Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một học viên tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2011]

Xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!

Xin chào toàn thể đồng tu!

Tôi năm nay 80 tuổi. Tôi mới chỉ học xong một đến hai năm tiểu học. Tôi không hoàn toàn mù chữ nhưng không thể tự viết được bài chia sẻ. Trong những Pháp hội trước, các đồng tu đã giúp tôi viết một bài chia sẻ dựa trên lời kể của tôi. Với Pháp hội lần thứ 8 năm nay, tôi muốn tự mình viết bài chia sẻ và báo cáo với Sư phụ tình hình tu luyện của bản thân. Viết bài chia sẻ cũng là một quá trình tu luyện, vì thế tôi viết xấu hay đẹp không quan trọng.

Lần đầu tiên viết bài chia sẻ kinh nghiệm

Buổi chiều ngày 18 tháng 04 năm 1994, một người bạn đến thăm tôi. Cô ấy nói về khí công. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Công đang tổ chức lớp học và hỏi tôi có muốn đi không. Tôi nói rằng tôi từ đầu đến chân đều bị bệnh, làm sao tôi có thể học được? Cô ấy nói rằng nghe nói công pháp này trị bệnh rất hiệu quả và khuyên tôi nên đi. Tôi không muốn đi. Cô ấy nói tôi nhất định phải đi, cô ấy sẽ đi cùng tôi. Cứ như vậy cô ấy đã “ép” tôi tham dự bài giảng của Sư phụ ở Trùng Khánh.

Ngày 20, tôi nhìn thấy Sư phụ bước lên sân khấu. Sư phụ dáng cao lớn và khuôn mặt rất hiền từ, tôi cảm thấy như mình đã gặp Ngài ở đâu rồi. Tôi rất tập trung nghe Sư phụ giảng. Càng ngồi tôi càng muốn nghe nhiều hơn. Từng câu từng chữ của Sư phụ đi thẳng vào tâm tôi. Tôi lắng nghe lắng nghe, và mắt tôi ngấn lệ. Tôi hạ quyết tâm: “Công pháp này thật tốt, tôi nhất định phải học cho tốt.”

Trong những ngày đó ở trong lớp học, tôi cảm thấy rất thoải mái. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Vào ngày thứ 6, Sư phụ đã yêu cầu mỗi người chúng tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi tin rằng Sư phụ muốn biết chúng tôi hiểu về Pháp như thế nào. Ban đêm tôi không thể nào ngủ được. Tôi tin Sư phụ là một vị Phật vì Ngài có thể cứu độ chúng sinh. Tôi thật có phúc! Làm sao tôi có thể từ chối viết bài chia sẻ? Nhưng tôi không biết viết như thế nào và phải bắt đầu từ đâu. Nhưng tôi vẫn tự nhủ, cho dù thế nào, tôi phải hoàn thành bài chia sẻ. “Các chư Thần chư Phật, xin hãy giúp con!” Buổi sáng hôm sau tôi cầm bút lên và viết ra bài chia sẻ của mình, tựa đề là “Quyết tâm thư

Đề bút kích động châu lệ cổn
Kiến Sư thắng quá kiến thân nhân
Cao hứng chi trung nan nhập thụy
Tạc dạ nhiệt lệ bạn thiên minh
Cảm tạ Sư phụ lai chỉ dẫn
Vọng Sư độ ngã thoát hồng trần
Cần tu khổ luyện Chân Thiện Nhẫn
Khứ điệu thường nhân chấp trứ tâm
Thoát li khổ hải cơ hội đáo
Dữ thế vô tranh tẩu Sư lộ
Vọng Sư tra khán đệ tử tâm
Giá thứ Sư phụ li ngã khứ
Bất tri hà thời kiến Sư tôn
Chúc Sư bình an li Trùng Khánh
Vọng Sư minh niên lai Sơn Thành.

