khi tôi vượt qua những khảo nghiệm này.

Tôi được yêu cầu trở lại dạy học trên lớp. Trong thời gian của buổi học cuối cùng, tôi nói với các em học sinh rằng tôi sẽ nghỉ hưu và đây là buổi dạy học cuối cùng của tôi. Rất nhiều học sinh đã khóc và không muốn tôi rời đi. Tôi nói với các em rằng sẽ có một giáo viên tốt hơn thay thế tôi, dặn dò các em luôn chăm chỉ học tập, làm tốt hơn mỗi ngày và trở nên ngày càng xuất sắc hơn nữa.

Buông bỏ sinh tử và vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải chịu đựng nhiều bệnh tật, như viêm teo dạ dày, tăng sản vú, u xơ tử cung, viêm thấp khớp và suy nhược thần kinh. Khi tâm tính tôi đề cao lên, sức khỏe tôi cũng trở nên tốt hơn. Nhìn chung, tôi đã trở nên tốt đẹp hơn.

Vào một ngày hè, tôi hỗ trợ phân loại sách trong thư viện. Tôi đã đọc một quyển sách được chép tay có nội dung không lành mạnh, hoàn toàn quên lời dạy của Sư phụ. Xem những thứ ấy rất nguy hiểm. Tôi đã xuất hiện triệu chứng chảy máu ồ ạt vì u xơ tử cung. Tôi vội vã trở về nhà, cảm thấy vô cùng chóng mặt và không thể đứng dậy được. Tôi run rẩy và cảm thấy khó thở, gần như không chịu nổi nữa.

Mẹ và dì tôi lúc ấy đang ở nhà tôi. Dì tôi dìu tôi lên giường, còn mẹ tôi mang giấy và bút đến cho tôi. Tôi viết xuống ba điều như sau: thứ nhất, dù có chuyện gì xảy ra với tôi, xin đừng đổ lỗi cho Đại Pháp, là do tôi đã không tu luyện tốt và đó là lựa chọn của bản thân tôi. Thứ hai, xin họ hãy chăm sóc tốt mẹ nuôi của tôi cho đến những ngày cuối cùng mà bà ấy còn sống trên đời, đừng khiến bà ấy cảm thấy không còn ai để nương tựa vào. Thứ ba, xin hãy chăm sóc tốt cho người con cả của tôi. Tôi cảm thấy điềm tĩnh sau khi viết xong. Có Sư phụ và Pháp bên cạnh, tôi đã phó thác hết thảy mọi thứ vào tay Sư phụ.

Lượng máu đã giảm dần. Tôi đến công viên để luyện công trong những ngày tiếp theo và dần dần hồi phục trở lại. Nhân tố hỗn tạp này đã can nhiễu đến tôi trong một thời gian dài cho đến khi tôi nhìn thấy Sư phụ gỡ bỏ nó ra hoàn toàn. Con xin cảm tạ Sư phụ vì ân cứu độ của Ngài.

Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh

Các đệ tử Đại Pháp hoàn thành thệ ước tiền sử thông qua việc giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh và trợ Sư chính Pháp. Có rất nhiều cách thức để giảng chân tướng. Cách mà tôi dùng chủ yếu đó là giảng chân tướng trực diện. Nhiều người không biết chữ và không thể đọc các tài liệu mà đệ tử Đại Pháp phát tặng. Khi tôi giảng chân tướng cho người dân, tôi có thể biết được họ hiểu sai ở đâu và giải thích mọi thứ cho họ một cách rõ ràng hơn.

Tôi giảng chân tướng cho bạn bè và họ hàng, người quen, người lạ, doanh nhân, người bán hàng rong trong chợ, lãnh đạo của các tổ chức, giới tri thức, chủ doanh nghiệp và học sinh sinh viên.

Tôi có một người bạn mà tôi đã mất liên lạc hơn 20 năm rồi, không có số điện thoại hay địa chỉ nhà của ông ấy. Con trai và tôi có cùng suy nghĩ về việc giảng chân tướng cho ông ấy, nên chúng tôi quyết định thử một phen. Chúng tôi đã bắt một chuyến xe buýt đường dài đến quê nhà của ông ấy. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ chúng tôi. Sau khi đến nơi, chúng tôi tiếp cận những người dân địa phương để hỏi về những địa điểm mà chúng tôi có thể thăm quan. Tôi nghe đến tên của một chỗ mà tôi nhớ rằng bạn của tôi từng đề cập đến. Chúng tôi quyết định đến đó và thử vận may.

Chúng tôi đến đó và hỏi người dân xem họ có biết một người như vậy hay không. Tôi nói cho họ tên của bạn tôi và chúng tôi đã tìm ra ông ấy. Sư phụ đã ban trí huệ cho chúng tôi. Ông ấy kinh ngạc khi thấy chúng tôi và hỏi rằng chúng tôi làm sao tìm được ông ấy, đồng thời cũng rất vui khi gặp lại chúng tôi. Chúng tôi ở đó một đêm và ăn tối với ông ấy. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy. Toàn thể gia đình ông ấy đồng ý tiếp nhận những tài liệu chân tướng mà chúng tôi tặng và đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/15/464134.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/26/212632.html

Đăng ngày 19-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share