Bài viết của Tân Sinh, một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 23-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998. Tháng 7 năm 1999, tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại điên cuồng, tôi đã bị tuyên án 10 năm và bị đưa tới trại lao động một cách phi pháp. Sau khi được trả tự do, tôi lại bị tước đoạt tiền lương hưu, không còn nguồn thu nhập để nuôi bản thân.
Hạ tuần tháng 2 năm 2022, có đồng tu tới tìm tôi, nói rằng mẹ của cô ấy năm nay 80 tuổi, bị nghẽn mạch máu não, phải ngồi xe lăn, ban ngày do con gái út của bà chăm sóc, buổi tối cần một người hộ lý, cô ấy có thể trả tôi 100 tệ mỗi ca, muốn tôi bắt đầu làm từ tối hôm sau.
Hôm sau, tôi tới đó, thấy mẹ cô ấy ngồi trên xe lăn, họ ở trong một căn nhà thấp tầng, hai người chúng tôi mỗi người một giường, người con gái út nói: “Buổi tối phải đưa bà ra khỏi giường để đi vệ sinh, nửa đêm phải pha sữa bột cho bà.” Bà có lúc biết cần phải đi tiểu, nhưng cũng có lúc đi tiểu ra giường, phải thay khăn trải giường.
Buổi tối, bà liên tục hô lớn: “Đi, đi, đi” và đập vào thành giường. Tôi phải bế bà ấy xuống giường 6, 7 lần, cả đêm không ngủ. Buổi sáng, con gái út của bà tới, hỏi tối qua tình hình thế nào? Tôi liền kể lại tình huống và hỏi ban ngày sẽ như thế nào. Cô ấy nói ban ngày bà cũng hô hoán như vậy, họ đã từng thuê hộ lý tới, nhưng hộ lý thấy như vậy liền bỏ đi. Cô ấy nói, bây giờ mới biết tại sao có gia đình mà cha mẹ qua đời nhưng con cái không khóc, vì chăm sóc họ quả thực quá cực khổ.
Lần tiếp theo tới, tôi có chút e sợ, mình có nên làm tiếp không? Nhưng tôi nghĩ mình là người tu Đại Pháp, không thể giống người thường, làm một, hai ngày rồi bỏ đi, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà phải làm cho tốt, tôi nghĩ ở đây cũng có chỗ tôi phải tu, không phải là việc ngẫu nhiên, bà ấy là người có duyên với tôi.
Một hôm, vào lúc quá nửa đêm, bà ấy nói muốn đi tiểu, tôi lật chăn lên thấy bà đã đại tiểu tiện trên giường, mùi rất khó ngửi. Tôi nhanh chóng lau chùi và thay quần áo cho bà, dùng nước ấm lau cho bà, thay khăn trải giường sạch sẽ, mở cửa cho khí thông thoáng, dọn dẹp suốt cả buổi, khắp người toát mồ hôi. Buổi sáng thức dậy, thấy quần áo của tôi dính phân, con gái của bà cảm động nói: Chị cởi ra để tôi giặt cho. Tôi liền nói: “Không cần, không sao cả, tôi về nhà tự giặt.” Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như vậy, về đến nhà vẫn còn nhớ lại hình ảnh tối qua, không thể ăn được thứ gì nữa.
Mỗi sáng tôi đều rửa mặt, rửa hậu môn cho bà ấy, có lúc buổi tối cũng cho bà ngâm chân nước nóng. Con gái của bà nói: “Khăn giặt rất sạch, sàn nhà cũng được lau sáng bóng.” Nghe vậy tôi cũng rất vui. Đến ngày trả lương, con gái của bà nói: “Chị à, chị làm rất tốt, em rất hài lòng, em gửi chị 1.500 tệ.” Tôi nói: “Không cần nhiều như vậy, lúc trước nói là 1.300 thì cứ đưa 1.300 thôi.” Đưa đẩy một lúc, con gái bà nói: “Chị cứ nhận đi, nếu không em sẽ không vui đâu.” Con gái và con rể của bà rất tôn trọng tôi, luôn khách khí với tôi như vậy.
