Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2023] Tôi là bác sĩ của một huyện. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi đã trải qua nhiều gian nan, gập gềnh, trắc trở mới đi tới ngày hôm nay. Dưới đây, tôi xin viết ra quá trình tôi đã hoàn toàn phủ nhận bức hại tài chính của cựu thế lực trong năm qua để hồi báo lên Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.

Duy hộ Pháp Luân Đại Pháp

Vào tháng 7 năm ngoái, mẹ tôi gọi điện bảo tôi về quê để giúp bà chăm sóc bố tôi đang bị bệnh nặng. Bà nói rằng bà và cháu trai của tôi không còn đủ sức chăm sóc ông. Bố mẹ tôi sống cùng gia đình anh trai tôi ở quê. Bố tôi nằm liệt giường. Vợ chồng anh trai tôi lại đi làm ở tỉnh khác nên gánh nặng dồn hết lên mẹ tôi, hiện đã ngoài 80 tuổi, cháu trai tôi và tôi. Sau khi tôi về, cháu trai tôi bảo cháu muốn chăm sóc ông đến nửa đêm, còn ca sau, từ nửa đêm về sáng là tôi đảm nhận. Chúng tôi đã kiên trì làm việc này hết ngày này qua ngày khác.

Một ngày đầu tháng 8, con trai hơn 20 tuổi của tôi đang đi xe máy thì bị tai nạn. Vợ tôi gọi điện và bảo tôi hãy nhanh chóng tới bệnh viện. Khi tôi tới bệnh viện, cháu đang nằm trên cáng, mặt đầy máu, còn vợ tôi đang khóc nức nở. Kết quả kiểm tra cho thấy cháu bị gãy xương bánh chè ở đầu gối phải và mặt bị trầy xước nhẹ. Vợ tôi đề nghị chuyển cháu đến bệnh viện tuyến trên để phẫu thuật. Vậy là chúng tôi chia làm hai ngả, vợ tôi đi cùng con lên bệnh viện thành phố, còn tôi về quê chăm sóc bố. Hàng ngày, tôi vẫn kiên trì luyện công và học Pháp như thường lệ.

Cuối tháng 8, tôi đột nhiên bị gọi đến Văn phòng Bí thư Đảng ủy của bệnh viện nơi tôi công tác. Các lãnh đạo từ Phòng Y tế và đội ngũ quản lý của bệnh viện đều đã có mặt ở đó. Họ nói với tôi về chiến dịch “Xóa sổ” của ĐCSTQ và bảo rằng nhân viên các Cơ quan Nhà nước không được phép tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu vẫn tu luyện sẽ bị sa thải, và sau chiến dịch “Xóa sổ” này, thuật ngữ Pháp Luân Công sẽ không còn tồn tại nữa. Cuối cùng, họ hỏi thẳng tôi có tiếp tục luyện hay không. Tôi lập tức nói: “Có.” Người lãnh đạo nói: “Vậy cuối tháng sau chúng tôi sẽ sa thải anh,” và cuộc họp kết thúc.

Không lâu sau, một đồng nghiệp trẻ thi đỗ biên chế bệnh viện ở quê nên đã chuyển đi. Một đồng nghiệp trẻ khác đột ngột qua đời. Chỉ còn lại 9 người trong khoa của chúng tôi. Nếu tôi bị sa thải, khoa sẽ chỉ còn 8 người và khối lượng công việc của mọi người sẽ tăng lên đáng kể. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu “Xóa sổ,” ĐCSTQ tà ác đã không từ một thủ đoạn nào. Mặc dù Trưởng khoa của chúng tôi đã nhiều lần báo cáo với lãnh đạo bệnh viện rằng khoa rất thiếu nhân sự nhưng họ đều nói rằng họ không quan tâm và họ đang thực hiện nhiệm vụ “Xóa sổ” do cấp trên giao.

