Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Internet lần thứ 8 dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết bởi Chân Chân, một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2011]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 04 năm 2009. Lúc đó tôi ngoài 40 tuổi, nhưng tôi cảm thấy ốm yếu hơn một bà lão 80 tuổi. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công được ba ngày tôi có lại được niềm vui sống khi tất cả các bệnh tật của tôi biến mất. Chồng tôi là một học viên Đại Pháp, vì thế tôi đã theo anh ấy để học Pháp, truy cập trang web Minh Huệ (phiên bản tiếng Trung) và phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi dùng kinh nghiệm của bản thân mình để giảng chân tướng về Pháp Luân Công trực tiếp cho mọi người, và khuyên họ thoái xuất Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Trong hai năm qua tôi đã thành công khuyên hơn 2.000 người [tam] thoái. Tháng 09 năm 2010, cảnh sát đã bắt giữ chồng tôi vì tập luyện Pháp Luân Công. Ngày hôm sau tôi đi tới đồn cảnh sát địa phương để yêu cầu thả anh ấy. Sau đó tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các nhân viên cảnh sát trong Cục An ninh quốc gia. Tôi đã tới Viện kiểm sát để giảng chân tướng và sau đó tới tòa án. Tôi nói với tất cả nhân viên mà tôi gặp ở đó, từ giám đốc tòa án cho đến nhân viên các cấp. Trong cuộc nói chuyện với họ, tôi phát hiện rằng họ đã nhận được các cuộc điện thoại của các học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài và họ rất kinh ngạc bởi những gì họ được nghe. Khi tôi tiến hành giảng chân tướng, người giám đốc tòa án phụ trách trường hợp của chồng tôi hoàn toàn lảng tránh và mỗi khi nhìn thấy tôi ông ta lại rời văn phòng và đi vệ sinh. Thật là buồn cười.

– Trích từ tác giả

Kính thưa Sư Phụ!

Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào tháng 04 năm 2009. Trước đó tôi đã bị bệnh rất nặng khiến không thể mang vác thứ gì nặng hơn nửa cân. Ở tuổi ngoài 40, tôi cảm thấy ốm yếu như một bà lão 80 tuổi. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công được ba ngày tôi có lại được niềm vui sống khi tất cả bệnh tật biến mất. Tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ đã để tâm đến tôi và chấp nhận tôi là một học viên Đại Pháp vào cuối thời kỳ Chính Pháp. Chồng tôi là một học viên Đại Pháp, vì thế tôi theo anh ấy học Pháp, truy cập trang web Minh Huệ và phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi cũng dùng kinh nghiệm cá nhân để giảng chân tướng về Pháp Luân Công trực tiếp cho mọi người và khuyên họ thoái xuất Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Trong hai năm qua tôi đã thành công khuyên hơn 2.000 người [tam] thoái và phân phát hơn 10.000 đĩa DVD Thần Vận. Tiếp theo tôi xin chia sẻ với các bạn một số kinh nghiệm và thể ngộ cá nhân của mình trong giảng chân tướng.

Giảng chân tướng về Pháp Luân Công trực diện cho chính quyền địa phương

Tháng 09 năm 2010 cảnh sát đã bắt giữ chồng tôi vì tu luyện Pháp Luân Công. Vào lúc đó tôi nhớ những lời của Sư Phụ: “Bất cứ nơi nào phát sinh vấn đề, đó là nơi quý vị cần phải giảng chân tướng.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội thành thị New York). Ngày hôm sau tôi đã đi tới đồn cảnh sát địa phương để yêu cầu trả tự do cho chồng tôi. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các nhân viên cảnh sát từ Cục An ninh quốc gia và nói với họ rằng họ sẽ nhận quả báo về việc ngược đãi Pháp Luân Công. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công là phương pháp tu luyện Phật gia và nó bảo vệ an toàn khỏi những thảm họa. Tôi cũng thông báo cho họ rằng Pháp Luân Công bây giờ được thực hành trên khắp thế giới và nói với họ về những thay đổi lớn mà tôi đã trải qua sau khi tôi bắt đầu tập luyện. Tôi tiếp tục làm điều đó với tất cả mọi người tôi gặp, bất chấp điều gì có thể xảy ra. Khi tôi nói chuyện ở văn phòng của Cục An ninh Quốc gia, mọi người rất hoảng sợ, họ nói: “Hạ cái giọng của cô xuống. Cô không cần phải nói lớn như thế – chúng tôi có thể nghe mà.” Tôi nói:“Tôi làm điều này thực sự muốn tốt cho cá nhân quý vị.” Đôi khi tôi muốn rơi nước mắt khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Kể từ đó họ đã đối xử với tôi tử tế hơn.