Một hôm vào lúc sáng sớm, con gái bà nói hai vợ chồng cô ấy phải lên thành phố dự lễ cưới, bảo tôi hãy trông bà vào buổi sáng. Tôi cũng đồng ý. Lúc 7 giờ 30, bà ấy ngồi trên xe lăn, mắt nhắm nghiền. Tôi liền bế bà lên giường năm, bà ngủ tới trưa, đi vệ sinh một lần, chúng tôi ăn trưa xong liền đi ngủ. 4 giờ 30 chiều, hai vợ chồng con gái bà trở về, vừa vào nhà liền hỏi: “Ban ngày tình hình thế nào?” Tôi nói: “Sau khi hai người rời đi, bà ấy liền đi ngủ, buổi trưa ăn xong đi vệ sinh một lần, sau đó đi ngủ.” Con rể của bà nói: “Vậy là buổi tối sẽ không ngủ nữa rồi.” Tôi nói: “Vẫn ngủ như bình thường.” Con rể bà nói: “Có phải bà cố ý làm khó chúng tôi, bình thường ban ngày đều hô hoán không ngừng, vậy mà khi chị tới lại không như vậy nữa, đã trở nên bình thường rồi, thật kỳ lạ.” Tôi liền nói: “Mỗi ngày tôi đều dạy bà ấy niệm Hồng Ngâm của Sư phụ Đại Pháp, hát những bài hát của Đại Pháp, mỗi ngày đều niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, chúng tôi là người tu luyện Đại Pháp, Sư phụ của chúng tôi nói rằng:”
“một người luyện công, cả gia đình được lợi ích” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])
Một ngày tháng 5, tôi nói với bà ấy: “Cháu phải viết bài chia sẻ, bà đừng gây ồn nhé!” Bà ấy nói: “Cháu còn biết viết bài à, giỏi quá.” Tôi viết tới gần 12 giờ, bà ấy cũng không gây ra tiếng động nào. Có lúc bà quay sang nhìn tôi, rồi lại tự đắp chăn, đợi tôi viết xong, bà nhìn tôi và cười. Tôi liền hỏi: “Có việc gì sao?” Bà ấy nói: “Đợi tôi khỏi bệnh, sẽ đưa chị đi du lịch, đi tới nơi đẹp nhất, tôi có tiền, tôi sẽ đưa chị đến nhà và nấu món ăn thật ngon.” Bà ấy cũng nhớ lại được những việc trước đây. Con gái của bà nói bà ấy đang dần dần lấy lại được trí nhớ. Tôi nói: “Đại Pháp đã khai trí khai huệ cho bà ấy vì bà đã niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Con gái của bà nói: “Sau này tôi cũng phải chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm mọi việc, cũng không thể chửi mắng người khác nữa, cứ chửi mắng như vậy sẽ không thể vui vẻ sống được. Cô ấy nói có một người hàng xóm mỗi ngày đều mắng chửi chồng, gia đình bà ấy không có tiền, mặc dù đều là người giỏi, nhưng không kiếm được tiền.
Đã lâu rồi bà ấy không đi tiểu ra giường nữa. Lúc đầu, con gái bà ấy sợ tôi sẽ không thể ngủ ngon nên đã cho bà ấy uống thuốc an thần, nhưng tôi nói đừng cho bà ấy uống nữa, không tốt cho sức khỏe. Hiện tại bà ấy ngủ ngon giấc, bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” ngày càng thuần thục, trạng thái cũng ngày càng tốt hơn.
Nhìn thấy bà ấy cải biến như vậy, cả gia đình bà ấy đều đã chứng kiến được sự thần kỳ và siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Trong thời gian làm bảo mẫu, tôi đã trừ bỏ rất nhiều nhân tâm, có được sự đề cao rất lớn. Thời gian còn lại không còn nhiều, tôi phải làm thật tốt ba việc. Con xin cảm tạ sự khổ độ từ bi của Sư tôn!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/23/462209.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/24/210975.html
Đăng ngày 04-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.