Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-07-2023] Gần đây, vợ chồng tôi đi một chuyến tàu cao tốc. Chồng tôi muốn ăn ngay trước giữa trưa, điều này khiến tôi không vui vì đó là thời gian tôi phát chính niệm. Vì vậy, tôi kiên quyết nói với anh rằng chúng tôi sẽ ăn trưa lúc 12 giờ 10 phút. Tôi phát chính niệm, bỏ mặc anh ấy xem video trên điện thoại.
Sau đó, tôi nhờ anh ấy mua bữa trưa, nhưng anh ấy lại phớt lờ tôi và nhắm mắt lại. Tôi biết anh ấy giận tôi. Tôi luôn nghĩ anh ấy nhỏ nhen, nhưng tôi lập tức nhận ra mình phải hướng nội, bởi vì tôi là một người tu luyện. Hôm đó, chồng tôi chỉ ăn một gói mì ăn liền vào lúc 6 giờ sáng, nên hẳn là anh ấy đói rã rời vào lúc đó.
Tôi biết việc mình phát chính niệm vào thời gian đã định là đúng, nhưng tôi không nên bắt anh ấy phải chờ được ăn trưa, nếu không anh ấy có thể nghĩ tiêu cực về Đại Pháp. Tôi cảm thấy tồi tệ và không muốn chồng mình có suy nghĩ xấu về Đại Pháp. Tôi nên giải quyết vấn đề này sao đây? Tôi nên nhận thức được nhu cầu của anh ấy, mua thứ gì đó và để anh ấy ăn trước. Tôi đã có thể mua đồ ăn trước, sau đó phát chính niệm rồi mới ăn.
Đó là lần đầu tiên tôi đi tàu cao tốc, nên tôi không biết chỗ bán đồ ăn. Tôi âm thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Không lâu sau, một tiếp viên đi ngang qua cùng với một suất ăn, nói rằng đó là suất ăn cuối cùng, bên trong là sườn heo kho. Chồng tôi nói anh ấy không ăn sườn, và nhắm mắt lại.
Tôi không động tâm và tin rằng chồng tôi không nên nhịn đói chỉ vì tôi phát chính niệm. Vài phút sau, một người đàn ông trẻ đi ngang qua cùng với một suất ăn. Tôi hỏi anh ấy chỗ mua và được biết đó là ở toa số 13. Tôi đến và hỏi người tiếp viên rằng cô ấy có loại đồ ăn nào. Cô ấy đáp: “Sườn heo kho”. Tôi thất vọng và hỏi cô ấy còn món gì khác không.
Cô ấy nói: “Cá hấp ớt”. Sau đó cô ấy nói thêm: “Tôi nghĩ cô không ăn cay”. Tôi mua một phần và mang về cho chồng. Anh ấy ngạc nhiên khi thấy vẫn còn đồ ăn và bắt đầu ăn ngay lập tức. Sau khi ăn xong, anh ấy mỉm cười và bắt đầu nói chuyện với tôi.
Kể từ đó, tôi nhận thấy sự thay đổi rõ rệt ở chồng mình. Mỗi lần tôi sang phòng khác để phát chính niệm lúc nửa đêm, nếu anh ấy đang xem video thì đều giảm âm lượng xuống. Tôi từng yêu cầu anh ấy giảm âm lượng, nhưng đôi khi anh ấy phớt lờ tôi.
Tôi nhận ra các học viên không nên động tâm khi người thân trong gia đình nổi giận, thay vào đó chúng ta nên hướng nội tìm thiếu sót và suy xét cho họ. Chúng ta nên suy nghĩ tích cực về những người thân của mình, như vậy họ có thể hiểu và ủng hộ những việc chúng ta làm để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi từng nghĩ nếu có người ngăn cản tôi đọc Pháp hoặc phát chính niệm thì đó chắc chắn là can nhiễu. Tôi luôn kiên quyết làm điều tôi phải làm với tư cách là một học viên và phớt lờ những gì người khác muốn. Tôi nghĩ mình đang làm tốt bằng cách đặt Đại Pháp lên đầu. Giờ đây, tôi nhận ra thể ngộ này không hoàn toàn đúng. Đôi khi tôi thực sự cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy xét tư tưởng và khó khăn của họ thì mới có thể hóa giải bất kỳ mâu thuẫn nào.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/1/462489.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/9/211233.html
Đăng ngày 30-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.