Giám đốc Phòng 610 của huyện đã nhiều lần gây áp lực lên bệnh viện để bức hại tôi. Ông ta nói nếu bệnh viện không xử lý tôi, họ sẽ xử lý Giám đốc bệnh viện. Dưới áp lực nặng nề này, tôi phải làm sao đây? Tôi nghĩ, mình nên kiên định đức tin vào Đại Pháp và không bị dao động bởi giả tướng trên bề mặt, cần lội ngược dòng mà lên. Tôi đã viết một lá thư giảng chân tướng trong đó trích dẫn Hiến pháp Trung Quốc và gửi tới Ủy ban Chính trị và Pháp luật huyện, Phòng 610, Phòng Y tế và Ban Giám đốc bệnh viện. Tôi khuyên họ hãy tôn trọng Hiến pháp, đối xử tử tốt với các học viên và không đồng tình với cuộc bức hại.

Trong khi cố gắng cho mọi người hiểu được chân tướng trước khi nghỉ việc, tôi cảm thấy không được khỏe. Tôi không thể đứng vững và thường cảm thấy chóng mặt. Nhưng lúc đó đó tôi chưa ngộ được tại sao mình lại bị như thế. Sau đó tôi hiểu ra rằng người tu luyện không nên dùng quan điểm của người thường để nhìn nhận vấn đề. Người thường nói sẽ sa thải tôi, nhưng liệu tôi có bị sa thải hay không? Họ có thể nói bất cứ điều gì họ muốn, nhưng đó là lý của người thường, không khởi được tác dụng đối với người tu luyện chân chính.

Một ngày cuối tháng 9, tôi vừa đến bệnh viện thì được gọi vào văn phòng. Các thành viên của Ban Giám đốc đã ở đó, ngồi thành một vòng tròn lớn. Họ sẽ đưa ra quyết định đối với tôi. Tôi nói: “Hiến pháp Trung Quốc trao cho công dân quyền tự do tín ngưỡng. Việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vi phạm điều luật nào? Xin cho tôi biết.“ Họ im lặng. Tuy nhiên, họ vẫn thông báo rằng tôi đã bị đình chỉ công tác, nghỉ làm không lương trong một tháng, bắt đầu kể từ ngày mai. Không phải là ngẫu nhiên khi dự định sa thải như họ tuyên bố lúc đầu đã biến thành đình chỉ không lương. Nếu tôi nhìn vấn đề theo cái lý của người thường, thì cuối cùng tôi sẽ bị sa thải.

Tôi về nhà nhưng không nản lòng. Đến buổi tối, tôi cảm thấy một lực cự đại đang bao trùm lên mình. Đột nhiên tôi cảm thấy trời đất đảo lộn. Tôi không thể đứng vững và cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi ngồi xuống, phát chính niệm để bài trừ can nhiễu và cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Khoảng một giờ sau tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng cựu thế lực vẫn không bỏ cuộc. Hai buổi sáng sau đó, chúng tiếp tục bức hại tôi một cách dữ dội. Mỗi lần như vậy, sự bức hại đều biến mất sau khi tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì cho mình.

Trang web Minh Huệ đã phơi bày cuộc bức hại và các học viên địa phương đã giảng chân tướng cho dân làng những gì đã xảy ra. Bí thư Đảng ủy bệnh viện nói rằng các bài viết vạch trần bức hại được dán khắp nơi. Ngay cả ký túc xá của bệnh viện cũng nhận được tờ rơi vạch trần bức hại. Các học viên bên ngoài Trung Quốc đã gọi điện thoại đến những người lãnh đạo các cấp để thuyết phục họ làm điều tốt. Điều này khiến tà ác vô cùng sợ hãi và khiến tất cả các lãnh đạo đều rất lo lắng.

Chiểu theo Pháp, hướng nội sâu tìm chấp trước

Kể từ khi bị đình chỉ không lương, sáng nào tôi cũng học thuộc Pháp trên tầng thượng hoặc bên bờ sông, sau đó, tôi hướng nội một cách nghiêm túc, toàn diện và đã tìm ra rất nhiều nhân tâm, chấp trước, dục vọng ẩn giấu rất sâu.

