Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-04-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Tôi là một giáo viên trung học và đã từng được trao chứng nhận giáo viên xuất sắc.

Khi tôi nói với các em học sinh về Pháp Luân Đại Pháp, một số người đã báo cáo tôi với quản lý nhà trường. Sau đó, tôi không còn được phép dạy học và bị chuyển sang bộ phận hậu cần của nhà trường.

Sư phụ giảng:

“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù ngăn cản tôi dạy học là một dạng bức hại, nhưng tôi nghĩ rằng vì tôi là một học viên Đại Pháp, tôi nên là một người tốt dù ở cương vị nào. Tôi nghĩ làm công việc hậu cần cho nhà trường có thể cho phép tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tới nhiều người hơn.

Nhà trường giao cho tôi phụ trách nước uống cho toàn trường. Tôi thiếu kinh nghiệm và đã không kiểm tra số bình chứa đầy nước và số bình hết nước khi tôi mới đảm nhiệm vị trí này. Người tiền nhiệm của tôi chỉ đưa cho tôi chìa khóa của phòng cấp nước.

Công ty cung cấp nước bị hỏa hoạn và không thể tiếp tục cấp nước cho trường tôi. Khi tôi trả lại các thiết bị cho họ, công ty nói rằng bị thiếu một số máy lọc nước và bình nước. Người đàn ông phụ trách cấp nước trước đây khăng khăng rằng không có cái gì bị mất khi anh ta đang đảm trách.

Tôi nên làm gì đây? Tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Cuối cùng, công ty đã không đề cập đến số lượng thiết bị.

Không đếm số thiết bị khi đến nhận việc là lỗi của tôi. Tôi quyết định cẩn thận hơn và làm việc tốt hơn, như vậy Sư phụ sẽ không phải lo lắng cho tôi.

Nhà trường đã thay đổi sang một nhà cung cấp nước mới. Hàng ngày, tôi cẩn thận ghi chép lại các thiết bị và tiền nong.

Hai đồng nghiệp đã xin tôi máy lọc nước, và tôi đã mua cho họ bằng tiền túi của mình. Một đồng nghiệp cần nước ở nhà và đã mua nước từ trường. Khi tôi bảo cô ấy trả lại bình chứa, cô ấy nói nó đã bị vỡ. Tôi bảo cô ấy trả lại chiếc bình bị vỡ, cô ấy nói đã không còn giữ nó. Tôi đã không tranh cãi với cô ấy và mua hai cái bình bằng tiền túi của mình.

Đến kỳ nghỉ hè, hiệu trưởng nhà trường nói sẽ có hai lớp học hè. Sau khi tôi đặt 187 bình nước cho lớp học hè, tôi được thông báo là kế hoạch đã thay đổi và sẽ không có lớp học hè nữa. Tôi nói với công ty giao nước về việc trả lại nước. Công ty đòi thu chúng tôi khoản phí giao hàng là một Tệ mỗi bình nước. Nước sẽ không còn mới sau mùa hè nóng nực và có thể không tốt cho học sinh, vì vậy tôi đã trả lại nước và thanh toán 187 Tệ bằng tiền của mình.

Một hôm, hai công nhân giao nước đóng gói các bình nước khác với thông thường, khiến cho việc đếm các bình nước rất khó. Nét mặt của họ cũng biểu hiện khác với trước đây và họ dường như hơi chút tự mãn. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi họ rời đi, tôi đã sắp xếp lại các bình nước 20 kg và đếm từng bình. Tôi phát hiện ra bị thiếu một vài bình. Tôi gọi cho công ty, giải thích sự tình và yêu cầu họ bù lại số bị thiếu. Nếu tôi bất cẩn, tôi sẽ phải đền bù cho số bình nước bị thiếu. Tôi muốn là một người tốt, nhưng tôi cũng muốn là một người biết lẽ phải.

Là một học viên, tôi không bao giờ lấy 50 Tệ tiền hoa hồng hàng tháng từ công ty cấp nước. Tôi thương lượng để họ đến trường làm sạch các máy lọc nước mỗi học kỳ và không thu phí chúng tôi nếu bình nước bị vỡ. Khi học sinh vô tình làm vỡ các bình chứa nước, các em lo sợ sẽ phải trả tiền. Tôi bảo các em lần sau hãy cẩn thận, rồi nói với các em về Đại Pháp và khuyên các em thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bằng cách này, chúng tôi đã có ít bình vỡ hơn và nhiều học sinh hơn biết chân tướng.

