Bài viết của Vũ Dung, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-06-2023] Đầu năm 2019, dưới sự gia trì của Sư Phụ, tôi đã dùng chính niệm của mình để vượt quan nghiệp bệnh kéo dài gần một năm. Trong thời gian này, Sư phụ đã cứu mạng tôi nhiều lần, để tôi vẫn có thể trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Nguyên nhân chính khiến tôi có triệu chứng bệnh giả là vì tâm sợ hãi.

Tầm quan trọng của chính niệm

Vào tháng 11 năm 2018, hơn 10 đồng tu ở quận của chúng tôi đã bị tà đảng bắt cóc và sau đó bị kết án phi pháp. Khi đó, tâm sợ hãi của tôi bị đẩy lên đến đỉnh điểm, tôi cảm thấy mình có thể bị bắt bất cứ lúc nào, tôi trốn ở nhà và không dám ra khỏi nhà hay đi làm.

Tôi biết rằng đây là bức hại của cựu thế lực, và nó chắc chắn sẽ qua đi. Tôi niệm trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và khẩu quyết phát chính niệm. Lúc đó, tôi ở trong tình trạng không thể học Pháp, luyện công hay phát chính niệm. Nhưng tôi chưa bao giờ coi đó là bệnh và cũng không có ý định đi bệnh viện.

Thấy tình huống của tôi, vợ tôi đã đề nghị chúng tôi đi nghỉ. Tôi gọi điện cho sếp và nói với ông chúng tôi định đi nghỉ và tôi nói tôi có kế hoạch từ chức sau khi trở về.

Trong kỳ nghỉ, tâm sợ hãi và cảm giác căng thẳng lắng xuống, sức khỏe của tôi được cải thiện. Lúc này, tôi nhận ra rằng nếu tôi từ chức vì lý do bệnh tật, các đồng nghiệp sẽ hiểu lầm tôi, xem thường Đại Pháp. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng việc cứu độ chúng sinh, và cũng cho cực thế lực cái cớ để bức hại. Có lẽ một niệm “vì người khác” của tôi phù hợp với Pháp, nên Sư phụ đã giúp tôi giải thể các nhân tố tà ác ở không gian khác.

Một ngày sau khi trở về nhà, tôi đã có thể ngủ bình thường, học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Sau khi tôi quay lại làm việc, lãnh đạo đề nghị tôi tiếp tục giữ chức vụ nguyên giám đốc sở. Mọi thứ trở lại bình thường.

Được Sư phụ điểm hóa, tôi đã hoàn toàn buông bỏ tâm sợ hãi. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp, một niệm khởi lên trong tâm tôi: “Con không bị các Pháp lý tầng thấp chi phối.” Sư phụ đang điểm hóa để tôi buông bỏ tâm sợ hãi. Tôi là người không bị các Pháp lý tầng thấp ước chế, tôi còn sợ điều gì? Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn và vật chất sợ hãi trong trường không gian trong nháy mắt bị giải thể, thân thể lập tức vô cùng thoải mái.

Một học viên đã giúp tôi tìm được đoạn Pháp gốc trong bài giảng của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Sư phụ: Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế. (vỗ tay)” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thành Phố Los Angeles năm 2006)

Chuyện xấu hay chuyện tốt đều là chuyện tốt

Có lần tôi đã cãi nhau với vợ. Đêm đó tôi không tài nào ngủ được, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Khoảng 11 giờ đêm, có người bấm chuông cửa. Tôi chỉ nghĩ, muộn thế này, ai có thể đến được? Tôi thức dậy và bước ra mở cửa thì thấy một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ đi vào căn nhà đối diện, mà căn nhà đối diện đã hơn hai năm nay không có người ở.

Tôi ngộ ra đó chính là điểm hoá. Trong tiếng Trung, chữ nữ “女” và chữ tử “子”, khi kết hợp lại, chẳng phải chúng sẽ tạo thành một chữ mới có nghĩa là “tốt”. Nghĩ đến đây, trong lòng không còn lo lắng nữa, một lúc sau tôi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tôi nghĩ rằng mâu thuẫn phát sinh giữa đệ tử Đại Pháp và người thường đều là lỗi của đệ tử Đại Pháp. Tôi đã xin lỗi vợ mình. Tôi nhận ra rằng một người tu luyện không nên có bất kỳ mâu thuẫn nào với người thường. Và vợ tôi cũng không còn tức giận nữa.

