Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2023] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi là một người theo chủ nghĩa vô thần và tự hào là thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi theo đuổi sự hưởng thụ vật chất và tin rằng đó là mục đích của cuộc sống. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tối đa hóa lợi ích cá nhân của tôi. Tôi rất giỏi làm hài lòng cấp trên nhưng lại coi thường những người có địa vị xã hội thấp hơn mình. Tôi tưởng mình đang sống một cuộc sống trọn vẹn.

Một trong những niềm đam mê lớn nhất của tôi là uống rượu. Tôi không thể sống thiếu rượu. Tôi uống rượu hàng ngày và thường xuyên say khướt, đêm nào cũng về nhà muộn. Vợ tôi thường phàn nàn với tôi: “Nhà của chúng ta đang trở thành nhà khách của anh. Anh chẳng làm được gì cho gia đình này cả!”

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi hoàn toàn con người tôi. Tôi không chửi thề nữa. Tôi ngừng uống rượu và hút thuốc. Tôi đã bỏ chơi mạt chược. Tôi về nhà sớm và đảm nhận nhiều công việc gia đình. Vợ tôi rất vui vì những thay đổi của tôi và không còn nhắc đến việc ly hôn với tôi nữa. Cô ấy cũng đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi tiếp tục học Đại Pháp, tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống – đó không phải là để hưởng thụ vật chất, mà là để đạt được sự thanh lọc về mặt tinh thần và quay về với bản ngã chân thật của mình.

Lên tiếng cho Đại Pháp khi đối mặt với cuộc bức hại

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ đã phát động cuộc bức hại toàn diện đối với Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên đã không quản đến sự an toàn bản thân để lên tiếng cho Đại Pháp và giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, để rồi bị bắt, giam giữ và tra tấn.

Vào năm 2001, tôi bị bắt và đưa đến trại lao động cưỡng bức. Sự tra tấn các học viên Đại Pháp ở đó thật kinh khủng. Một ngày nọ, tôi được đưa đến phòng y tế và được tiêm một loại thuốc không rõ nguồn gốc. Sau đó, sức khỏe của tôi suy giảm nhanh chóng và tôi rơi vào trạng thái mê sảng. Các lính canh vẫn bắt tôi phải lao động nặng nhọc nhiều giờ liền. Một buổi sáng mùa đông khi đang làm việc, tôi ngất đi. Lính canh đưa tôi đến bệnh viện và tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Sợ rằng tôi sẽ chết ở đó, lính canh đã ra lệnh cho gia đình tôi đưa tôi về nhà.

Tôi gầy gò và đau ốm khắp thân thể. Tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Gia đình tôi đã chuẩn bị hậu sự cho tôi. Nhưng tôi biết rất rõ ràng rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đang chăm sóc tôi. Mọi thứ đều là hư ảo và tôi không thể chết được.

Chỉ cần tôi tỉnh táo, tôi sẽ niệm Pháp trong tâm. Vợ tôi cũng ở nhà chăm sóc tôi. Tình trạng của tôi đã cải thiện nhanh chóng. Chưa đầy một tháng, tôi đã có thể tự mình đi xuống cầu thang. Tôi tin rằng chỉ cần chúng ta có tâm đi theo Đại Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc chúng ta.

Loại bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất và giải quyết xung đột gia đình

Vào tháng 1 năm 2022, mẹ tôi qua đời. Tang lễ của bà do anh trai tôi, người đang sống cùng bà, lo liệu. Để bày tỏ sự tôn kính đối với mẹ, tiền phúng viếng đã được trao cho anh trai tôi và vợ anh ấy. Trong khi bốn anh chị em trong gia đình được yêu cầu chia sẻ chi phí tang lễ của mẹ chúng tôi, chị dâu tôi vẫn giữ số tiền phúng viếng mà họ nhận được và từ chối đưa số tiền đó vào khoản thanh toán chi phí cuối cùng.

Tôi cảm thấy điều đó thật không công bằng. Nhưng vợ tôi an ủi tôi: “Trong nhiều năm, vợ chồng anh trai là người chăm sóc mẹ. Chúng ta không đóng góp công sức được nhiều. Vì vậy chúng ta nên chia sẻ phần chi phí tang lễ.” Anh rể tôi khen cô ấy là người cởi mở và thẳng thắn. Tôi cũng cảm động trước lòng tốt của vợ.

Mẹ tôi có một căn nhà ở quê và bà nói sẽ tặng nó cho tôi. Vì có một dự án du lịch ở quê tôi nên giá trị căn nhà tăng lên khá nhiều trong những năm gần đây. Vợ của anh trai tôi đã xem nhà và xin được chia phần. Tôi đã tức giận về điều đó. Tôi muốn tranh luận với chị ấy, và có lẽ sẽ xóa sổ chị ấy và anh trai ra khỏi cuộc đời tôi.

Khi tôi học Pháp, tôi thấy đoạn sau:

“Điều người thường muốn được chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bình tĩnh lại. Là một người tu luyện, làm sao tôi có thể tranh đấu với mọi người về những điều như vậy? Hiểu được điểm này, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Sự oán giận của tôi đã biến mất. Vợ tôi và tôi ở lại nhà anh trai tôi thêm hai tuần nữa sau đám tang của mẹ tôi và rất thân thiết với họ. Trước khi chúng tôi rời đi, chị dâu tôi đã mua nhiều món ăn địa phương cho chúng tôi. Chính Đại Pháp đã giúp tôi buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân và hóa giải mâu thuẫn gia đình.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/4/464844.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/19/212552.html

Đăng ngày 14-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share