Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2023] Mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm nhưng tôi không hiểu tu luyện nghiêm túc là như thế nào. Tôi đã không tập trung vào việc học các bài giảng Pháp hay áp dụng thực tế cho bản thân, vì vậy tôi đã vấp ngã trên con đường tu luyện của mình. Sư phụ không bao giờ từ bỏ tôi. Thay vào đó Ngài đã bảo vệ tôi và liên tục cho tôi cơ hội để làm tốt hơn. Sau một vài lần đi chệch hướng trong tu luyện, tôi đã chính lại bản thân mình. Cuối cùng tôi đã hiểu được trách nhiệm của mình và trở nên tinh tấn.

Hỗ trợ công việc kỹ thuật

Chỉ có hai học viên trong khu vực của chúng tôi có thể nhờ được vì họ giỏi công nghệ. Vì vậy, họ luôn bận rộn. Nếu tôi muốn được giúp đỡ về một vấn đề nào đó, tôi phải đợi rất lâu. Khi tôi hỏi một người trong số họ rằng việc học cài đặt hệ điều hành cho máy tính sẽ khó khăn như thế nào, anh ấy hỏi: “Bạn có thực sự muốn đi theo con đường làm công việc kỹ thuật không?” Ý của anh ấy là tôi không được học hành nên sẽ khó nắm bắt được công nghệ máy tính. Tôi không nản lòng. Tôi nghĩ Sư phụ và Đại Pháp sẽ khai mở trí huệ cho tôi và tôi chắc chắn sẽ có thể đột phá.

Mặc dù tôi không biết tiếng Anh hay hiểu các thuật ngữ máy tính nhưng tôi nghĩ mình có thể nắm bắt được ý nghĩa của thuật ngữ máy tính. Tôi bắt đầu viết những từ đó vào một cuốn sổ ghi chú. Thông qua việc tham khảo một diễn đàn kỹ thuật và một số khóa học được đăng trên website Minh Huệ, tôi dần dần nắm bắt được một số vấn đề kỹ thuật.

Khi tôi gặp phải những điều tôi không hiểu hoặc gặp khó khăn, tôi phát chính niệm. Giải pháp sẽ xuất hiện trong đầu tôi. Đôi khi tôi đã hiểu ra khi luyện công. Tôi biết Sư phụ đang giúp đỡ tôi. Tôi đã học cách đăng nhập vào diễn đàn kỹ thuật và đăng ký làm thành viên. Khi tôi không chắc chắn về điều gì đó, tôi đã đăng một tin nhắn lên phần Hỏi đáp.

Ví dụ như lúc đầu, tôi cần cài đặt hệ điều hành cho nhiều học viên. Vì có nhiều loại máy tính xách tay nên tôi gặp phải đủ loại vấn đề. Khi phải thay ổ cứng, tôi phải tìm hướng dẫn sử dụng. Tôi đã gửi yêu cầu đến các thành viên diễn đàn và họ đã gửi cho tôi liên kết đường dẫn. Tôi đã có thể tải xuống thành công phần mềm Driver cho nhiều loại máy tính xách tay khác nhau và cài đặt chúng.

Khi một số học viên biết rằng tình hình tài chính của tôi không được tốt lắm, họ muốn bù đắp và giúp tôi trang trải chi phí sinh hoạt. Một số đề nghị trả tiền thuê nhà cho tôi. Nhưng tôi đã từ chối. Tôi muốn làm theo những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Tôi đã có việc làm và vẫn có thời gian để làm ba việc mà một học viên phải làm. Mặc dù một số học viên có tiền, nhưng nếu tôi dựa vào sự hỗ trợ của họ, tôi cảm thấy mình sẽ trở nên lười biếng theo thời gian. Chỉ bằng cách độc lập về tài chính thì con đường tu luyện của tôi mới có thể chân chính được.

Vì vậy, trong khi làm việc, tôi cũng dành thời gian để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Đôi khi công việc của tôi khiến tôi mệt mỏi về thể chất nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy đó là một khó khăn. Sau khi về nhà, tôi nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu học Pháp. Cho dù tôi có bận rộn hay khó khăn đến đâu, tôi vẫn có thể luyện các bài công pháp vào buổi sáng mỗi ngày. Sự mệt mỏi của tôi nhanh chóng biến mất.