Một ngày, họ sắp xếp một cuộc nói chuyện riêng với tôi. Một vài nhân viên cảnh sát cả nam và nữ đến để trò chuyện với tôi. Họ đột nhiên hỏi tôi: “Cô cũng tập luyện Pháp Luân Công?” Tôi nói:“Có tập Pháp Luân Công hay không đó là vấn đề cá nhân. Anh chị có nghĩ rằng mỗi một cá nhân đều có quyền tập Pháp Luân Công hay không?” Tôi sau đó giảng chân tướng cho họ lâu đến mức cảnh sát trưởng cố tránh mặt tôi khi ông ấy nhìn thấy tôi. Tôi giảng chân tướng ở đó hơn hai tháng. Một nam thanh niên từ đồn cảnh sát đã thoái ĐCSTQ bởi sự thuyết phục của tôi và còn yêu cầu tôi đi xuống tầng dưới để nói với hai người bạn tốt của anh cùng thoái đảng. Anh ấy nói với tôi rằng anh rất hạnh phúc tự tận đáy lòng sau khi anh thoái đảng và anh đã không thể nén mỉm cười. Sau đó tôi đã thuyết phục hai người bạn của anh ấy thoái đảng.

Ba ngày sau khi chồng tôi bị bắt giữ, tôi đi tới văn phòng 610 địa phương và Ủy ban Chính trị và Pháp luật để giảng chân tướng. Khi tôi đứng ở cửa tòa nhà chính phủ tim tôi đập nhanh hơn, nhưng sau đó tôi nhớ Pháp của Sư Phụ trong Hồng Ngân II:

“Nễ hữu phạ, tha tựu trảo
Niệm nhất chính, ác tựu khỏa
Tu luyện thân, trang trữ Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ tạc
Thần tại thế, chứng thực Pháp”
(“Phạ xá”,Hồng Ngâm II

Và những lời của Sư Phụ trong Chuyển Pháp Luân: “một vị Phật huơ tay một cái, bệnh của toàn nhân loại sẽ không tồn tại. Tại sao ông không làm thế?” Tôi nghĩ: tôi tu luyện Phật gia và tôi có Sư Phụ ở bên cạnh; có điều gì để sợ hãi? Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì khác bởi vì tôi mới đắc Pháp, nhưng với những lời như thế trong tâm trí, tôi cảm thấy các Thần hộ Pháp ở ngay bên cạnh tôi và đang bảo vệ tôi.

Để cứu họ, tôi đã giảng chân tướng cho những nhân viên đó. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt bởi vì nó dạy con người trở nên tốt hơn và rằng nó là một môn tu luyện của Phật gia. Tôi nói với họ rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn thực sự đã được dàn dựng bởi ĐCSTQ để vu khống Pháp Luân Công. Sau khi chế độ phạm tội chống lại người dân Trung Quốc nhiều như thế, trời sẽ sớm diệt ĐCSTQ. Pháp Luân Công cứu người và nói với họ làm cách nào để thoát khỏi những thảm họa bất ngờ có thể xảy ra đối với họ khi trời diệt ĐCSTQ. Giám đốc Ủy ban Chính trị và Pháp luật đã gọi cho Cục An ninh Quốc gia đến bắt tôi. Ông ta hỏi nhân viên cảnh sát đến từ Cục An ninh Quốc gia qua điện thoại: “Dù thế nào thì Pháp Luân Công là phạm tội phải không?” Tôi nói lớn với ông ấy: “Pháp Luân Công vô tội!” Khi ông ấy kết thúc cuộc gọi, thái độ của ông ta đối với tôi trở nên thân thiện hơn. Ông ấy nói: “Đi đi. Tôi hiểu những gì cô đã nói.” Trước khi tôi rời đi tôi đã nói với những người khác trong văn phòng ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” “Chân Thiện Nhẫn hảo”, hãy giữ những từ đó trong tâm họ sẽ được sống sót qua những thảm họa trong tương lai. Họ đáp lại bằng cách nói: “Vâng, chúng tôi sẽ nhớ điều đó.”

Sau đó tôi đi tới Viện Kiểm Sát để giảng chân tướng. Khi tôi rời đi, tôi nhìn thấy người nhân viên mà đã nghe tôi giảng chân tướng ở bên trong. Tôi đã khuyên ông ta thoái ĐCSTQ và cuối cùng ông đã đồng ý thực hiện điều đó với bí danh của ông.

