Bài viết của Tịnh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2023] Tháng 1 năm 1999, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Được các Pháp lý chỉ đạo và Sư phụ bảo hộ, tôi đã đi được đến ngày hôm nay. Tôi thực sự cảm ân Sư phụ vì sự từ bi của Ngài! Tôi muốn chia sẻ một số tâm đắc thể hội của mình trong 20 năm qua.

May mắn tu luyện Đại Pháp: Khỏi bệnh nan y

Tôi từng bị chứng đau nửa đầu. Mỗi lần tái phát, tôi phải quấn chặt đầu bằng một dải vải. Hơn nữa, tôi không thể chịu được dù chỉ một chút ánh sáng hay âm thanh. Tôi cũng không thể tiếp xúc với gió sau khi gội đầu; nếu không, tôi sẽ vô cùng đau đớn. Khi đó, gia đình đã đưa tôi đi khắp nơi cố gắng tìm cách chữa trị nhưng đều vô ích. Cứ thế, tôi sống với đau đớn vô tận mỗi ngày. Tôi thường tự hỏi: Mục đích nhân sinh là gì? Liệu tôi có phải sống như thế này đến hết đời không?

Tháng 9 năm 1999, công ty tôi trao tiền thưởng. Không phải ai cũng nhận được tiền thưởng. Nhưng tình cờ tôi lại là một trong những người được nhận và sếp yêu cầu tôi không được công khai. Sau đó, một đồng nghiệp không được thưởng nghe lén được nên đã đến tranh cãi với sếp. Sếp tôi nghĩ tôi đã tiết lộ chuyện đó cho cô ấy. Ông lập tức đến tìm tôi để nói một vài điều khó chịu.

Sao tôi có thể chịu đựng được việc ông ấy trút cơn giận lên tôi? Lúc đó, đầu tôi ong ong. Sau đó, tôi cảm thấy bầu trời quay cuồng. Toàn bộ khuôn mặt của tôi trở nên cứng đơ và xanh xao vì tức giận. Tôi loạng choạng suốt đường về nhà. Những gì sếp nói về tôi cứ tua đi tua lại trong đầu tôi. Cơn giận đã dâng lên đến đỉnh điểm. Những giọt nước mắt đau đớn và bất bình trào dâng trong mắt tôi. Nỗi đau thể xác sắp xâm chiếm tôi, rồi tôi thực sự cảm thấy mình đang sống trong quá nhiều đau đớn.

Lúc đó, tôi không còn hy vọng hay lối thoát nào nữa, thì tôi tình cờ gặp một người bạn vốn có tính tình dễ buồn bực giống tôi. Cô ấy hào hứng kể với tôi rằng hàng xóm của cô ấy đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và sau khi cô ấy luyện cùng với họ được vài ngày, tính tình của cô ấy đã trở nên tốt hơn. Cô ấy nói rằng cô ấy có thể kiểm soát bản thân và không dễ bị kích động, cô ấy khuyên tôi nên thử. Tôi nghĩ: Làm sao có thể có chuyện tốt như vậy? Chỗ đó cách chỗ tôi không xa nên tôi quyết định đến đó kiểm tra.

Tôi may mắn được nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp), và tôi hiểu rằng những điều khó chịu trong cuộc sống của một người là do nghiệp lực của họ, tích lũy đời đời kiếp kiếp. Trong khoảnh khắc đó, những thắc mắc và băn khoăn trong cuộc sống của tôi đã được giải quyết.

Khi học bài công pháp thứ hai, lúc kết thúc tôi ướt đẫm mồ hôi. Trước đó, dù trời rất nóng nhưng tôi hiếm khi đổ mồ hôi như vậy. Khi tôi làm việc trong nhóm sản xuất, mọi người ở đó đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng tôi không hề đổ mồ hôi chút nào. Vì điều đó mà tôi bị trưởng nhóm chỉ trích rằng tôi làm việc chưa đủ chăm chỉ.