Nhận ra tâm tật đố của mình

Tôi đã giúp con trai chọn trường đại học sau khi cháu thi xong. Tôi cảm thấy áp lực vì có quá nhiều lựa chọn và vô số ưu nhược điểm. Tôi biết trạng thái này của mình là không đúng.

Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình đang bị chấp vào danh, lợi, tình của con người, nhưng tôi không bình tâm lại được.

Một ngày nọ, khi đang học Pháp nhóm, tôi đọc được đoạn “Tâm tật đố” trong sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi nhận ra rằng áp lực của mình đến từ tâm tật đố. Tôi cảm thấy vật chất xấu được loại bỏ và cảm thấy thư thái trở lại.

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Sư phụ đã an bài tốt nhất cho con tôi sau khi tôi buông bỏ những chấp trước của mình, và cháu đã được nhận vào trường đại học lý tưởng.

Loại bỏ những quan niệm người thường

Một học viên từng chia sẻ, anh ấy ngộ được rằng chấp trước giống như những chiếc lá mọc trên thân cây quan niệm con người. Chúng ta phải loại bỏ những quan niệm của con người thì mới có thể loại bỏ được những chấp trước của mình.

Chia sẻ của đồng tu đã truyền cảm hứng cho tôi và tôi chỉ nghĩ, ngoài thân cây ra thì một cái cây lớn còn có rễ. Vậy gốc rễ của những quan niệm của con người là gì? “Ta là con người” – câu trả lời đã hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhận ra rằng một người bình thường từ khi sinh ra cho đến khi chết đi đều tự coi mình là con người và không thể thoát khỏi vỏ bọc con người. Mọi ý niệm đều xuất phát từ quan niệm cho rằng: “Ta là con người”.

Tuy nhiên, Sư phụ coi chúng ta như Thần. Sư phụ giảng:

“Chư vị chính là Thần, chư vị chính là Chủ Tể của các vũ trụ khác nhau trong tương lai; hỏi chư vị hy vọng vào ai nữa đây?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ Quốc)

Là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, trong quá trình quá độ sang Pháp Chính nhân gian, chúng ta phải nhanh chóng loại bỏ quan niệm: “Ta là con người” và thay thế bằng chính niệm: “Ta là Thần.”

Vận dụng công năng

Sư phụ đã đề cập rằng chúng ta có thể vận dụng công năng của mình để trợ Sư cứu độ chúng sinh.

Vợ tôi thường xem video trên điện thoại trong khi tôi đang ngồi đả toạ và việc này khiến tôi mất tập trung. Tôi nghĩ rằng trong phần lớn những video đó có chứa đựng những nhân tố tà ác phá hoại đạo đức con người và cản trở con người được cứu. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ bất cứ thứ gì đã thao túng vợ tôi và khiến cô ấy xem chúng. Khoảng ba đến năm phút sau, cô ấy đặt điện thoại xuống và đi ngủ.

Tôi đi cùng mẹ tôi khi bà nhập viện. Tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công. Nhưng ở hành lang có hai người đang nói chuyện ồn ào khiến tôi không thể nhập tĩnh được. Tôi nghĩ: “Mình không thể để họ can nhiễu việc luyện công của mình cũng như giấc ngủ của người khác, hãy để họ trở về phòng của họ.” Một lúc sau, hành lang tĩnh lặng.

Tôi đã phát chính niệm để giải thể tất cả các nhân tố tà ác có thể can nhiễu vào máy tính trước khi tôi đi sửa chữa máy tính cho các học viên khác. Đôi khi tôi có thể sửa nhanh chóng. Thỉnh thoảng còn có học viên gọi cho tôi và nói rằng tôi không cần đến vì máy tính đã tự hết lỗi.

Tôi cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/17/461633.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/5/211178.html

Đăng ngày 29-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share