Sau đó tôi đi tới tòa án để giảng chân tướng. Tôi nói với bất cứ ai mà tôi gặp, từ giám đốc tòa án cho đến các nhân viên ở các cấp. Khi tôi nói chuyện với họ, tôi biết được rằng họ đã nhận được điện thoại từ các học viên Pháp Luân Công ở ngoại quốc và họ đã kinh ngạc bởi những điều họ nghe được. Khi tôi thực hiện việc giảng chân tướng, giám đốc tòa án phụ trách trường hợp của chồng tôi trở nên khá lảng tránh, ông rời khỏi văn phòng và đi vệ sinh mỗi khi nhìn thấy tôi. Thật là buồn cười!

Tuy nhiên, Phòng 610 vẫn từ chối thả chồng tôi và lên kế hoạch để đưa anh ấy ra xét xử. Tôi nói với họ rằng tôi phải được thông báo khi phiên xét xử bắt đầu và tôi sẽ mời người bào chữa cho chồng mình. Nhưng, thật dối trá và hèn nhát, họ đã xét xử bí mật và tuyên án bỏ tù chồng tôi. Họ đã không cho phép tôi bào chữa cho anh ấy, vì thế tôi đã viết lời biện hộ và gửi những gì tôi viết tới tất cả các thành viên của tòa án, đồn cảnh sát, và cả Viện Kiểm Sát. Khi tôi phân phát thư biện hộ của tôi cho những người đi bộ ở cổng tòa án, nhiều người đã nhận và đọc nó. Họ rất thông cảm với tôi và đã nguyền rủa ĐCSTQ về việc bức hại gia đình tôi. Một số người đã đồng ý thoái ĐCSTQ ngay lập tức.

Sau đó tôi đi tới đồn cảnh sát để lấy lại những thứ của tôi mà họ đã lấy đi khi bắt giữ chồng tôi. Khi tôi hỏi về chiếc xe gắn máy của mình, nhân viên cảnh sát nói rằng tôi phải cung cấp cho họ dấu vân tay, nhưng tôi đã từ chối và bắt đầu tranh luận với giám đốc Cục An ninh Quốc gia. Ông ta hăm dọa sẽ bắt giữ tôi. Tôi đã nhờ Sư Phụ giúp đỡ: “Sư Phụ, xin hãy giúp con. Xin hãy dừng anh ta lại.” Tôi nghe tiếng cười của người nhân viên ngay sau lời cầu xin của tôi, và anh ta đã trả lại chiếc xe gắn máy mà không lấy dấu vân tay của tôi.

Tôi rất biết ơn Sư Phụ đã giúp đỡ và thực sự cảm thấy sự từ bi và uy nghiêm của Đại Pháp. Không tà ác nào dám cản đường của chúng ta khi chúng ta luôn thể hiện bản thân với chính niệm, chính hành một cách cao quý và cởi mở. Chúng ta làm những gì tốt nhất có thể để cứu độ chúng sinh nhưng không nên bị ràng buộc với kết quả của những nỗ lực của chúng ta. Chúng ta chỉ cần thực hiện nó. Trong hơn 04 tháng tôi đã giảng chân tướng cho chính quyền bao gồm tòa án, đồn cảnh sát, Viện Kiểm Sát, trung tâm giam giữ, và khách bộ hành, có gần 1.000 người đã đồng ý thoái ĐCSTQ, Đoàn Thanh Niên, và Đội Thiếu Niên (“Tam thoái”)

Con người đang đợi để được cứu độ

Một ngày tôi trở về nhà để thăm người cha già của tôi. Khi tôi đi ngang qua một thùng rác trong khu phố, tôi thấy một ông già đang nhặt rác. Tôi cảm thấy buồn cho ông ấy nhưng lại ngần ngại để nói chuyện với ông. Sau đó tôi đã nhớ lời Sư Phụ – rằng Ngài thậm chí cứu những đặc vụ của ĐCSTQ và chúng ta không nên chọn lựa trong cứu độ chúng sinh của chúng ta. Sau đó tôi đến gần ông ấy và hỏi liệu ông có biết về “tam thoái” không. Ông nói ông đã nghe về điều nó nhưng không biết chi tiết. Sau đó tôi nói với ông nó có nghĩa là thoái xuất ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó, và câu chuyện thật về sự bịa đặt vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn. Tôi cũng nói với ông ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được an toàn khi trời tiêu diệt ĐCSTQ. Ông nói: “Tôi là một đảng viên Đảng Cộng Sản. Tôi sẽ thoái.” Sau đó ông ấy nói với tôi tên của ông.

