Pháp hội qua Internet lần thứ 8 dành cho học viên tại Trung Quốc
Bài của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 26-11-2011]
Kính chào Sư Phụ từ bi vĩ đại!
Chào các bạn đồng tu!
Việc tu luyện đã đến hồi kết. Liệu chúng ta đã bước đi chặng đường cuối cùng này tốt hay chưa? Theo hiểu biết của tôi, chúng ta phải học Pháp thật tốt và kiên định làm ba việc thật tốt. Có như vậy, chúng ta mới có thể cứu độ được nhiều người hơn với tâm thanh tỉnh, cần phải lý trí hơn, và có trách nhiệm hơn.
I. Bước đi trên con đường Sư Phụ đã an bài
Tôi là một giáo viên cấp hai đã ba mươi năm nay, và cũng là giáo viên chủ nhiệm hằng năm. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi làm theo các tiêu chuẩn, đối xử với mọi người với tâm từ bi, và chăm chỉ làm việc. Sự tiến bộ của tôi đã đặt nền tảng tốt cho việc giảng thanh chân tượng và cứu độ chúng sinh trong thời gian này. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, phụ huynh học sinh và các học sinh của tôi đều rất kính trọng tôi. Thậm chí khi họ không hoàn toàn chấp nhận những gì tôi nói, họ vẫn giữ thái độ đúng mực. Trong những năm gần đây, gia đình và bạn bè tôi đều đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên quan, và một vài người bắt đầu tu luyện. Cấp trên và đồng nghiệp của tôi ở trường học cũng thoái xuất. Không ai bị bỏ sót, bởi tôi có theo dõi. Khi có người mới được tuyển đến, tôi chắc chắn giúp đỡ đồng nghiệp đó thoái xuất. Tôi còn nói chuyện với các cựu học sinh tôi từng dạy. Tôi cố gắng hết sức để không ai bỏ lỡ cơ hội được cứu độ.
Đầu tháng 3 năm 2011, hội đồng nhà trường quyết định không nhận học sinh mới cho học kỳ này. Điều này cũng có nghĩa là sẽ không có học sinh mới để giảng thanh chân tướng, bởi những người trong trường đều đã được cứu độ. Tôi có thể làm gì đây để cứu độ chúng sinh trong học kỳ này? Hiệu trưởng của trường nói với tôi rằng trong vùng có một trường giáo dục đặc biệt đang cần giáo viên, nhưng không ai muốn ngủ qua đêm ở trường cả. Ông nói rằng, “Chúng tôi nghĩ anh có đủ kiên nhẫn và đối xử với học sinh rất tốt. Anh có thể cân nhắc nhận công việc này được không?”
Tôi biết rằng không có gì ngẫu nhiên trên con đường tu luyện, luôn có người cần tôi cứu giúp họ, và Sư Phụ đã an bài cho tôi đi. Tôi cần phải làm thật tốt.
II. Nhanh chóng cứu độ chúng sinh bằng cách gạt bỏ tất cả các chấp trước
Công việc của tôi chia làm sáu ca dài mỗi tháng. Mỗi ca bao gồm 27 giờ đồng hồ. Tôi ngủ tại trường, và một phụ huynh làm việc với tôi đóng vai trò làm mẹ của cả lớp. Chúng tôi có hơn 20 học sinh tuổi từ 10 đến 18, các em đều chậm phát triển trí não, câm hoặc điếc. Một vài em không biết mình bao nhiêu tuổi, không cảm giác được nóng hay lạnh, và không có chút trí nhớ ngắn hạn nào. Chỉ có vài ba em có thể hiểu được cơ bản giáo viên đang nói gì.
Tôi nghĩ, “Dù các em rất đặc biệt và có thể khó cứu độ, mình sẽ vẫn không bỏ qua các em, bởi Sư Phụ đã an bài cho mình làm việc này.” Tôi tăng cường thời gian học Pháp, hướng nội và tìm ra chấp trước lớn nhất của bản thân là sợ hãi – nỗi sợ rằng các phụ huynh học sinh sẽ tố cáo tôi. Trong những năm giảng thanh chân tượng vừa qua, chưa một ai tố cáo tôi. Tuy nhiên, những học sinh này có thể nói bất cứ điều gì trong bất kỳ tình huống nào. Tôi biết rằng “sợ hãi” không phải là tôi, mà yếu tố tiêu cực cản trở tôi giảng thanh chân tướng chính là “sự ích kỷ”. Sư Phụ đã dạy chúng ta trong bài “Bài trừ can nhiễu” trong Tinh tấn yếu chỉ rằng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, và Pháp có thể kiên định chính niệm.”