Trước khi luyện xong các bài công pháp, tôi đã bất tỉnh. Trong mơ hồ, tôi nghe thấy những người xung quanh nói: Cô ấy có duyên lớn, Sư phụ đã giúp cô ấy tịnh hóa thân thể. Trước đó, tôi là người rất nhút nhát. Tôi thậm chí còn không dám dùng nhà vệ sinh vào ban đêm. Kể từ đó, tôi đã cản đảm hơn. Mỗi tối tôi đều đi học Pháp đúng giờ. Trước bình minh, tôi cũng tham gia luyện công nhóm buổi sáng.

Ba tháng sau, tôi đã khỏi tất cả các bệnh mà y học cho là không thể chữa khỏi. Cả anh trai và chị dâu tôi đều là trưởng khoa thần kinh, thậm chí họ còn nói rằng không có cách chữa trị. Suy nghĩ ban đầu của tôi khi học môn tu luyện là để giúp tôi thoát khỏi tính khí dễ bị kích động. Thật bất ngờ là tôi thậm chí còn khỏi hết bệnh tật.

Tôi thực sự đã trải nghiệm được điều Sư phụ giảng về việc cảm thấy nhẹ nhàng vì được vô bệnh. Cảm giác thư thái và tâm trạng vui vẻ đó không gì có thể diễn tả được. Từ đó tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi đi lại. Trong giấc mơ, tôi bay như một con chim. Thân thể, tâm trí và các giá trị đạo đức của tôi được tịnh hóa và nâng cao. Tôi cảm thấy biết ơn lòng từ bi bao la của Sư phụ và rằng tôi có thể tìm được đường về nhà!

Nhờ có sự đề cao về đạo đức, sự phi thường của Đại Pháp đã triển hiện ở tôi

Vì mẹ chồng không giúp tôi trông con nên tôi nghĩ khi mẹ già tôi cũng sẽ không chăm sóc bà. Đôi khi các chị em dâu của tôi tỏ ra keo kiệt khi đối xử với tôi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và được các Pháp lý chỉ dẫn, tôi đã hiểu được nguyên lý làm người tốt. Tôi cũng hiểu ra rằng những vấn đề mình gặp phải là do nghiệp lực mà tôi đã tạo trong đời đời kiếp kiếp.

Vì vậy, tôi không còn oán giận mẹ chồng nữa. Ngoài ra, mối quan hệ giữa tôi và các chị em dâu cũng được cải thiện. Tôi luôn tuân theo các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và cố gắng đặt lợi ích của người khác lên trên trong mọi việc mình làm. Tôi thường xuyên bảo các con đi giúp mẹ chồng dọn dẹp nhà cửa và làm việc nhà. Vào những ngày nghỉ lễ, tôi đến chỗ bà từ rất sớm để làm bánh bao và chuẩn bị các món khác cho bà.

Gia đình tôi đã nhìn thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp thông qua tôi. Họ bắt đầu thừa nhận Đại Pháp.

Đồng thời, họ cũng nhận được phúc báo từ Đại Pháp. Một người anh họ đến vay tiền chúng tôi để xây nhà. Tình cờ là chúng tôi cũng đang xây nhà cho gia đình mình và đang thiếu tiền. Tuy nhiên, vì anh đã đến, thấy anh rất lo lắng nên tôi đã đi mượn tiền hàng xóm và đưa cho anh. Sau này tôi cũng không bắt anh trả lại tiền cho tôi.

Cha anh ấy đã rất già và chúng tôi sống rất gần nhau. Một ngày nọ, ông nói rằng ông nhớ cháu trai và muốn gặp cháu. Vì vậy, tôi đã giúp ông mua một thứ gì đó và dự định sẽ tiện đường đưa ông đến nhà con trai ông. Nhưng vợ anh họ tôi lại tưởng tôi đến nhà họ để đòi lại tiền; cô ấy bắt đầu khó chịu và chửi bới tôi. Tôi nhanh chóng nói với cô ấy rằng đó không phải là ý định của tôi. Nhưng dù tôi có nói gì thì cô ấy cũng phớt lờ và tiếp tục chửi bới. Mãi cho đến khi anh họ tôi trở về nhà, có bố anh ấy ở bên giải thích cho cô ấy, cô ấy mới dừng lại. Tâm tôi vẫn không lay động. Sau đó, chúng tôi lại bình thường trở lại. Nếu không tu luyện Đại Pháp, có lẽ tôi sẽ không bao giờ cư xử như vậy.

