Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-02-2023] Tôi tham gia hạng mục phát thanh Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 1 năm 2022 và cảm thấy thật may mắn khi có thể sử dụng những kỹ năng học được trong thời gian đại dịch để cứu người.

Các triệu chứng của COVID biểu hiện chấp trước vào danh

Vào tuần tôi bắt đầu tham gia hạng mục, chồng tôi xuất hiện các triệu chứng COVID. Tôi chăm sóc cho anh và không lo lắng gì cho bản thân mình. Nhưng đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu có những triệu chứng tương tự. Điểm khác biệt duy nhất là cổ họng tôi rất đau. Cảm giác như có một chiếc bánh răng đang quay liên tục trong cổ họng tôi. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy như bị sốt, nhưng khi đo thân nhiệt thì kết quả vẫn ở ngưỡng bình thường và chúng tôi vẫn có thể ăn uống được. Ban đêm tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi phải thức dậy ho ba đến bốn lần.

Ngày thứ ba là ngày khó khăn nhất đối với tôi. Một học viên nói với tôi rằng một học viên khác đã qua đời vì COVID, và tôi không thể ngừng suy nghĩ về điều đó. Nỗi đau thể xác cùng nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến tôi lo lắng. Nhưng đêm đó tôi đã có thể tĩnh tâm và hướng nội tìm ở bản thân. Nhưng tôi không thể phát hiện ra chấp trước nào đã gây ra nghiệp bệnh và cũng không hiểu tại sao điều này lại xảy ra.

Tôi nhớ đến một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Chúng ta có những học viên không vượt qua nổi quan [ải] nghiệp bệnh. Chư vị không cần nghĩ tới chỗ lớn. Chư vị bảo ‘Tôi không có sai lầm gì lớn, rất kiên định với Pháp’. Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Càng đào sâu về vấn đề này, tôi lại càng lo lắng hơn. Với mong muốn mãnh liệt tìm ra chấp trước để cảm thấy dễ chịu hơn, tôi bắt đầu đọc Pháp. Nhưng tôi không ngộ ra được điều gì và cảm thấy bất an. Dù luôn tự nhủ đừng lo lắng nhưng tôi không thể tĩnh tâm lại được.

Tôi nghĩ vì tôi không thể tĩnh tâm học Pháp, tôi nên đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ.

Ngay khi vào trang Minh Huệ, tôi đã thấy một bài chia sẻ có tựa đề “Tu luyện là hướng nội tìm”. Trong đó viết: “Khi gặp mâu thuẫn, dường như chúng ta đều biết hướng nội, nhưng chúng ta thường không hướng nội sâu và tìm kiếm kỹ lưỡng […] Chúng ta chỉ đơn giản liệt kê một loạt […] Nhưng chúng ta không nghiêm túc đối chiếu bản thân với Pháp và chúng ta không tìm ra gốc rễ của vấn đề.”

Tôi nhận thấy đoạn chia sẻ này mô tả đúng tình huống của tôi. Mỗi khi gặp vấn đề, tôi lại đổ cho tâm tật đố và tâm ích kỷ của mình và cho rằng chúng là hai chấp trước cơ bản của tôi, hoặc tôi chỉ tập trung vào việc ai đúng ai sai trên bề mặt. Chỉ cần nhận thấy người khác có lỗi, tôi sẽ liệt kê ra những chấp trước của mình một cách qua loa. Tôi cho rằng chắc hẳn mình đã làm rất nhiều điều xấu với người khác trong tiền kiếp, và yên tâm rằng vấn đề như vậy là đã được giải quyết xong, sự việc vậy là kết thúc.

Đến lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi đã không nghiêm túc trong tu luyện. Vậy nên tôi cảm thấy rất tệ và tôi đã làm Sư phụ thất vọng. Tôi cũng nhận ra lý do tại sao tôi liên tục gặp phải những xung đột tương tự. Dù trong những hoàn cảnh khác nhau, tôi luôn gặp phải cùng một kiểu người, gây ra xung đột tương tự cho tôi, và chúng có xu hướng ngày càng gay gắt hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ tìm kiếm bên trong bản thân mình. Tôi chưa bao giờ hướng nội đủ sâu để tìm ra chấp trước nào đã gây ra điều đó. Do vậy, tôi liên tục gặp phải vấn đề tương tự.

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những mâu thuẫn đã xảy ra trước kia mà tôi không bao giờ muốn động chạm tới. Sau nhiều lần suy đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy người khác có lỗi mà không nhận ra mình đã làm sai điều gì. Tôi tự nhủ: “Hướng nội tìm khó đến thế sao? Chẳng phải mình đã biết không nên tập trung vào việc ai đúng ai sai sao? Rốt cuộc vấn đề thực sự của mình là gì? Rốt cuộc là cái tâm gì?” Tôi vẫn không nghĩ ra được, liền quyết định tiếp tục đọc bài chia sẻ đó.