[Diễn nghĩa:
Con rất vui, nước mắt rơi xuống khi bắt đầu viết
Được gặp Sư phụ còn hơn được gặp người thân
Cao hứng trong lòng sao có thể ngủ
Khóc suốt đêm cho đến sáng
Cảm tạ Sư phụ đã đến chỉ dẫn
Hy vọng Sư phụ cứu thoát khỏi hồng trần
Chăm chỉ tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn
Xả bỏ tâm chấp trước người thường
Đây là cơ hội thoát ly khỏi biển khổ
Không còn tranh đấu với nhân thế, mà đi theo con đường Sư phụ an bài
Hy vọng Sư phụ xem xét tâm của đệ tử
Lần này Sư phụ rời đi
Không biết bao giờ có thể gặp lại Sư phụ
Chúc Sư phụ bình an rời khỏi Trùng Khánh
Hy vọng sang năm Ngài quay trở lại Sơn Thành

Vì tôi đã hạ quyết tâm, tôi phải thực hiện quyết tâm của mình. Ngay sau khi Sư phụ giảng xong, tôi bắt đầu hồng truyền Pháp Luân Công. Sau một thời gian tôi nghĩ rằng, có nhiều người trong khu vực này đang hướng dẫn các bài tập công và hồng Pháp, vì Sư phụ đã tổ chức hai lớp học ở đây. Tôi quyết định đi tới chỗ con gái của tôi để hồng truyền Pháp Luân Công. Từ đó tôi vẫn chưa về quê nhà lần nào. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài việc đó. Không phải là vấn đề tôi muốn đến đó là đến đó được. Đó là sứ mệnh và tôi đã được an bài từ trước để ở nơi này.

Không có tâm sợ hãi vì Sư phụ luôn ở bên cạnh

Từ 20 tháng 07 năm 1999, khắp nơi đều có công an truy tìm và bắt các học viên. Các học viên đều rất buồn đến không ăn không ngủ. Một số học viên hỏi chúng ta nên làm gì. Tôi bảo họ đừng nên sợ hãi, hãy nghe lời Sư phụ. Sư phụ đã giảng cho chúng ta phải làm gì. Sau đó tôi đọc lại bài thơ của Sư phụ “Kiến chân tính” trong Hồng Ngâm II cho họ nghe:

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”

Tôi nói với họ rằng chúng ta nên ghi nhớ nó trong lòng. Sư phụ ở đây và Pháp cũng ở đây. Chúng ta không nên sợ hãi.

Tôi đã bước ra để nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công vì tôi không thể ngồi nhà mà không làm gì như vậy. Tôi nói với bất kỳ ai tôi gặp rằng những gì trên TV đều là những lời giả dối và vu khống. Tôi nói với mọi người vẻ đẹp của Đại Pháp. Bài thơ của Sư phụ “Tâm tự minh” được đăng vào năm 2000. Sư phụ đã chỉ ra con đường ‘đại đạo kim quang’ cho chúng ta. Đọc bài thơ, nước mắt của tôi rơi xuống và một luồng nhiệt ấm nóng chạy khắp thân thể. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần cho đến khi thuộc lòng.

Tà ác đang vu khống Sư phụ và Đại Pháp và bức hại các học viên Đại Pháp, tôi không thể vẫn giữ im lặng và để cho tà ác lộng hành. Khi còn nhỏ, tôi thích nghe ông bà kể chuyện về các vị Thần Phật. Từ nhỏ tôi đã có ước nguyện muốn tu luyện, nhưng tôi không biết rằng Sư phụ đã tuyển trạch cho tôi làm một đệ tử Đại Pháp. Giờ ước nguyện của tôi đã trở thành hiện thực và tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi mang vinh dự chí cao vô thượng này trong vũ trụ và trở thành sinh mệnh được ngưỡng mộ nhất trong các Phật, Thần, Đạo. Tôi thật có phúc phận! Điều đó từ ngữ không diễn tả nổi. Sư phụ đã từ bi tuyển trạch tôi. Tôi không thể quên được sự khổ độ và duy hộ của Sư phụ. Sư phụ đang bị tà ác đặt điều vu khống. Tôi phải ra ngoài để duy hộ Đại Pháp, để không phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi không có gì phải sợ cả. Tôi sẽ tận lực hết sức mình để duy hộ Pháp. Tôi có niềm tin kiên định rằng Đại Pháp là tốt và chính, và Sư phụ là chính. Các học viên Đại Pháp phải có chính niệm chính hành và phải học Pháp cho tốt.

Sư phụ đã giảng trong “Bài trừ can nhiễu” trong Tinh tấn yếu chỉ II:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

Vì vậy tôi đã học Pháp và chép lại Chuyển Pháp Luân một cách chăm chỉ hơn. Dần dần tôi đã có thể viết chữ Hán và có thể nói chuyện với mọi người nhiều hơn về Pháp Luân Công. Năm này qua năm khác, từng bước một, tôi đã bước ra để chứng thực Pháp và giảng chân tướng.