Khoảng 20 ngày sau khi đắc Pháp, khi tôi đang đi xe đạp thì bất ngờ bị một chiếc xe ba bánh điện đang chạy với tốc độ cao tông vào. Cùng với đó, tôi nghe thấy một tiếng động mạnh. Mặc dù tiếng va chạm nghe rất lớn nhưng kỳ lạ thay, tôi chỉ cảm thấy mình bị đẩy nhẹ. Khi tôi quay lại thì thấy chiếc xe ba bánh đã đâm vào mình. Người lái xe sợ đến mức hóa đá và cứ liên tục xin lỗi tôi. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên; không có gì gặp phải là ngẫu nhiên. Mình không nên đòi tiền anh ta.” Khi nhìn lại bản thân, tôi thấy mình vẫn nguyên vẹn: Chân tôi vẫn đặt trên bàn đạp xe đạp, xe đạp của tôi tự đứng vững chứ không bị đổ sang một bên. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã giúp con hóa giải khổ nạn này.

Giảng chân tướng bằng chính niệm để thức tỉnh mọi người

Hơn sáu tháng sau khi bắt đầu tu luyện, trước khi tôi có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của tu luyện, thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo của ĐCSTQ) và chính quyền tà ác của ông ta đã bắt đầu cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hiểu rằng Đại Pháp thực sự dạy mọi người theo đuổi thiện lương và làm người tốt. Tôi tự hỏi sao Đại Pháp có thể bị phỉ báng như vậy.

Năm 2004, tôi và một học viên quyết định đến một công trường xây dựng để phát tài liệu giảng chân tướng. Chỉ sau khi đến địa điểm đã thống nhất, chúng tôi mới nhận ra rằng không ai trong chúng tôi mang theo tài liệu. Cô ấy hơi khó chịu về điều đó và nói: “Tôi sẽ không bao giờ đi cùng cô nữa.”

Tôi nghĩ: Chuyện nhỏ nhặt thế mà sao phải làm ầm lên? Tôi cảm thấy khó chịu. Sau đó tôi về nhà lấy tài liệu. Tôi mang theo một hộp sách, trong đó có Cửu Bình, và đến khu vực đông đúc ở công trường để phân phát.

Khi chúng tôi chỉ còn lại hai bản tài liệu, chúng tôi đã bị một vài người vốn bị những lời dối trá bịa đặt của ĐCSTQ đầu độc tố giác. Đến chiều thì chúng tôi bị cảnh sát bắt giữ. Sau khi gia đình học viên kia nộp phạt, cô ấy đã được thả; trong khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp trong trại lao động cưỡng bức ba năm. Sau khi về nhà, cô ấy nảy sinh rất nhiều tâm sợ hãi. Bị tâm sợ hãi lôi kéo, cô dần ngừng tu luyện. Cô đã bị tà ác lợi dụng, và hậu quả là cô xuất hiện những triệu chứng nghiệp bệnh nghiêm trọng và đã qua đời.

Đúng như những gì cô đã nói, chúng tôi đã thực sự không bao giờ có thể đi cùng nhau nữa. Thực sự đáng tiếc. Tôi cảm thấy cần phải chỉ ra những điều này để cảnh tỉnh các đồng tu: Là người tu luyện, chúng ta phải tu khẩu và không bao giờ được nói những điều cực đoan.