Một hôm, có vài học sinh hào hứng đến gặp tôi. Một em đưa cho tôi một tờ tiền một Tệ có in thông tin Đại Pháp. “Đây là một tờ tiền giảng chân tướng,” tôi nói. “Em có thể đọc nó trước mặt các bạn.” Cậu ấy đọc to: “Gửi tất cả người dân Trung Quốc: ĐCSTQ chỉ còn đếm từng ngày.” Tôi hỏi các học sinh: “Các em nghe thấy không? Các em cần thoái ĐCSTQ!” Các em đã xếp hàng trước mặt tôi và từng người một thoái Đảng.

Nhiều học sinh biết tôi tu luyện Đại Pháp. Một số đến gặp tôi và bảo tôi kể cho nghe nhiều câu chuyện hơn về các học viên Đại Pháp. Một số hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi trông thấy tôi. Những em khác nói: “Thưa thầy, thầy có nhớ em không? Thầy đã đặt cho em tên Hảo Vận (chúc may mắn) để thoái ĐCSTQ.”

Tôi có một bộ sưu tập gồm các câu chuyện truyền thống dạy làm người tốt và phân biệt đúng sai. Chúng được chia làm hai nhóm, gồm những nhân vật lịch sử, lời thề, điển tích, con số, v.v… Các học sinh thường đến và yêu cầu được nghe những câu chuyện mà chúng muốn; các em rất thích chuyện của tôi. Đôi khi, sau khi một học sinh nghe chuyện, em ấy sẽ đưa bạn bè đến để nghe. Sau khi kể chuyện cho các em, tôi thường giải thích câu chuyện, đồng thời giảng chân tướng. Các học sinh rất vui mừng khi hiểu ra chân tướng.

Một nhóm học sinh điền kinh thường đến sau buổi luyện tập để nghỉ ngơi và nghe tôi kể chuyện. Trước các kỳ thi các môn văn hóa, các em thường được tôi chúc phúc và tặng kẹo sô cô la. Các em biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và các em đã tham dự kỳ thi với tâm lý thoải mái. Khi tốt nghiệp, các em còn chụp ảnh chung với tôi và cảm ơn sự quan tâm và khích lệ của tôi.

Một hôm sau giờ học, tôi chuẩn bị rời đi thì trông thấy một nam sinh và một nữ sinh. Nữ sinh trông như sắp ngã và cậu nam sinh đang cố gắng rất vất vả để đỡ bạn nữ. Tôi hỏi cậu nam sinh có chuyện gì với bạn nữ đó. Cậu ấy nói bạn nữ đang bị say rượu. Tôi băn khoăn họ đã đi đâu. Cậu nam sinh nói các em không thể về ký túc xá trong bộ dạng như vậy bởi vì các em sẽ gặp rắc rối nếu quản lý nhà trường phát hiện ra.

Cậu nam sinh nói: “Em có thể đưa bạn ấy về nhà mình.” Sau khi tôi nói rằng đó không phải là ý tưởng tốt, cậu nam sinh nói họ có thể vào khách sạn.

Lo lắng cho sự an toàn của em nữ sinh, tôi đề nghị họ đến văn phòng của tôi. Cậu nam sinh đã đưa cả nhóm học sinh đã uống rượu vào phòng tôi. Các em nói với tôi rằng các em sắp tốt nghiệp và chia tay, vì vậy các em tụ tập để uống với nhau.

Tôi pha cho các em một ấm trà đặc để làm giảm sự ảnh hưởng của rượu. Tôi phát chính niệm và nói với các em về Đại Pháp.

Vài nam sinh đã hộ tống em nữ sinh nọ về ký túc xá ngay khi em này tỉnh táo hơn. Tôi rất vui vì em ấy được an toàn.

