Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-09-2023] Tôi là một giáo viên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1998. Mặc dù đã tu luyện trong một thời gian dài nhưng tôi không tinh tấn cho lắm. Sau khi chế độ Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã mất đi môi trường học Pháp nhóm và cuối cùng phải độc tu.

Tôi bình thường hiếm khi học Pháp nhưng tâm ham làm các việc Đại Pháp của tôi rất mạnh. Tôi đã bị vu oan khi giảng chân tướng cho học sinh và phụ huynh về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi bị giam giữ và bức hại trong vài năm. Sau khi ra tù trở về, chồng tôi không cho phép tôi học Pháp, luyện công. Vậy nên tôi đã buông lơi và gia đình tôi thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) thấy tôi không ngộ ra nên đã điểm hóa cho tôi. Trong mơ, tôi không thể trả lời được các câu hỏi trong mấy kỳ thi và rất lo lắng. Sau đó, tôi tình cờ đọc được một bài chia sẻ của một đồng tu. Đồng tu ấy cho biết anh đã thấy Sư phụ trong một giấc mơ, anh liền nói với Ngài: “Thưa Sư phụ, con đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần, học thuộc mấy lần và chép Pháp mấy lần rồi ạ.” Nhưng Sư phụ có vẻ không vui, Ngài chỉ nói:

“Công tu hữu lộ tâm vi kính”

(Pháp Luân Đại Pháp, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Tu công có đường tâm ngắn nhất”

(Pháp Luân Đại Pháp, Hồng Ngâm)

Lúc đó tôi mới ngộ ra câu thơ đang nói về mình, tôi cũng chưa tu tâm. Từ đó trở đi, tôi nỗ lực tu tâm và không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội đề cao nào. Tôi đã ngộ được lời Sư phụ giảng:

“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Có lần tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Về nhà nấu ăn cũng chưa muộn nhưng chồng tôi lại vạch lá tìm sâu. Vừa bước vào giữa sân, chồng tôi đã lớn tiếng mắng chửi tôi. Khi tôi bước vào nhà, anh ấy bắt đầu đánh tôi, đạp tôi ngã xuống đất và hỏi tại sao tôi không nấu ăn! Tôi nghĩ mình phải cố “nhẫn” và cảm ơn anh ấy từ trong tâm, vì tôi là một học viên Đại Pháp, và anh ấy đang giúp tôi tiêu nghiệp.

Tôi đứng dậy nói lời xin lỗi chồng. Anh ấy không đánh tôi nữa và thậm chí còn cùng tôi nấu ăn. Tôi cảm thấy rất thản đãng khi dùng bữa, bởi trong tâm tôi có Pháp lý ‘Tứ đắc’ mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân. Nếu chúng ta không mong chờ điều gì từ người khác thì chúng ta có thể nhẫn chịu được. Trước đây, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng tôi luôn ôm giữ tâm oán hận rất lớn. Đó là lý do tại sao tôi không thể nhanh chóng vượt qua khảo nghiệm.

Năm 2022, tôi tham gia nhóm học Pháp tại nhà dì hàng xóm. Lúc đầu tôi đi mà không nói với chồng. Năm nay chồng tôi biết chuyện cũng không nói gì. Anh ấy cũng không can nhiễu đến việc tôi làm ba việc. Anh ấy thích chơi game trên máy tính. Có lần anh ấy chơi game đến nửa đêm và thậm chí còn gọi tôi dậy phát chính niệm lúc 12 giờ khi thấy tôi vẫn chưa dậy. Chồng tôi dần trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi biết hết thảy đều là Sư phụ đang giúp mình.

Nói về cảm nhận khi học Pháp nhóm, tôi cảm thấy các đồng tu giống như người trong một nhà vậy. Tôi có cảm giác như đang ở nhà mỗi khi học Pháp nhóm. Các đồng tu đều cởi mở, sẵn sàng giúp đỡ và học hỏi lẫn nhau. Con xin cảm tạ Sư tôn đã ban cho con một môi trường tuyệt diệu này.

Sau khi lệnh phong tỏa Covid được dỡ bỏ vào năm ngoái, chồng tôi đã bị nhiễm bệnh. Anh ấy bị sốt cao kéo dài và không cách nào có thể giúp được. Một hôm, vào lúc 2 giờ sáng, anh ấy gọi tôi và bảo: “Anh chết mất. Anh không thể thở được. Anh chết vì nghẹt thở mất! Anh nên làm gì đây?“ Tôi nói: “Không còn cách nào đâu, chỉ còn cách anh cầu xin Sư phụ của Đại Pháp mới cứu được anh.” Vậy là anh ấy bắt đầu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và anh ấy niệm liên tục. Anh ấy còn nói: “Trước đây con đã làm rất nhiều điều bất kính với Sư phụ và Pháp. Con cũng đã nói những điều không nên nói. Con đã sai rồi.”

Một lúc sau, anh ấy nói buồn ngủ và ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau chúng tôi tới bệnh viện. Trong khi xếp hàng chờ, tôi nói với anh ấy: “Anh hãy viết một bản nghiêm chính thanh minh về những lời nói và việc làm bất kính với Đại Pháp của mình rồi gửi đến trang Minh Huệ, và nhận lỗi với Sư phụ.” Anh ấy đồng ý. Đêm đó anh đã hồi phục và có thể ăn uống được.

Sau khi anh xuất viện, tôi dặn anh nhất định phải tin rằng Đại Pháp là tốt. Anh ấy nói: “Đại Pháp là tốt, nhưng Đảng trả lương cho anh.” Tôi nói: “Nó bức hại những người tốt và thậm chí còn thu hoạch nội tạng từ các học viên khi họ vẫn còn sống và bán chúng để trục món lợi khổng lồ. Chẳng phải quá tà ác sao?” Anh ấy mất bình tĩnh và nói: “Thôi đừng nói nữa!” Tôi thở dài trong tâm, cứu người quả là khó quá. Cứ tùy kỳ tự nhiên vậy!

Tháng 3 năm nay, chồng tôi lại cảm thấy không khỏe và có triệu chứng cảm lạnh. Uống thuốc và truyền dịch cũng không có hiệu quả. Anh ấy nói: “Anh làm sao ấy nhỉ? Không ai như anh cả.” Tôi nói: “Anh đã để tà Đảng lừa mình, anh đã không nghe chân tướng mà em đã nói với anh. Lần này anh phải đưa ra lựa chọn rõ ràng.“ Anh ấy nói: “Bây giờ anh biết Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo rồi!” Trên đường đến bệnh viện anh cứ thầm niệm chín chữ chân ngôn đó. Kết quả chụp CT cho thấy đó là bệnh viêm phổi. Sau khi nằm viện ba ngày, chồng tôi đã hồi phục. Bác sỹ ngạc nhiên nói: “Phải mất ít nhất một tuần để khỏi bệnh viêm phổi. Thật không thể tin được là anh đã hồi phục nhanh như vậy.”

Khi chia sẻ với các đồng tu, tôi cảm nhận sâu sắc rằng chỉ sau khi mình bắt đầu chân tu thì hoàn cảnh tu luyện của tôi mới thay đổi. Đúng là Đại Pháp toàn năng! Chỉ bằng cách chân tu, loại bỏ những chấp trước của người thường và trở thành một đệ tử Đại Pháp đủ tiêu chuẩn, chúng ta mới có thể cứu được nhiều người hơn. Con xin cảm ơn Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/10/465113.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/10/212846.html

Đăng ngày 15-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share