Người học viên đã trích dẫn câu thơ trong Hồng Ngâm của Sư phụ:

“Vị danh giả khí hận chung sinh” (Tố Nhân, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Người vì danh mang hận suốt đời.” (Làm người, Hồng Ngâm)

Lời Sư phụ giảng khiến tôi bị sốc. Đọc câu thơ mà nước mắt tôi tuôn rơi. Hóa ra đó là “danh”. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có tâm truy cầu danh vọng. Tôi nghĩ mình là người khiêm tốn và cố tỏ ra khiêm tốn. Sao tôi có thể có tâm cầu danh chứ? Nhưng cảm nhận của tôi lúc đó rõ ràng mách bảo tôi rằng tôi thực sự có tâm cầu danh rất mạnh.

Tôi lại nhớ lại những sự việc đã xảy ra, tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng trong quá trình tu luyện của mình, tôi luôn có mong muốn mạnh mẽ được mọi người nói rằng tôi là một người tốt. Chính vì chấp trước của mình, tôi thường gặp phải một hay hai người thích bịa đặt và gieo rắc tin đồn. Mặc dù điều này thường không gây ra hậu quả tai hại gì nhưng tôi luôn phải liên tục giải thích và chứng minh rằng mình là người tốt. Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu và mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.

Chính lại bản thân dựa trên Pháp

Sau khi nhận ra tâm cầu danh của bản thân, tôi quyết tâm loại bỏ nó. Nhưng loại bỏ bằng cách nào đây?

Tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ các vật chất xấu. Qua thiên mục, tôi nhìn thấy làn khói màu xám quấn quanh cổ tôi bắt đầu tan biến. Cổ họng tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Sau đó, tôi nghĩ về những lời giảng của Sư phụ về Pháp lý ‘lên đại học’. Tôi ngộ ra rằng, là một người tu luyện, bất kể chúng ta gặp phải điều gì, nếu chúng ta đều có thể đối chiếu bản thân với Pháp tìm ở chính mình, khi không ngừng tu bỏ các chấp trước và đề cao, chúng ta tự nhiên sẽ trở thành người tốt trong mắt người khác thay vì cứ cố chấp truy cầu điều đó.

Trên thực tế, đôi khi chỉ vì muốn hòa đồng và được người khác chấp nhận, tôi đã làm những việc mình không muốn làm hay nói những điều mình không muốn nói. Tôi biết rằng tôi chỉ nên làm mọi việc chiểu theo Pháp. Đối với những điều không phù hợp với Pháp, tôi tuyệt đối không nên làm.

Dưới cái mác nghe có vẻ rất quang minh “là một người tốt”, còn ẩn chứa chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân. Khi người khác làm những điều ảnh hưởng đến tôi, tôi cảm thấy khó chịu. Nguyên nhân là vì lợi ích của tôi đã bị ảnh hưởng. Những thứ tưởng chừng như thuộc về tôi đã bị lấy đi. Tôi cũng có chấp trước vào sự thoải mái, mong muốn mọi người đều yêu mến mình. Tôi không muốn bất cứ ai gây phiền toái cho tôi, để tôi được tu luyện một cách thoải mái. Hơn nữa, tôi có chấp trước mạnh mẽ vào tình. Tôi muốn tu luyện trong trạng thái mọi người đều vui vẻ và không có mâu thuẫn với ai.

Vì tôi thường cố ý hoặc vô tình tránh né mâu thuẫn nên tôi liên tục bỏ lỡ những cơ hội đề cao. “Tìm cách trở thành một người tốt” bề mặt có vẻ không có gì sai, nhưng suy nghĩ này thực sự đã che đậy rất nhiều chấp trước của tôi, khiến tôi luôn gặp rắc rối trong hơn 10 năm qua. Trong 10 năm trở lại đây, tôi đã gặp đủ loại người và sự việc khiến tôi không giống như một người tốt. Tôi cũng chưa thể bình tĩnh và truy xét lại mình. Tôi nhận ra rằng, về vấn đề này, có lẽ tôi đã đi theo con đường do cựu thế lực an bài.

Sư phụ giảng:

“Thực ra trong Chính Pháp cựu thế lực vẫn luôn nhắm vào việc các đệ tử Chính Pháp có thể bước vượt ra hay không, mà thường hay đặt kèm theo đó những cửa ải thống khổ và nạn lớn.” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Trong thâm tâm tôi còn nghĩ rằng mình đã làm rất tốt. Tôi thường phàn nàn về việc thế giới đã trở nên tồi tệ đến mức độ nào và con người ngày nay không có đạo đức. Nhưng thực ra, không gian nơi con người này vốn là như vậy.

