Bài viết của Chân Chân, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-07-2023] Một buổi sáng đẹp trời vào tháng 9 năm 1996, tôi thức dậy sớm và ra ngoài chạy bộ. Tôi đến sân vận động và chạy vài vòng quanh sân. Ở một góc sân vận động, tôi nhìn thấy một nhóm người đang tọa thiền. Tôi tự hỏi tại sao họ tọa thiền. Tôi nghĩ chỉ có tăng nhân thì mới toạ thiền thôi chứ.
Cuộc gặp gỡ may mắn
Lúc họ vừa thiền định xong, tôi hỏi một người trong số đó rằng mọi người đang làm gì vậy. Anh ấy nói họ đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi thắc mắc liệu môn tu luyện của họ có sách hay không. Anh ấy liền lấy ra một cuốn Chuyển Pháp Luân. Chỉ mới đọc dòng đầu tiên mà tôi đã cảm thấy toàn thân chấn động như bị điện giật. Tôi nghĩ đây không phải là một cuốn sách thông thường. Sau khi anh ấy chỉ cho tôi nơi bán sách, tôi đã đi thẳng đến đó để mua sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi đọc xong cuốn sách trong ngày hôm đó và bắt đầu học các bài công pháp từ sách Pháp Luân Công. Mặc dù các động tác của tôi có lẽ chưa được chuẩn xác nhưng cơn đau dạ dày, các triệu chứng cảm lạnh thông thường, cũng như các vấn đề về xoang đã biến mất ngay sau đó. Tôi kể cho vợ nghe việc này, và một tháng sau, cô ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Chúng tôi cảm thấy mình là những người may mắn nhất thế gian! Không chỉ cải biến về mặt sức khoẻ mà chúng tôi còn học được cách để trở thành người tốt, biết quan tâm đến người khác, xử lý mọi việc bằng tâm thái lạc quan và ôn hoà chứ không phải căm ghét hay oán hận. Chúng tôi sống một cuộc sống hài hoà và yên bình. Mỗi ngày trôi qua đều quý giá.
Mặc dù cả tôi và vợ đều bị bắt, kết án và tra tấn sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc ra lệnh đàn áp vào năm 1999, chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ tu luyện Đại Pháp, mà còn động viên lẫn nhau kiên định tu luyện vì chúng tôi biết Đại Pháp là tốt nhất.
Những oán hận cũ
Trước khi tu luyện, cũng như bao người khác, chúng tôi ích kỷ và chỉ quan tâm đến lợi ích bản nhân.
Đầu những năm 1990, một tòa chung cư mới được xây dựng sát cạnh toà nhà chúng tôi. Vì toà chung cư này cao hơn nên nền móng sâu, khiến nền móng toà nhà chúng tôi bị lún. Toà nhà chúng tôi cũng xuất hiện nhiều vết nứt. Tình hình thậm chí càng nguy hiểm hơn khi vật liệu trên toà nhà mới thường rơi xuống trong lúc thi công.
Một số hộ trong chung cư chúng tôi đã tham gia cùng vợ chồng tôi đệ đơn kiện nhà thầu xây dựng. Tất cả chúng tôi đều lo lắng và quan ngại về vấn đề an toàn. Nhưng họ đã hối lộ luật sư và thẩm phán của chúng tôi, cuối cùng chúng tôi thua kiện.
Vì tôi dẫn đầu danh sách thưa kiện nên cư dân của tòa nhà mới không ưa tôi, đặc biệt là người sống ở tầng năm tên Vương. Chúng tôi giống như kẻ thù. Mỗi ngày tôi đều thấy khó xử và không muốn nhìn thấy anh ấy nữa.
Kẻ thù trở thành bạn
Từ khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã thay đổi. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân rằng vì mình là người tu luyện, mình phải chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện mà xét vấn đề. Tôi không tranh đấu vì lợi ích cá nhân, mà phải luôn khoan dung và nghĩ cho người khác.