Bị cho nghỉ việc không lương có nghĩa là tôi đã làm việc không tốt và có vấn đề về tiền bạc, vậy tôi đã có những thiếu sót gì? Tôi tiếp tục hướng nội tìm. Sau một thời gian dài tu luyện, tôi đã dần buông lơi mà không tự biết. Tôi ngày càng trở nên lẫn lộn với người thường. Những lúc rỗi việc, tôi lại lướt tin tức trên điện thoại đi động, và ngày càng xem nhiều hơn. Những nội dung chứa đầy văn hóa ĐCSTQ đã tiến nhập vào đầu não tôi. Cùng với việc nhiều phòng ở bệnh viện lắp TV internet, tôi thường xem các chương trình TV cùng với bệnh nhân, đồng nghiệp và bình luận với họ. Tư tưởng tôi đã bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Những hôm được về sớm, hay chưa hết giờ làm đồng nghiệp rủ tôi đi ăn thôi cũng đi theo. Dưới sự dẫn động của tình, mọi việc bất chính tôi đều không dùng Đại Pháp mà cân nhắc. Nhiều năm qua khoa tôi có khoản thu riêng, cứ đến dịp lễ Tết là lại chia nhau. Chúng tôi đã đi ăn ở nhiều nhà hàng khác nhau, một năm không biết đi ăn như thế bao nhiêu lần, thậm chí tôi cũng không nghĩ mình có nên tùy tiện đi ăn như vậy hay không. Trong bảy năm qua, tôi cứ đi ăn uống và nhận tiền như thế mà không hề suy nghĩ. Tôi nhớ rằng lần đầu tiên đi ăn, tôi cảm thấy chóng mặt một lúc. Nhưng tôi đã không để tâm đến điểm hóa đó. Bị cái tình với đồng nghiệp cùng xu hướng bất chính cuốn đi, trong khi lý trí không thanh tỉnh, tôi đã bị trầm mê. Có lần tôi đã hỏi riêng Trưởng khoa xem bệnh viện có cấp thêm kinh phí hoạt động cho từng khoa hay không thì Trưởng khoa nói không. Khi đó tôi mới hiểu ra số tiền mà khoa đã chia trong nhiều năm qua và số tiền đi ăn ngoài đều từ tiền được thu ngoài quy định. Đến lúc đó, tôi mới bừng tỉnh.

Khi nhận được tiền thưởng, tôi bí mật giữ lại một nửa và nửa còn lại đưa cho vợ. Mặc dù tôi đã phó xuất số tiền giữ lại đó cho điểm sản xuất tài liệu nhưng tôi lại không chia sẻ điều đó cho người nhà biết. Tôi học Pháp nhưng không thực tu.

Bởi vì tôi đã không đo lường mọi suy nghĩ, hành động của bản thân chiểu theo Pháp, nên tôi đã bị ô nhiễm trong người thường. Đây là một cú trượt ngã lớn và cho đến giờ tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Sư phụ mới là người quyết định

Một tháng trôi qua nhưng bệnh viện không gọi tôi trở lại làm việc. Tôi đợi thêm một tháng nữa, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Tôi hỏi lãnh đạo các cấp tại sao không cho tôi đi làm. Tại sao lại cắt lương của tôi? Nhân viên Phòng 610 nói rõ rằng chỉ cần tôi viết ba tuyên bố thì sẽ được trả lương. Lãnh đạo bệnh viện còn nói chỉ cần tôi viết ba tuyên bố thì họ sẽ thu xếp việc làm cho con trai tôi.

Tôi biết đây chính là tiếp tục bức hại nên đã từ chối yêu cầu vô lý của họ.

Tôi đã tham khảo ý kiến của một số chuyên gia pháp lý trực tuyến và học được rất nhiều điều. Điều đó làm tôi thêm vững tin khi giảng chân tướng cho lãnh đạo các cấp. Tôi đã đến gặp lãnh đạo các cấp ở nhiều phòng ban khác nhau, trong khi các học viên trong vùng phát chính niệm hỗ trợ. Một số lãnh đạo tỏ ra đồng cảm trong khi những người khác chuyển từ nói năng thô lỗ sang cư xử ôn tồn. Việc giảng chân tướng đã mang lại một số thay đổi vi diệu.

