Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 23-08-2023] Người điều phối ở địa phương của tôi đề nghị tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu. Anh ấy cũng nói với tôi rằng để đảm bảo an toàn, không thể nhờ người ngoài giúp đỡ.

Anh ấy đã sắp xếp một đồng tu giỏi về kỹ thuật để giúp đỡ tôi. Tuy nhiên, sau đó đồng tu điều phối đã ra nước ngoài, đồng tu hỗ trợ kỹ thuật cũng không xuất hiện.

Trong khi suy nghĩ về việc làm thế nào để thiết lập điểm sản xuất tài liệu, tôi nhận thấy mình có tâm sợ hãi. Tôi sợ bị bắt, sợ tổn thất tài chính, sợ gặp các vấn đề khó khăn.

Tôi đã trấn tĩnh lại và phủ nhận những suy nghĩ này. Sau đó tôi đã đi tới cửa hàng để mua một chiếc máy tính.

Tôi thích một chiếc máy tính ở cửa hàng, nhưng giá của nó đắt đến mức bất hợp lý. Tôi liền hỏi tại sao chiếc máy tính này đắt như vậy, chủ cửa hàng nói đây là máy nhập khẩu nguyên chiếc.

Tôi nói với chủ cửa hàng: “Tôi không thạo máy tính và tôi cũng sẽ không mặc cả. Nếu anh có thể dạy tôi cách sử dụng, tôi sẽ mua nó.” Người chủ cửa hàng trả lời: “Điều này rất dễ thôi.”

Kỹ thuật viên cài đặt hệ thống hỏi tôi: “Chị muốn cài đặt phần mềm gì?” Tôi không biết và hỏi lại: “Thông thường mọi người sẽ cài đặt những gì?”

Anh ấy đáp: “Nhu cầu của mỗi người khác nhau, phụ thuộc vào việc họ muốn làm gì.” Tôi nói với anh ấy: “Tôi muốn chỉnh sửa ảnh, tôi muốn đọc thông tin chân tướng về Pháp Luân Công trên mạng Internet, in một số thứ tôi thích và cho người khác xem, và tôi không muốn bị cảnh sát bắt. Tôi không muốn những phần mềm như QQ hoặc tương tự.”

Sau đó tôi cho người kỹ thuật viên xem một chiếc CD và nói với anh ấy: “Tôi muốn sử dụng nó.” Người kỹ thuật viên im lặng thao tác một lúc và nói với tôi: “Được. Xong rồi. Lại đây, tôi sẽ dạy chị.” Sau khi thanh toán, người chủ đưa tôi về nhà cùng chiếc máy tính. Sau đó anh ấy bảo tôi thao tác lại một lượt rồi đưa cho tôi một chiếc thẻ hậu mãi.

Anh ấy cũng nói với tôi bí quyết: “Chị không cần phải ghi nhớ các lỗ cắm đâu, chúng không thể cắm sai được. Nếu chị quên cách thao tác, chị cứ thử theo cách của chị, nếu máy tính ngừng hoạt động, chị có thể gọi dịch vụ hậu mãi và họ sẽ sửa cho chị miễn phí.“ Tôi liền nói: “Dịch vụ của các anh thật tốt.” Anh ấy đáp: “Với số tiện chị đã bỏ ra thì dịch vụ như vậy là điều tất nhiên.”

Sau đó tôi đi mua một chiếc máy in. Tôi tiếp tục nói với cửa hàng rằng tôi sẽ mua nếu họ dạy tôi cách sử dụng.

Người chủ cửa hàng nói với tôi rằng cửa hàng sẽ giao chiếc máy in đến nhà tôi và đảm bảo tôi sẽ được học cách sử dụng ngay sau đó.

Họ đã dạy tôi cách thuận tiện nhất để sử dụng chiếc máy in và nói với tôi đừng thắc mắc tại sao, miễn là tôi có thể dùng nó. Tôi đã làm theo chỉ dẫn của họ và cảm thấy thật dễ dàng, dễ hơn việc nấu ăn rất nhiều.