Một ngày một người công an địa phương yêu cầu tôi báo cáo với cậu ấy những việc tôi làm hàng ngày. Tôi không thể hợp tác với tà ác được. Tôi đã đi đến đồn công an, nhưng mà để nói với họ về sự đẹp đẽ của Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã khỏi bệnh như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi nói với họ rằng chúng tôi tu luyện bản thân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và chúng tôi là ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Chúng tôi nghĩ về người khác trước khi làm bất kể việc gì. Chúng tôi tuân theo luật pháp. Vậy mà, những người tốt như vậy bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức và bị kết án. Không có một đất nước nào đối xử với chúng tôi như vậy. Đây là điều đáng xấu hổ của quốc gia, là điều mà lịch sử chưa bao giờ gặp. Pháp Luân Công là một môn pháp tu luyện theo Phật Pháp. Người tu luyện Pháp Luân Công có mặt trên hơn 100 nước. Các cậu nên tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công, thay vì bắt chước người khác và tin vào những gì họ nói.Các cậu không nên đối xử như thế với những người tốt.

Tôi nói với họ, “Ngày nào các cậu cũng đối xử tệ với tôi như vậy, gia đình tôi không dám nhận tôi nữa. Tôi sẽ không rời khỏi đây. Giờ tôi không có nhà rồi. Tôi sẽ cứ ở đây mãi.” Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Tôi không viết một cái gì theo yêu cầu của họ. Tôi nhất quyết không đi. Viên công an nói với tôi, “Không phải chúng tôi mà là cấp trên đã yêu cầu bà đến đây báo cáo.” Tôi liền nói,“Vậy hãy bảo họ đến đây.” Viên công an nói, “Bà ơi tôi sẽ đưa bà về nhà nhé.” Tôi nói với cậu ấy, “Giờ tôi đã không có nhà nữa rồi.” Tôi cứ như thế trong mấy giờ đồng hồ liền. Viên công an cuối cùng cũng đưa tôi về. Người nhà của tôi cũng không khách khí và quát mắng cậu ấy một cách giận dữ, và cậu ấy cũng phải nhẹ nhàng nói chuyện với họ.

Người qua đường giúp giảng chân tướng

Sư phụ đã giảng trong “Tống khứ chấp trước cuối cùng” trong Tinh tấn yếu chỉ II:

“Nếu một người tu luyện tại bất kể tình huống nào cũng có thể vứt bỏ niệm sinh tử, thì tà ác nhất định e sợ; nếu như tất cả học viên đều có thể làm được [như thế], thì tà ác sẽ tự diệt. Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.”

Pháp của Sư phụ khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi đã không có tâm sợ hãi nào cả. Tôi chỉ nghĩ làm thế nào để cứu độ chúng sinh.

Một ngày tôi nhìn thấy một người phụ nữ bước đi phía trước tôi. Tôi đi nhanh hơn một chút và bắt kịp bà ấy. Tôi nhìn vào mắt bà ấy và biểu lộ thiện ý của mình. Bà ấy nhìn tôi, tôi liền cười và chào bà ấy. Bà ấy chào lại. Tôi hỏi tại sao bà ấy không đi xe buýt. Bà ấy nói bà ấy thích đi bộ hơn. Tôi liền nói tôi cũng thích đi bộ, và tôi đi bộ cũng khá nhanh. Bà ấy nói trông tôi rất khỏe mạnh và da dẻ rất đẹp. Bà ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi đã 75 tuổi rồi. Bà ấy trẻ hơn tôi 15 tuổi. Bà ấy nói rằng muốn mua quần áo, tôi liền đi cùng bà ấy. Người bán hàng nói với tôi:“Bà trông có vẻ như một người tu luyện. Trông bà rất hiền từ. Trông bà khỏe mạnh và da dẻ thì rất đẹp.” Người phụ nữ kia liền hỏi người bán hàng xem cô ấy nghĩ ai cao tuổi hơn trong số hai chúng tôi. Người bán hàng liền trả lời bà ấy, “Tất nhiên chị là người nhiều tuổi hơn rồi.” Người phụ nữ kia trả lời, “Ôi, trời ơi. Thế là tôi hết rồi ” Tôi nói với bà ấy, “Không phải thế. Vì chúng ta đã có duyên được gặp nhau, tôi sẽ nói cho bà biết bí mật để được trẻ trung và khỏe mạnh. Bà có muốn nghe không?” Họ cả hai người đều nói,“Có chúng tôi muốn nghe.” Tôi lại nói, “Nhưng tốt hơn là tôi không nói.” Tôi cố tình tạo ra sự tò mò. Họ liền nói,“Bà đừng giấu kín nữa.” Tôi nói, “Được. Trước đây tôi vốn rất ốm yếu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và đã bình phục. Giờ tôi cảm thấy mình như đang ở tuổi 30 hay 40. Tôi có nhiều sức lực và không hề cảm thấy mệt mỏi. Cơ thể của tôi cũng thật nhẹ nhàng.” Sau đó tôi nói cho họ nghe chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi mỗi người mua một bộ quần áo và phát tài liệu Pháp Luân Công cho những người đến mua quần áo. Người phụ nữ đi cùng tôi nói, “Tại sao chị không cho tôi tài liệu? Tôi không có tài liệu. Tôi có nhiều bạn bè và người thân. Hãy cho tôi vài cuốn nữa.”