Năm 2012, khi tôi ra ngoài cùng với cô Định (hóa danh) để giảng chân tướng cho người dân, cảnh sát đã bắt giữ chúng tôi và đưa chúng tôi đến đồn công an. Cô Định có một mẫu đơn để thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng, có khá nhiều số điện thoại trên đó. Cô sợ cảnh sát nhìn thấy nên đã nhanh chóng cho vào miệng và nuốt chửng. Để cố lấy được tờ giấy đó, cảnh sát đã đánh vào miệng cô rất mạnh cho đến khi miệng sưng tấy. Tôi đã chính niệm nói rằng họ không được bức hại người tốt. Trong khi phát chính niệm, tôi không ngừng nói chuyện với họ.

Chiều hôm đó, chúng tôi bị đưa đến đội an ninh nội địa và bị giữ trái phép trong 10 ngày. Thấy một cảnh sát bị sổ mũi, tôi thì thầm với anh ta: “Xin hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Anh sẽ sớm khỏi bệnh thôi.” Khi tôi thấy anh ấy không trả lời tôi, tôi lại mỉm cười nói với anh ấy: “Hãy thử xem. Nếu anh chân thành, sẽ thấy hiệu quả.” Sau đó, anh đã đến gặp tôi và thì thầm rằng anh đã ổn.

Trong hơn 10 năm qua, tôi đã hẹn một học viên khác ra ngoài hàng ngày vào cùng một thời điểm để giảng chân tướng trực diện cho mọi người. Tôi cùng chồng điều hành công việc kinh doanh nhỏ và đôi khi tôi sợ mình sẽ bị trễ giờ. Vì vậy, tôi tự nghĩ: Xin Sư phụ giúp con sử dụng tốc độ của thần để nhanh chóng hoàn thành công việc này, để con không chậm trễ việc cứu người. Vì vậy, tôi có thể hoàn thành công việc mình phải làm trước thời hạn một giờ mỗi ngày một cách kỳ diệu. Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Dù chỉ có một giờ rảnh rỗi nhưng tôi luôn trân trọng khoảng thời gian quý báu này, khi tôi có thể giúp từ vài người đến hàng chục người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Năm 2020, tôi tình cờ gặp một người đàn ông trung niên trông như quân nhân trong siêu thị. Anh ta trông rất khỏe mạnh. Tôi đến gần anh ta, khen ngợi sức khỏe của anh ta. Sau đó, chúng tôi nói chuyện một lúc, tôi bắt đầu nói với anh ấy chân tướng về Đại Pháp. Anh ấy không phản bác, cũng không đồng ý thoái ĐCSTQ. Mặc dù tôi cảm thấy hơi tiếc cho anh, nhưng tôi đã dùng chính niệm của mình để xin Sư phụ giúp đỡ anh có một cơ hội khác. Việc đó đã đặt nền tảng cho anh ấy minh bạch chân tướng sau này.

Một tuần sau, tôi lại gặp lại anh trong cùng siêu thị. Lần này, anh nêu ra một số câu hỏi và tôi đã trả lời tất cả. Nhưng anh vẫn không muốn thoái ĐCSTQ. Sau một thời gian, một ngày nọ tôi nghĩ đến việc đi siêu thị đó. Không ngờ tôi lại gặp anh ấy. Tôi nói: “Mối nhân duyên khiến chúng tôi gặp nhau ba lần ở cùng một nơi. Tôi cảm thấy số mệnh của tôi là cứu được anh! Lần này, tôi giảng chân tướng sâu hơn cho anh, tôi nói về việc Giám đốc Bệnh viện Vũ Hán không thể hồi phục sau khi bị nhiễm vi-rút COVID và cuối cùng đã qua đời. Sinh mạng của người ta rất mong manh, không ai có thể kiểm soát được.

Tôi mong muốn từ sâu trong tâm rằng anh ấy có thể được cứu. Cuối cùng, được Sư phụ gia trì, tảng băng trong tâm anh đã tan. Vì vậy, anh quyết định thoái Đảng và chọn cho mình một tương lai tốt đẹp. Sau đó, thỉnh thoảng tôi vẫn đến siêu thị đó nhưng từ đó đến nay tôi không gặp anh ấy nữa.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào chưa phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/2/20/451257.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/2/210592.html

Đăng ngày 06-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share