Sau khi tôi học cách sử dụng mọi thứ, tôi đã kết nối mạng và truy cập vào trang web Minh Huệ mỗi ngày. Tôi nhìn bức ảnh của Sư phụ, đọc các bài giảng của Sư phụ, đọc tin tức từ Trung Quốc, đọc thông tin về cuộc bức hại mà các đồng tu của chúng ta phải chịu đựng, đọc về cách các đồng tu phát chính niệm. Tôi cũng hướng nội để xem mình có cùng chấp trước giống họ hay không, tôi học từ các đồng tu để chăm chỉ phát chính niệm và đề cao trong tu luyện.

Theo cách này tôi đã buông bỏ tâm sợ mất lợi ích cá nhân. Điểm sản xuất tài liệu của tôi rất nhỏ, về cơ bản tôi đã sử dụng hết tất cả tài liệu mà tôi sản xuất một cách vừa vặn, không để tồn.

Làm như vậy tôi sẽ không thu hút bất kỳ sự chú ý nào và không bị bức hại. So với tổn thất về kinh tế mà các học viên khác phải chịu (như được báo cáo trên trang web Minh Huệ), chi phí mà tôi bỏ ra không là gì cả.

Quan trọng nhất là việc không bị bức hại cho phép tôi tập trung hơn trong nỗ lực giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Công. Tôi cũng đã buông bỏ tâm sợ bị bắt vì truy cập vào trang web bên ngoài Trung Quốc.

Khi nói chuyện với mọi người, tôi nhận ra rất nhiều trong số họ đã vượt qua phong toả internet và truy cập vào các trang web bên ngoài Trung Quốc. Dưới đây là hai ví dụ.

Một đồng nghiệp của tôi không tu luyện nhưng anh ấy đã truy cập vào trang web Minh Huệ và các trang web khác mỗi ngày.

Người thứ hai là một thương gia. Tôi đưa cho anh ấy phần mềm cách đây một vài năm để anh ấy có thể vượt qua phong tỏa internet.

Sau khi dịch bệnh bùng phát, anh ấy nói với tôi rằng anh không thể truy cập các trang web bên ngoài Trung Quốc nữa. Sau đó anh ấy hỏi tôi có phần mềm phiên bản mới hơn không. Tôi đã đưa cho anh ấy và chỉ cho anh ấy cách sử dụng.

Tôi hỏi anh ấy: “Anh không tu luyện, tại sao anh rất nóng lòng truy cập các trang web bên ngoài Trung Quốc như vậy?”

Anh ấy đáp: “Tôi phải hiểu hoàn cảnh thực sự bên ngoài Trung Quốc. Tôi đưa ra các quyét định kinh doanh đều dựa trên những thông tin này.”

Anh ấy nói phần mềm đó có thể cho phép anh ấy biết hoàn cảnh chân thực ở Trung Quốc và nắm bắt được những cơ hội kinh doanh tốt trong những năm gần đây.

Càng sử dụng máy tính, tôi càng trở nên thành thạo. Tôi không tích trữ bất kỳ tài liệu nào trong máy tính và bất cứ khi nào cần tôi sẽ lên mạng Internet để tìm chúng.

Mạng Internet giống như một siêu thị thông tin vậy. Tôi có thể tìm bất cứ thứ gì tôi muốn. Tuyệt vời hơn nữa, kết nối mạng Internet của tôi không bao giờ bị chặn và tốc độ luôn rất nhanh.

Sư phụ giảng:

“Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tâm sợ hãi của tôi cứ như vậy đã được trừ bỏ.

Tầng thứ hữu hạn, nếu có chỗ nào không phù hợp, xin các đồng tu chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/19/462119.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/23/210956.html

Đăng ngày 02-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share