Tu luyện bản thân tại nơi làm việc

Trong công việc hàng ngày của mình, tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi chưa bao giờ lấy một xu của ai cả. Nếu tôi cần thứ gì đó, tôi sẽ trả tiền cho thứ đó. Đây là cách tôi cư xử tại nơi làm việc. Nếu nó không phải của tôi thì nó không thuộc về tôi. Sư phụ giảng: “bất thất bất đắc” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân).

Sếp nói tôi là người tận tâm và đồng nghiệp có ấn tượng tốt về tôi.

Trong thời gian rảnh rỗi, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Một đồng nghiệp đến từ một thị trấn khác. Anh đã đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hại vào năm 1999. Anh gặp một vài tai nạn nhỏ tại nơi làm việc và nói rằng anh biết Sư phụ đã bảo vệ anh. Anh ấy gọi cho tôi và nhờ tôi giúp anh ấy hoàn thành một việc gì đó, và tôi đã đồng ý. Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng tôi là người đáng tin cậy nhất mà anh ấy từng gặp. Anh ấy đã giới thiệu tôi với những ông chủ khác của anh và rất nhiệt tình giới thiệu tôi. Sau khi các ông chủ khác biết rằng tôi tu luyện Đại Pháp, họ nói rằng Pháp Luân Đại Pháp hẳn là tốt.

Đại Pháp đã khai mở trí huệ của tôi và khi kỹ năng của tôi được cải thiện, công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn và tôi được trả lương cao hơn. Tôi chỉ cần làm việc bằng một nửa thời gian so với trước đây để tự nuôi sống bản thân. Tôi có thể sử dụng thêm thời gian rảnh rỗi của mình để học Pháp và làm một số việc để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Loại bỏ sự oán giận của tôi

Một học viên lớn tuổi ở thành phố của tôi đã làm tài liệu giảng rõ chân tướng và phân phát các tài liệu này. Tôi thường làm việc trên máy tính của bà. Một ngày nọ, bà bị bắt. Tôi đã gửi cho ông Dụng một email và kể cho ông ấy nghe chuyện gì đã xảy ra. Ông trao đổi tình hình với ông Bảo. Ông ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi và muốn tôi đến thành phố khác và liên lạc với một học viên ở đó.

Tôi đã làm như họ đề nghị. Tôi mất liên lạc với các học viên ở thành phố đó nên không thể đi được. Mãi về sau tôi mới nghe nói rằng nhiều học viên cùng lúc bị bắt ở đó. Lo lắng cho sự an toàn của mình, tôi quyết định ở lại với người thân.

Tôi bắt đầu làm việc với ông Dụng trước “ngày 20 tháng 7” [khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999]. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, ông ấy đã sử dụng thẻ căn cước của ông để thuê chỗ cho tôi. Tuy nhiên, ngay khi tôi dọn dẹp xong căn hộ, tôi nghe nói gia đình ông ấy lo lắng cho sự an toàn của ông và muốn tôi rời đi. Tôi rời đi ngay lập tức.

Nhưng tôi có thể đi đâu? Nơi tôi ở cũng là một cơ sở sản xuất tài liệu. Ông Dụng đã bị giam nhiều năm và là người mới đến thành phố này nên không thể giúp tôi.

Tôi trở về căn hộ của mình. Tôi quyết định giao phó mọi việc cho Sư phụ. Sư phụ đang quản tất cả và cựu thế lực không thể lay chuyển được tôi. Tôi bình tĩnh lại và đọc Pháp, đồng thời phát chính niệm để tiêu trừ những nhân tố tà ác đang cố bức hại tôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không liên lạc với ai cả. Cuối cùng, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã đột phá được khảo nghiệm này.