Sư Phụ còn giảng trong bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Manhattan 2005” rằng
“…khi cứu độ chúng sinh, không được quên tu luyện bản thân mình.”
“Nếu như mọi người tu không tốt bản thân mình thì sẽ không có uy đức, lời nói ra sẽ không ở trong Pháp, thì còn nói gì đến việc cứu độ chúng sinh nữa; lời giảng ra không có uy đức, không có lực lượng thì sẽ không khởi tác dụng, và tà ác sẽ dùi vào chỗ sơ hở.”
Chính vì thế, trong khi học Pháp, tôi đã gạt bỏ tâm sợ hãi này bằng chính niệm. Khi loại bỏ các vấn đề riêng của bản thân, tôi cũng phát chính niệm cho các học sinh của tôi một hồi lâu, loại bỏ hết tất cả các yếu tố cản trở những chúng sinh này được cứu độ.
Tôi bắt đầu giảng thanh chân tướng cho trợ giảng của tôi, vị phụ huynh cũng ở trong trường. Tôi ngạc nhiên khi chị nói với tôi rằng chị đã hiểu sự thật, bởi chị cũng đọc các sách Đại Pháp. “Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống tôi, nếu không tôi đã chết hoặc bị thần kinh rồi. Tôi rất sợ lăng mạ Đại Pháp, bởi tôi đã có hai đứa con bị thiểu năng trí tuệ rồi.” Tôi khuyến khích chị chính thức tu luyện Đại Pháp để chúng tôi có thể cùng tiến bộ và cứu độ nhiều chúng sinh hơn để đền đáp sự cứu độ của Sư Phụ! Đây quả đúng là sự an bài của Sư Phụ!
Chúng tôi phối hợp rất tốt. Hầu hết các em không được yêu mến ở nhà. Cha mẹ các em không chăm sóc các em và đưa sang cho ông bà. Chúng tôi thực sự quan tâm đến chúng, giúp đỡ chúng trong việc vệ sinh cá nhân, mua quà bánh cho chúng bằng tiền riêng của chúng tôi, luôn tích cực động viên các em, và kiên nhẫn dạy các em kỹ năng sống. Bọn trẻ nhanh chóng hiểu rằng tôi thực sự quan tâm đến chúng và chưa bao giờ không tốt với chúng. Trong thời gian tôi ở đó, các em vây quanh tôi. Một vài em cầm tay, các em khác túm áo tôi, và chúng đi theo tôi bất cứ nơi nào. Các em rất đáng yêu! “Đời này ngốc đời sau không ngốc, nguyên thần không ngốc.” (Chuyển Pháp Luân)
Việc đầu tiên chúng tôi làm là kể các câu chuyện về văn hóa thần truyền. Tôi kể cho các em rất cẩn thận, và nếu em nào kể lại được truyện sẽ có thưởng. Hai em có thể kể được 70-80%. Các em rất thích xem các truyện tranh về văn hóa truyền thống do các đệ tử Đại Pháp làm, xem đĩa Thần Vận, và chơi các trò chơi cho trẻ em tải về từ các trang mạng của đệ tử Đại Pháp và các bài hát. Cuối cùng các em cũng được chút hiểu biết về Đại Pháp. Mặc dù chỉ có vài em chưa thể tự mình học thuộc câu, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân- Thiện- Nhẫn hảo!”, tôi sẽ không từ bỏ các em.