Ngày hôm sau, em nữ sinh đến gặp tôi, em đã cảm ơn tôi. Tôi đã nói với em về Đại Pháp và nói với em cách để bảo vệ bản thân vì em là nữ nhi. Em liên tục gật đầu. Tôi nghĩ em sẽ nhớ lời khuyên của tôi và em ấy sẽ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả bảo vệ của trường. Mỗi khi trông thấy tôi, họ thường chào tôi nồng nhiệt.

Một lần, nhà trường tặng cho mỗi cán bộ về hưu 25 cân gạo. Sẽ rất khó khăn cho người có tuổi khi mang nó về. Vì vậy mỗi khi trông thấy một cán bộ hưu đi qua cửa sổ văn phòng tôi, tôi chào họ, giúp họ bê các túi nặng và nói với họ về Đại Pháp. Tôi nhìn theo họ bên ngoài cổng trường cho đến khi họ lên taxi cùng bao gạo. Một số cán bộ về hưu vẫn chưa thoái Đảng dù tôi đã giảng chân tướng cho họ vài lần. Lần này họ rất cảm động và đồng ý thoái.

Nhiều vị phụ huynh tới trường nhưng cần được trợ giúp để tìm ra nơi cần đến. Tôi thường đến gặp họ và chỉ cho họ nơi đến. Nếu tôi không bận, tôi sẽ đưa họ đến đó. Nếu có thời gian và điều kiện, tôi sẽ giảng chân tướng cho họ.

Một số em học sinh đã trở thành cảnh sát sau khi tốt nghiệp. Tôi đã nói với các em đừng bức hại đệ tử Đại Pháp, tất cả họ đều là người tốt. Các em đều nói: “Chúng em hiểu. Thầy đã nói với chúng em trước đây rồi.”

Một lần, một tấm áp phích tuyên truyền trên sảnh lớn có nội dung cảnh báo mọi người không dùng các tờ tiền có “thông tin Pháp Luân Công.” Tấm áp phích ở trên cao đến nỗi tôi không thể với tới được. Ngày hôm sau, trong giờ học, khi không có ai ở xung quanh, và tình cờ có một chiếc bàn ở sảnh, tôi lập tức di chuyển các bàn đến chỗ tấm áp phích và xé nó đi. Sau đó, một đồng tu và tôi đã phát chính niệm. Vào buổi chiều, hiệu trưởng đã la lớn trong sảnh: “Tại sao nó lại biến mất? Ai đã lấy nó đi?” Tôi đang ở phòng cấp nước, và anh ấy đã không đến hỏi tôi. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tấm áp phích tuyên truyền đã không bao giờ xuất hiện nữa.

Tôi đã làm việc ở vị trí cấp nước trong 7 năm. Nó đã mang đến cho tôi một bối cảnh rộng mở để nói chuyện với mọi người và nói với họ về Đại Pháp.

Trong công việc, tôi chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp để làm một người tốt. Tôi biết rõ vị trí của tất cả các máy lọc nước và bình nước. Khi nhà trường không còn dùng đến máy lọc nước, công ty nước phát hiện ra tất cả các máy lọc nước và bình nước đều trong tình trạng tốt. Giám đốc công ty rất hài lòng. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho ông ấy.

Tôi đã nhận được nhiều sự khen ngợi từ học sinh và các giáo viên khác. Vị hiệu trưởng hỏi: “Có ai không muốn là một người tốt chứ? Nếu anh không học Pháp Luân Đại Pháp, anh đã được trao tặng một danh hiệu danh giá.” Điều mà ông ấy đã không biết rõ là tôi sẽ không là một người tốt như vậy nếu tôi không học Pháp Luân Đại Pháp!

Thấy tôi làm tốt công việc cấp nước, hiệu trưởng đã bổ nhiệm tôi làm kế toán phụ trách nhiều hạng mục quan trọng hơn. Tôi tin rằng vị trí công việc mới sẽ mang đến cho tôi cơ hội mới để gặp những người hữu duyên cần được cứu độ.

Con xin tạ ơn Sư phụ vì sự bảo hộ tỉ mỉ trong mọi thời khắc. Là đệ tử, con chỉ có thể tu luyện tinh tấn hơn.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/14/458580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/1/210128.html

Đăng ngày 15-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share