Sau khi bị đình chỉ bốn tháng, tôi gần như đã tiêu hết tiền. Vợ tôi thấy tôi không từ bỏ tu luyện nên đã không cho tôi một đồng nào. Năm 2000 và 2008, dù cũng bị bức hại tài chính, bệnh viện đình chỉ đến mấy tháng lương tôi cũng không lo, bởi lúc đó có bố mẹ tôi ở quê gửi rau, gửi gạo cho gia đình tôi. Nhưng giờ đây cha tôi bị liệt, mẹ già tuổi tác đã cao không cày cấy được nữa, phải sống dựa vào sự hỗ trợ của các con. Tôi lại không có nguồn thu nhập nào. Rốt cuộc, tôi nên làm gì đây?

Tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ:

“Mỗi cá nhân chúng ta đều đang sáng tạo lịch sử cho tương lai; vậy nên, mỗi người, ngoài việc tham gia hoạt động tập thể khác, đều chủ động tìm chọn công tác mà làm; chỉ cần có lợi cho Đại Pháp, đều nên chủ động làm, chủ động thực hiện. Hết thảy mọi người [chúng ta] tiếp xúc ngoài xã hội đều là đối tượng để giảng rõ chân tướng; [những gì] thể hiện trong khi giảng rõ chân tướng đều là từ bi của đệ tử Đại Pháp và là cứu độ thế nhân.” (Gửi toàn thể học viên Pháp hội Bắc Âu-Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi bắt đầu tìm việc và tìm được việc làm ở một phòng khám tư nhân. Tôi thành thật kể với ông chủ chuyện đã xảy ra với mình. Ông ấy thuê tôi ngay. Hàng ngày, tôi tới phòng khám trước giờ mở cửa, dọn dẹp phòng và khử trùng dụng cụ, trang thiết bị. Tôi đã làm việc chăm chỉ và cư xử tử tốt với bệnh nhân. Dần dần, tôi nhận được sự tin tưởng của họ và việc giảng chân tướng cho họ trở nên dễ dàng hơn.

Tháng nào ông chủ cũng tăng lương cho tôi. Bệnh nhân cũng ngày càng nhiều. Chúng tôi đã bổ sung thêm hai giường bệnh. Hiện giờ chúng tôi có tổng cộng sáu giường bệnh. Tôi nói với ông chủ: “Tôi thật dũng cảm khi dám đến gặp anh xin việc.” Ông ấy nói: “Tôi còn dũng cảm hơn, dám thuê một học viên Pháp Luân Đại Pháp ngay cả khi công việc kinh doanh không mấy khả quan.” Chúng tôi cùng mỉm cười chân thành.

Tôi tiếp tục giảng chân tướng và quyết tâm phơi bày cuộc bức hại. Tháng 4 năm nay, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Sau khi bị đình chỉ công việc trong sáu tháng, tôi đã được yêu cầu quay lại làm việc và được thông báo rằng không cần phải viết ba tuyên bố. Tôi chỉ cần viết đơn xin đi làm và hứa sẽ không tham gia bất kỳ “hoạt động xã hội phi pháp nào.” Khi đó tôi không nhìn thấu thủ đoạn muôn hình muôn vẻ của cựu thế lực nên đã không phủ nhận nó. Mong muốn kiếm tiền của tôi đã bị cựu thế lực thao túng. Tôi viết vài câu rồi quay lại bệnh viện làm việc.

Hai ngày sau, Phòng 610 huyện biết tin tôi đã trở lại bệnh viện làm việc. Ban Giám đốc bệnh viện đã rất tức giận vì cho rằng tôi đã đăng thông tin lên trang Minh Huệ. Họ cho tôi hai ngày để cân nhắc xem liệu tôi có từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp hay không. Nếu không, tôi sẽ bị sa thải ngay lập tức.