Rồi hai chúng tôi tới một nơi gần đó, nơi có những hàng ghế, ở đó có 8 hay 9 phụ nữ ở tuổi trung niên đang ngồi. Bà ấy nói, “Chúng ta hãy lấy quần áo ra thử lại một lần nữa.” Tôi đồng ý, tôi mặc bộ quần áo vào và làm vài động tác nhảy. Bà ấy gọi những người ở gần đó đến và nói,“Các chị có biết bà ấy bao nhiêu tuổi rồi không? Bà ấy hơn tôi những 15 tuổi.” Những người đó cùng nói, “Sao bà ấy trông trẻ thế?” Sau đó tôi nói cho họ nghe về chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái khỏi ĐCSTQ. Họ nhanh chóng nhận tài liệu. Tôi đã phát hết cả tài liệu cầm theo. Người phụ nữ đi cùng tôi đã phối hợp với tôi rất tốt. Bà ấy đã giúp tôi từ đầu đến cuối. Rõ ràng chúng tôi đã có quan hệ tiền duyên. Hẳn là Sư phụ đã an bài việc này.

Muốn nghe lại chân tướng

Một ngày tôi đang ngồi trên xe buýt ở rất gần cửa ra vào. Một ông già mang theo một túi nặng và đang khó nhọc cố gắng đi lên xe buýt. Tôi liền tới giúp ông ấy lên xe buýt. Những người khác trên xe buýt đều nhìn tôi và khen ngợi tôi. Tôi nói với tôi có đáng gì đâu, nhưng nếu tôi không giúp thì ông ấy không thể lên xe buýt được.“Mọi người cũng sẽ làm thế nếu mọi người ngồi ở vị trí của tôi,” tôi nói vui. Ông già đó cảm ơn tôi rối rít. Tôi nói với ông ấy rằng không có gì cả. Ông ấy nói ông ấy có sách ở trong ba lô. Ông ấy biết rất nhiều người ở Vân Nam. Ông ấy cho tôi biết tên. Tôi hỏi xem ông ấy có phải làm về nghiên cứu và rất nổi tiếng không. Ông ấy nói đúng vậy. Sau đó tôi hỏi xem ông ấy sức khỏe có tốt không. Ông ấy nói ông ấy mắc nhiều bệnh mãn tính. Tôi liền nói, “Ông gặp tôi là may mắn rồi đấy. Ông có biết tại sao tôi khỏe mạnh như vậy không? Nếu ông muốn nghe, tôi sẽ kể cho ông, tôi bây giờ khỏe mạnh như vậy, nhưng trước đây tôi rất ốm yếu. Uống thuốc cũng không có tác dụng gì. Tôi nói thật rằng, sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tật gì cũng biến mất. Pháp Luân Công thuộc về Phật gia, là đại đạo với giá trị đạo đức rất cao, là để cứu độ chúng sinh. Đối với quốc gia và xã hội thì chỉ có lợi mà không có hại. Những gì ĐCSTQ nói đều là giả dối. Vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là dàn dựng. ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công và bắt bớ nhiều người. Tôi sẽ đưa cho ông xem một số tài liệu để ông biết rõ chân tướng. Biết được chân tướng là ông sẽ có phúc. Xin hãy nhớ 9 chữ:’Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Nếu ông liên tục đọc lại 9 chữ đó, ông sẽ thoát khỏi hết thảy bệnh tật.” Ông ấy rất vui và nhận tài liệu. Ông ấy xin thêm một vài bản nữa để cho người quen. Lẽ ra ông ấy xuống xe ở trạm kế tiếp, nhưng ông ấy nói, “Tôi muốn nói chuyện thêm với bà, vậy nên tôi sẽ ở lại đến khi nào bà xuống, sau đó tôi sẽ quay trở lại. Tôi chưa bao giờ gặp ai tốt như bà. Tôi thấy rất ấn tượng.” Tôi nói với ông ấy,“Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt, đề cao giá trị đạo đức. Pháp Luân Đại Pháp đang hồng truyền, có thể khiến đạo đức nhân loại thăng hoa trở lại. Trong xã hội ngày nay, đạo đức con người đã xuống dốc thảm hại.” Ông ấy nói, “Đúng vậy xã hội đã bại hoại cả rồi. Không còn cách nào cứu chữa được rồi.”