Gần đây, có một cậu bé 16 tuổi bị liệt não đến trường của chúng tôi. Cậu bé há to miệng mỗi khi nói, không ai hiểu cậu bé nói gì. Cậu thường để một tay sau lưng và một tay trước ngực. Cậu chỉ ăn bằng miệng, còn các hoạt động khác thì dùng chân. Tôi chăm sóc cho cậu bé và dạy cậu nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân- Thiện- Nhẫn hảo!” Tôi cũng nhẹ nhàng kéo tay cậu bé và bảo,“Tay là một bộ phận của cơ thể; chúng sẽ nghe theo tôi. Khi tôi bảo duỗi ra thì hãy nghe theo.” Cậu bé rất thích tôi làm như vậy cho cậu. Sau khi nói nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp, tôi hỏi cậu vài lần, “Con có muốn tập Pháp Luân Đại Pháp không?” Lần nào cậu bé cũng trả lời rất vui vẻ, “Con rất muốn ạ.” Tôi cho cậu bé nghe các băng thu âm của Sư Phụ và sau đó dạy cậu bé các bài động tác.
Gần đây chúng tôi đã thuyết phục các học sinh từng em một thoái xuất khỏi Đội thiếu niên Tiền Phong của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Một vài em nghĩ rằng khăn quàng đỏ là tốt bất kể không biết bao nhiêu lần tôi giảng thanh chân tượng cho các em. Một vài em nói, bất kể ở chỗ nào, rằng“Thưa thầy, em sẽ không đeo khăn quàng đỏ, khăn quàng đỏ không tốt.” Nhưng cuối cùng, tất cả các em đều thoái xuất.
Một lần vị hiệu trưởng nói với tôi rằng,“Các học sinh ở đây đều rất khác với các học sinh mà anh từng dạy ở trường bình thường. Xin hãy thận trọng. Các giáo viên không có vấn đề gì với những việc đang xảy ra, vì anh đều đã nói chuyện với họ, nhưng các phụ huynh có thể tố cáo anh ra với phòng giáo dục, và khi đó chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Tôi hiểu rằng ông đã biết việc tôi làm. Tôi nói với ông rằng, “Tôi chỉ giúp các học sinh đáng yêu này trở nên thông minh hơn, và cha mẹ các em sẽ chân thành cảm ơn chúng ta. Xin đừng bận tâm.” Tôi học Pháp thậm chí còn tinh tấn hơn trước, tôi tăng cường chính niệm và không ngừng cứu độ chúng sinh.
III. Giảng thanh chân tượng cho phụ huynh học sinh
Một vài ngày trước, có một vị phụ huynh đến trường. Chúng tôi đã giảng thanh chân tượng rất chi tiết cho chị và giúp chị thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên quan. Chị mượn một bản Chuyển Pháp Luân trước khi ra về và nói rất vui vẻ, “Tôi sẽ đọc nó cẩn thận.” Các phụ huynh thường đến thăm trường và được phép ở lại. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ai và thường cứu độ họ từng người một. Đôi khi, chúng tôi cùng dạy các em, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân- Thiện- Nhẫn hảo!” Các học sinh còn lại đều học thuộc theo chúng tôi. Một em còn hỏi xin các tài liệu Đại Pháp cho bà của em để nghe trong dịp nghỉ hè.
Nhìn thấy những sinh mệnh được cứu độ, mặt tôi nhòe nước mắt. Chỉ có Sư Phụ mới hiểu những con người này từ cao xuống đây như thế nào. Sư Phụ sẽ không để sót bất cứ người nào. Cho dù tôi chỉ dạy các em vài tháng thôi, một vài em đã sáng dạ ra trông thấy. Tôi vững vàng tin rằng tôi sẽ làm được tốt hơn dưới sự chăm sóc của Sư Phụ.
Tôi đã loại bỏ được nhiều chấp trước trong thời gian này, như tâm lo lắng, tâm sợ hãi, thiếu kiên nhẫn, và trách móc người khác. Ba bài giảng gần đây của Sư Phụ khiến tôi cảm động sâu sắc. Tôi đã có vấn đề về học Pháp trước đây. Đôi khi tôi không tĩnh tâm học Pháp, và kết quả là không cứu độ chúng sinh được tốt. Tôi vẫn còn chưa đạt được các tiêu chuẩn của Sư Phụ trong nhiều việc. Nếu tôi không cứu độ được thêm chúng sinh, tôi phải học Pháp thật tốt, tu luyện bản thân tốt, thực sự nhìn vào trong, chính lại tâm mình, bỏ đi bản ngã, phối hợp với chỉnh thể, và theo Sư Phụ về nhà.
Hợp thập!
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/26/明慧法会–面对这样一个群体-249184.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/2/129820.html
Đăng ngày 24-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.