Sau khi minh bạch tất cả những điều này, tôi thực sự cảm thấy thông tỏ và thư thái. Tôi không còn cần phải chứng minh cho ai thấy rằng “tôi là người tốt” và cũng không cần được ai công nhận nữa. Tôi chỉ cần chiểu theo Pháp, tận dụng thời gian để cứu người và sống xứng đáng với thời gian mà Sư phụ đã ban cho chúng ta.

Chấp trước vào tình ngăn cản chúng ta cứu người

Sư phụ giảng:

“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi từng nghĩ đoạn Pháp này giảng về tình cảm nam nữ, hay tình thân quyến. Thực ra, khi người khác đối xử tệ với chúng ta và chúng ta cảm thấy không vui vì điều đó, chẳng phải chúng ta cũng đang bị cái tình can nhiễu đó sao? Vì tôi không nhận ra tâm cầu danh nên việc tôi thường xuyên bị can nhiễu bởi những mâu thuẫn tương tự giống như tôi đang nắm lấy những sợi dây tình và tự quấn chặt mình vào chúng.

Tình trạng này kéo dài hơn 10 năm. Mỗi khi nghĩ về điều đó tôi cảm thấy thật xấu hổ. Khi tôi bị vướng mắc như vậy, tôi không thể làm tốt việc cứu người bằng chính niệm tròn đầy của một đệ tử Đại Pháp. Nếu vào lúc đó, tôi có thể hướng nội và loại bỏ can nhiễu kịp thời, thì không chỉ tâm tính của tôi được đề cao mà tôi còn có thể làm tốt việc cứu người hơn. Có lẽ bên đối phương cũng sẽ tìm ra được thiếu sót của mình trong mâu thuẫn. Như vậy, việc xấu đã trở thành việc tốt.

Tăng cường học Pháp, thanh trừ can nhiễu

Sau đêm khó khăn nhất đó, tôi tăng thời gian học Pháp cùng với các đồng tu. Thiện tâm của hai đồng tu đó cũng tiếp thêm cho tôi rất nhiều chính niệm, và một lần nữa tôi cảm thấy rằng các đệ tử Đại Pháp chúng ta là một chỉnh thể. Thông qua việc học Pháp nhiều hơn, sức nặng của một số mâu thuẫn và những điều không vui đã dày vò tâm tôi trong một thời gian dài dần dần giảm bớt. Tôi cảm thấy mình ngày càng to lớn hơn và chỉ cần bước một bước nhỏ, tôi có thể vượt qua chúng.

Hơn nữa, trong khi học Pháp, tôi có thể ngộ ra các Pháp lý của Sư phụ. Tôi cũng tìm thấy tâm tranh đấu, tâm hiển thị, tâm hoan hỷ, tâm giữ thể diện, cũng như chấp trước mà tôi có hồi mới bắt đầu tu luyện, đó là chấp trước tìm kiếm một miền tịnh thổ trong Đại Pháp. Đồng thời, tôi cũng nhận ra tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Chính niệm của chúng ta thực sự có uy lực.

Sau khi tham gia vào hạng mục mới này, tôi cảm thấy cần phải đề cao hơn nữa trong tu luyện cá nhân vì yêu cầu ngày càng cao. Tôi đã mất rất nhiều thời gian trong lần phát thanh đầu tiên. Ngày hôm đó đủ thứ chuyện đã xảy ra. Máy tính của tôi hết bộ nhớ; pin chết; phần mềm bị lỗi nhiều lần; và tôi đã rất lo lắng. Tôi bắt đầu chú trọng hơn đến việc phát chính niệm. Nếu tôi cảm thấy lo lắng, tôi lập tức dừng lại và phát chính niệm trong một phút, rồi mới tiếp tục.

Cũng từ khi tham gia vào hạng mục này, bất cứ khi nào tôi nói điều gì không phù hợp với Pháp, đêm đó tôi ho rất nhiều. Tôi nghĩ có thể vì tôi muốn cứu người bằng lời nói của mình, nên tôi cần phải chính lại bản thân để ngày càng thuần tịnh hơn. Khi tôi dùng tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu bản thân, sau mỗi buổi phát thanh, tôi có cảm giác tuyệt vời như được tịnh hóa vậy.

Trên đây là trải nghiệm tu luyện của cá nhân tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/2/8/444054.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/20/207395.html

Đăng ngày 15-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share