“Pháp Luân Đại Pháp hảo. Bà là một bằng chứng sống.”

Gần đây tôi gặp bốn người đàn ông và bốn người phụ nữ đang khiêu vũ trong một công viên gần nhà. Tôi sinh ra niệm muốn cứu họ. Tôi nói với họ, “Xin chào tất cả mọi người. Tôi có thể tham gia cùng khiêu vũ không?” Họ nhìn tôi và nói đồng ý. Lúc này bọn họ đang nghỉ giải lao. Tôi liền nói, “Tôi đã già rồi. Tôi không biết mình có thể học nhảy được không. Mọi người nhảy thật đẹp. Tôi rất muốn học.” Một người trong số họ nói, “Bà trông cũng bằng tầm tuổi chúng tôi. Da dẻ của bà hồng hào, và có vẻ như bà là người ưa hoạt động.” Tôi nói với họ là tôi đã gần 80 tuổi. Họ rất ngạc nhiên. Tôi nói,“Tôi thích thể thao. Mọi người nhìn xem tôi có thể đá như thế này.” Họ xem tôi đá chân vượt quá đỉnh đầu. Họ liền nói, “Thật không thể tin được. Chúng tôi không thể đá chân cao như thế được.” Sau đó tôi ngồi xuống trong tư thế kiết già với hai tay kết ấn. Một trong số họ nói, “Đó là Pháp Luân Công.” Họ chạy đến gần tôi và nói,“Xin hãy đứng lên và nói cho chúng tôi biết những lợi ích từ việc tập Pháp Luân Công.” Tôi nói,“Những gì đạt được là vô biên.” Tôi nói cho họ biết sự đẹp đẽ của Đại Pháp. Tôi hỏi họ có tin lời tôi nói không. Họ nói, “Bà là một bằng chứng sống rồi. Có, chúng tôi tin bà. Bà có thể dạy chúng tôi các bài tập Pháp Luân Công không?” Tôi liền nói, “Được thôi. Tôi sẽ dạy miễn phí. Tôi sẽ không thu một xu nào cả.” Họ cùng cười. Tôi đưa cho họ một số tài liệu và họ đã nhận lấy. Hai ngày sau đó tôi lại đến gặp họ. Họ nói họ đã đọc xong tài liệu và đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Họ không do dự và đưa cho tôi tên của họ.