Khi đặt mình vào vị thế của những cư dân tòa nhà mới, tôi thấy rằng họ ở trong tình cảnh khó khăn. Nếu chung cư không được xây dựng, họ sẽ phải đi nơi khác thuê nhà bằng số tiền lương vốn đã ít ỏi rồi; thử nghĩ xem họ sẽ cảm thấy thế nào. Nghĩ đến đây, trong tâm tôi không còn chút oán hận nào nữa. Đồng thời, tôi cũng kinh ngạc trước những Pháp lý cao thâm bác đại của Đại Pháp!
Tôi cũng nhận thấy hàng xóm ở toà nhà kế bên dường như đang phải chống chọi với cơn ho dữ dội. Anh ấy thức dậy lúc 3 giờ sáng và không thể ngủ lại. Từ cửa sổ phòng, tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang ngồi cạnh cửa sổ chờ trời sáng. Anh ấy kiệt sức và có vẻ bi quan.
Sở dĩ tôi biết tình huống của anh ấy là vì tôi cũng thức dậy khoảng 3 giờ sáng để luyện công. Anh ấy thấy tôi ra ngoài mỗi ngày vào lúc 3 giờ 30 sáng và về nhà khoảng 6 giờ sáng. Vì hiếu kỳ, một hôm anh ấy đã hỏi tôi tại sao mỗi buổi sáng tôi đều ra khỏi nhà sớm như vậy. Tôi bảo anh ấy rằng tôi đang luyện Pháp Luân Công. Anh ấy hỏi đó là gì. Tôi bảo pháp môn này có sách và tôi đã đến nhà trao tận tay anh ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Thật bất ngờ, anh ấy đã đọc xong sách trong vòng chưa đến hai ngày. Anh ấy cũng nhờ vợ làm giúp một miếng đệm ngồi để anh đả toạ. Anh ấy bắt đầu đến điểm luyện công buổi sáng cùng tôi. Anh ấy nói: “Khi tôi đọc sách, tôi ngủ rất ngon vào đêm đầu tiên. Tôi không thức giấc vào lúc 3 giờ sáng và không còn ho nữa. Quả là thần kỳ!”
Vợ anh ấy chứng kiến sự thay đổi của chồng và cũng bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Cô ấy rất thích cuốn sách và nhận ra rằng đó không phải là sách dành cho chữa bệnh khoẻ người mà là cuốn sách dành cho tu luyện, là cuốn sách cứu độ.
Cô ấy cũng làm một miếng đệm ngồi cho mình, buổi sáng đi cùng chúng tôi đến điểm luyện công và ban đêm đều đến nhà tôi học Pháp. Kể từ đó, căn bệnh tim trầm trọng và tất cả bệnh tật khác của cô ấy đều khỏi. Trước đây cô ấy lên cầu thang đều phải dừng lại ở mỗi tầng để thở dốc; bây giờ cô ấy lên cầu thang không những không bị thở dốc mà còn có thể khiêng vác đồ. Đối với cô ấy điều này quá đỗi thần kỳ.
Trước đây hai nhà chúng tôi từng sinh tâm oán hận, nhưng thông qua tu luyện Đại Pháp, chúng tôi đều đã thay đổi. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, nhắc nhở nhau những gì cần cải thiện, những gì đã học được trong ngày, và làm sao để tâm tính đề cao. Chúng tôi có rất nhiều điều để chia sẻ hàng ngày. Bây giờ chúng tôi như anh em ruột. Đặc biệt khi vợ chồng tôi bị bức hại và giam giữ, họ giúp chúng tôi coi sóc nhà cửa. Khi con trai chúng tôi lập gia đình (trước khi chúng tôi được thả), họ đã giúp cháu thu xếp mọi việc và chăm sóc cháu như con đẻ. Con trai tôi rất cảm động trước sự giúp đỡ vô tư của họ.
Chính là Đại Pháp đã biến chúng tôi từ kẻ thù thành bạn thân, từ bất bình thành ân huệ.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/10/462795.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/17/210864.html
Đăng ngày 28-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.