Hai ngày sau tôi bị gọi vào văn phòng. Các thành viên trong ban lãnh đạo ngồi thành một vòng tròn lớn. Giám đốc bệnh viện hỏi tôi nghĩ gì. Tôi hỏi lại ông ấy: “Tôi đã phạm tội gì? Ông dựa vào đâu mà định sa thải tôi?” Ông ấy không thể nói bất cứ điều gì, cuối cùng ông ấy bảo: “Chúng tôi không thể xử lý được anh. Chúng tôi sẽ giao anh cho cấp trên xử lý.” Tôi hỏi họ hôm nay tôi có thể làm việc hay không. Ông ấy nói không. Khi bước ra ngoài, tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện và bảo tôi quay lại làm việc. Tôi biết Sư phụ đã giúp mình.

Tôi đã đi làm được ba tháng nhưng bệnh viện không trả lương cho tôi. Tôi chia sẻ chuyện này với mẹ mình, cũng là một học viên. Mặc dù họ không trả tiền cho tôi nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì đi làm, không để bị động tâm. Mẹ tôi cho tôi vay một số tiền để trang trải cuộc sống. Tôi đã đến Ủy ban Chính trị và Pháp luật và Phòng 610 nhiều lần để giảng chân tướng. Họ liên tục nói rằng tôi sẽ được trả lương nếu từ bỏ tu luyện.

Tháng 6, bố tôi lâm bệnh nặng. Tôi xin nghỉ phép và về quê chăm sóc ông. Tôi nói với vợ mình: “Bố anh sắp mất. Chị dâu nói rằng hai nhà cùng nhau lo liệu tang lễ, mỗi nhà góp một nửa”. Cô ấy lạnh lùng nói: “Vậy anh đi vay tiền đi.” Tôi không động tâm. Khi cha tôi qua đời, tôi đã báo cho cô ấy. Cô ấy không nói gì. Tôi vẫn không động tâm, và cũng không đi vay tiền. Đến chiều, vợ và con trai tôi về tới nơi. Khi chị dâu tôi bàn với cô ấy về đám tang, cô ấy đã vui vẻ đồng ý.

Lãnh đạo bệnh viện tôi và bệnh viện vợ tôi đã đến dự tang lễ. Rất nhiều bạn bè, người thân cũng có mặt. Sau đám tang, đồng nghiệp của tôi nói rằng tôi sẽ được trả bổ sung ba tháng lương hiệu suất, tổng cộng hơn 10.000 Nhân dân tệ. Tôi đưa trả mẹ tôi hơn 2.000 Nhân dân tệ, số còn lại đưa cho vợ tôi.

Cuộc bức hại bị giải thể

Đến cuối tháng 7 tôi vẫn chưa nhận được tiền lương. Tôi lại tới Phòng 610 giảng chân tướng cho họ một lần nữa. Họ vẫn yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện. Tâm tôi bất động. Tôi quyết định không bỏ bệnh viện nhưng không sợ bị sa thải nữa. Tôi biết rằng mình có thể từ bỏ mọi thứ để tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng sẽ không có bức hại tài chính hay bất kỳ khảo nghiệm nào mà mình không thể vượt qua nếu tôi thực sự buông bỏ chấp trước vào tự ngã, buông bỏ chấp trước vào tiền bạc và nghĩ cho người khác trước. Tôi nhận ra rằng khổ nạn là do chấp trước vào tư lợi của tôi gây ra

Khi tôi đã ngộ ra điều này và buông bỏ được chấp trước, đến giữa tháng 8, lãnh đạo bệnh viện đã chính thức thông báo với bộ phận tài chính trả lương cho tôi. Cuộc bức hại tài chính đã chấm dứt.

Đây là một bài học rất sâu sắc. Tôi hy vọng các đồng tu sẽ rút ra bài học từ trải nghiệm của tôi và tu luyện tinh tấn. Xin đừng buông lơi. Hãy buông bỏ mọi chấp trước, cứu nhiều chúng sinh hơn và theo Sư phụ trở về nhà.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/20/463623.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/26/212641.html

Đăng ngày 14-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share