Giảng chân tướng cho người muốn tố cáo tôi với công an

Khi tôi giảng chân tướng cho người khác, tôi gặp phải rất nhiều tình huống. Không phải ai cũng có tiền duyên. Không ít người đã thóa mạ tôi khi tôi nói cho họ nghe chân tướng về Pháp Luân Công. Tất nhiên, tôi cũng đã gặp rất nhiều, rất nhiều người có tiền duyên trong những con hẻm nhỏ, công viên, siêu thị, và trong những cửa hàng. Một ngày có nhiều người tụ tập ở trạm xe buýt trong giờ cao điểm. Tôi đã giảng chân tướng cho một cặp vợ chồng cao tuổi. Bà cụ liền cho tài liệu của tôi vào cặp. Sau đó người ông cụ đột nhiên hét lên, “Đả đảo phản cách mạng!” Ông ấy lấy điện thoại ra và định tố cáo tôi với công an. Tôi rất bình tĩnh. Tôi nói với ông ấy, “Xin hãy đợi cho tôi nói hết. Cả hai người đều trẻ hơn tôi. Tôi không hề biết hai người. Hai người đều không khỏe, vì đang phải cầm một túi thuốc to thế kia. Thật ra tôi muốn hai người có thể bình phục khỏi bệnh. Tôi có ý định tốt. Tôi sẽ không lừa đảo hay lấy một xu nào từ hai người. Thời nay ở đâu kiếm ra người tốt như vậy chứ? Vậy mà ông lại muốn tố cáo tôi với công an và gọi tôi là phản cách mạng. Lương tâm của ông ở đâu? Ông không phân biệt được tốt xấu sao? Ông cứ làm đi, cứ gọi công an đi.” Người đàn ông vẫn tiếp tục, định gọi công an. Tôi nói,“Nếu thật sự ông gọi công an, điện thoại của ông sẽ bị hỏng.” Ông ấy không tin. Ông ấy cố gọi ba lần và không thể gọi được. Ông ấy nói, “Lạ thật. Điện thoại của tôi là loại tốt. Tôi đã bỏ ra hơn 1000 nhân dân tệ để mua nó.” Tôi nói,“Cho dù ông bỏ ra 2000 nhân dân tệ, thì nó cũng không hoạt động đâu, vì tôi đang tìm cách cứu ông và đó là vì lợi ích của ông. Ông đang yêu cầu công an bắt người tốt. Đó quả là bất công vô lý. Xin hãy đừng làm thế nữa. Hãy cầm tài liệu về và đọc thật kỹ, sau đó ông sẽ biết Pháp Luân Công tốt như thế nào.” Ông cụ đó không nói gì nữa.

Giảng chân tướng đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi

Hàng ngày tôi đều đi giảng cho mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Việc đó đã trở thành thói quen. Tôi cũng học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu. Một vài học viên đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hay bị kết án tù. Có người còn bị tà ác lợi dụng và phải chịu nghiệp bệnh. Có người đi lại cũng khó khăn và phải nhập viện. Có người có chấp trước vào sợ hãi và không dám nói chuyện với người khác mặc dù họ đã bước ra. Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và hướng nội. Kết quả là, mọi người đều xả bỏ nhiều chấp trước, đặc biệt là chấp trước sợ hãi. Chúng tôi đã không đưa những gì học được biến thành hành động. Chúng tôi đã học Pháp và nhận ra mình cần phải làm gì. Chúng tôi phải biến những gì học được thành hành động.

Thông qua việc học Pháp và chia sẻ, có học viên đã có thể bước ra và giảng chân tướng. Có học viên đi cùng tôi và quan sát tôi trước để xem tôi giảng chân tướng như thế nào. Trong bất kể việc gì, việc khởi đầu là khó nhất. Sau khi họ đã bước ra được vài lần rồi, thì họ đã có thể xả bỏ chấp trước sợ hãi của họ.

Tôi và gia đình tôi đã đạt được nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Ba trong số bốn đứa con của tôi trước đây bị thất nghiệp. Cuộc sống của chúng rất khó khăn. Nhưng giờ họ đã có công ty, và có nhà, xe ôtô. Họ đều khỏe mạnh và mọi việc của họ đều thuận lợi. Chồng của tôi mấy lần đã bị ốm nặng. Ông ấy đã chuẩn bị nhập viện. Bác sĩ nói với ông ấy rằng ông ấy nên ở lại bệnh viện qua đêm, sáng hôm sau ông ấy sẽ quay lại. Nhưng khi chồng tôi thức dậy buổi sáng, ông ấy nói, “Tôi cảm thấy không bị ốm nữa. Tôi đã khỏe rồi.” Các con chúng tôi liền nói,“Bố ơi, Sư phụ của mẹ đã chữa bệnh cho bố đấy.” Chồng tôi gật đầu đồng ý.

Chúng ta đều biết thời gian là rất cấp bách. Mọi người, hãy tu luyện tinh tấn, theo kịp và bước đi cùng tiến trình Chính Pháp. Đây là cơ hội hàng triệu năm mới có một lần, chúng ta đã chờ đợi nó hàng nghìn hàng nghìn năm rồi. Cơ hội này không thể bị bỏ lỡ. Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp mà Sư phụ đã lựa chọn. Chúng ta phải trợ Sư Chính Pháp, làm tốt ba việc, và hoàn thành lời thệ ước lịch sử. Các học viên, hãy xả bỏ chấp trước và tiến bước để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.

Xin cám ơn Sư phụ!

Cám ơn toàn thể đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/17/明慧法会–八旬弟子-心心念念救众生-249223.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/1/129791.html
Đăng ngày 25-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share