Trong quá trình tôi chuyển giao thiết bị tại cơ sở sản xuất tài liệu, cả ông Dụng lẫn ông Bảo đều không giúp đỡ tôi. Tôi nảy sinh oán hận với ông Bảo: Sao ông có thể nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh của tôi? Tất cả các loại nghiệp tư tưởng và tư tưởng xấu đều nổi lên, ngay cả khi tôi đọc Pháp. Chẳng hạn, tôi bực bội ông Bảo vì đã đuổi tôi ra khỏi căn hộ đó. Tôi vừa dọn dẹp và sửa chữa xong thì ông ấy cho tôi ra ngoài và chuyển vào ở.

Học Pháp nhiều hơn, tôi đã có được một nhận thức mới. Tôi dần dần bình tĩnh lại và sự oán giận của tôi cũng lắng xuống. Nhưng được một lúc thì nó lại nổi lên. Tôi nhận ra rằng nó không thể bị loại bỏ ngay lập tức vì tâm tính của tôi chưa được đề cao. Suy nghĩ của tôi không phải lúc nào cũng dựa trên Pháp. Với tư duy một người thường, tôi dễ dàng trách ông Bảo. Mỗi khi tâm oán hận của tôi nổi lên, tôi lại tiếp tục loại bỏ nó. Tôi đã dùng chính niệm của mình để loại bỏ nó tận gốc rễ.

Nhưng ông Bảo không nhận thấy sự thay đổi trong suy nghĩ của tôi. Ông ấy viết cho tôi một lá thư và liệt kê tất cả những điều tôi chưa làm tốt trong quá khứ. Giọng điệu của ông ấy gay gắt và ông ấy không quan tâm liệu tôi có thể chịu đựng được hay không. Đọc xong tôi không suy nghĩ nhiều nữa. Ông ấy đã nói chuyện với một học viên khác và nói rằng tôi sẽ không đến gặp hay nói chuyện với ông ấy. Ông ấy rất ngạc nhiên khi tôi đến gặp ông.

Ông Bảo và tôi là những học viên lâu năm và chúng tôi đã cùng nhau giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp trước năm 1999. Tôi hiểu những khuyết điểm của ông, chẳng hạn như ông thích chỉ trích người khác nhưng ông luôn đánh giá cao bản thân; trong khi tôi không muốn bị người khác chỉ trích. Vì vậy, bề ngoài, tôi trông rất rụt rè. Khi ông ấy đối xử bất công với tôi, tôi luôn cảm thấy khó chịu.

Ông Bảo bảo tôi đi chợ mua tấm thảm chống ẩm trải sàn. Sau khi tôi đưa nó cho ông, ông ấy nói với một học viên khác: “Hãy nhìn xem ông ấy đã mua cho tôi thứ gì này. Nó được thiết kế quá tệ.” Ông cũng không trả lại tiền cho tôi.

Tôi cảm thấy khó chịu nên bắt đầu xem xét suy nghĩ của mình đến từ đâu và tôi hướng nội vô điều kiện: Có phải vì tôi vẫn còn một số chấp trước và tôi không muốn bị xấu hổ?

Tôi tự nhắc nhở mình: Tôi là một người tu luyện, tôi nên giữ mình ở tiêu chuẩn cao hơn. Tôi nên xin lỗi ông ấy. Bất cứ điều gì tôi làm khiến ông ấy khó chịu đều là lỗi của tôi. Xung đột này đã bộc lộ những chấp trước của tôi và giúp tôi đề cao. Đột nhiên mọi oán giận của tôi biến mất. Tôi cũng tìm thấy chấp trước căn bản ẩn sâu trong mình – tâm tật đố. Điều xấu đã biến thành điều tốt. Tôi cũng loại bỏ những quan niệm thành kiến và tiêu cực về ông ấy. Tôi nhận ra rằng với tư cách là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, trước hết tôi nên nghĩ đến sự phối hợp tổng thể, làm tốt ba việc, suy nghĩ trên tổng thể và buông bỏ tính ích kỷ của mình.

Tôi biết ơn Sư phụ đã liên tục bảo hộ tôi. Tôi cũng biết ơn sự giúp đỡ của các học viên khác. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/12/458317.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/19/212542.html

Đăng ngày 14-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share