Một hôm trong siêu thị, tôi đã giúp một ông già đi mua thực phẩm thoái ĐCSTQ. Trước khi tôi rời ông ấy, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi về phía tôi. Tôi nghĩ: “Bất cứ ai đến với tôi có thể có tiền duyên đối với tôi.” Sau đó tôi bắt đầu nói với anh ta về tàng tự thạch ở tỉnh Quý Châu cùng với những ký tự tiên đoán sự sụp đổ của ĐCSTQ. Ngay khi tôi bắt đầu nói, anh ta đã kéo tôi đến một nơi khác, nói rằng anh muốn biết nhiều hơn. Anh ấy nói: “Chị ơi, chị thực sự là một người tốt. Có phải chị tập luyện Pháp Luân Công không?” Từ giọng nói tôi có thể cảm giác được sự giả tạo của anh ta, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói cho anh ta sự thật về vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn, luật trời có sự báo ứng, và một số trường hợp thật sự của những người đã nhận quả báo do bức hại Pháp Luân Công. Anh ta đã đồng ý thoái ĐCSTQ và sau đó nói với tôi tên của mình, yêu cầu tôi cho anh ta một bí danh để thoái đảng. Tuy nhiên, tôi có cảm giác rằng anh ta là một mật vụ. Tôi nói với anh ta: “Thậm chí anh là nhân viên cảnh sát hoặc là đặc vụ của Phòng 610, tôi vẫn sẽ cứu anh khỏi bị hủy diệt cùng với ĐCSTQ. Đừng có bức hại Pháp Luân Công.” Anh ta vẫn nói: “Chị thật là tốt.” Trước khi rời đi, tôi nói với anh ta:“Anh đã rất tích cực trong công việc của anh. Hãy để tôi đưa cho anh một cuốn sách với tiêu đề Chín bài bình luận về Đảng Cộng Sản [Trung Quốc]”. Nghe điều này, anh ta đột nhiên giật lấy túi xách của tôi, nói: “Aha, cô có Cửu Bình!” Tôi nhanh chóng giật lại túi xách của mình và nói: “Không, tôi không có sách.” Đó là sự thật, chỉ có những đĩa VCD và tờ rơi giảng chân tướng trong túi xách. Tôi đã để những cuốn sách trong hộp phía trước xe đạp của tôi. Tôi rời siêu thị ngay lập tức sau khi tôi đã lấy lại túi xách của mình. Sau khi tôi đi được khoảng 30m, tôi nhìn lại để xem liệu người đàn ông có đi theo tôi không. Anh ta vẫn ở đó. Trên đường từ siêu thị về nhà, tôi đi qua nhiều người và thuyết phục họ “tam thoái”. Tôi biết rằng Sư Phụ luôn ở sát bên cạnh tôi để bảo vệ tôi, tôi đã rất sáng suốt không đưa cho người đàn ông bất cứ thứ gì. Thông thường tôi sẽ đưa các tài liệu sau khi tôi đã kết thúc việc giảng chân tướng, nhưng hôm đó tôi rất sáng suốt và không đưa cho anh ta bất cứ thứ gì, tâm tôi không hề sợ hãi.

Đầu tháng 09 năm 2011, tôi tới nhà tù để thăm chồng tôi, nhưng tôi đã không được phép bởi vì những người bảo vệ lo sợ rằng tôi sẽ giảng chân tướng cho họ. Tôi băn khoăn: “Không, tôi phải gặp anh ấy. Tôi phải giảng chân tướng cho họ.” Sau đó tôi tìm người quản đốc nhà tù và ông ta cuối cùng đã cho phép tôi tới thăm chồng mình. Sau khi thăm chồng xong, tôi đi tới trạm dừng xe buýt để về nhà. Trên đường tôi thấy một người đi tới, người mà tôi đã giảng chân tướng khi tôi trên đường tới nhà tù. Tôi hỏi anh ta: “Tại sao anh vẫn ở đây? Mọi người đã đi hết cả rồi.” Anh ta nói:“Tôi đang đợi cô. Những người mà đi cùng cô đã bắt xe buýt và đi rồi. Tôi nên làm gì đây?” Tôi nói:“Chúng ta có thể về nhà bằng chuyến xe đêm.” Nghĩ rằng anh ta có thể có một số tiền duyên với tôi, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh ta. Cảnh giác rằng anh ta có thể là một đặc vụ ĐCSTQ, tôi tập trung vào những câu chuyện về sự quả báo để ngăn chặn anh ta có suy nghĩ bức hại tôi. Tôi hỏi anh ta:“Tại sao anh lại đợi tôi?” Anh ta nói một cách thô bỉ: “Cô bao nhiêu tuổi? Hãy đặt một phòng khách sạn và ở lại cùng nhau một đêm.” Những lời của anh ta nhắc nhở tôi nhìn vào bên trong để loại bỏ những ham muốn của tôi. Tôi nghiêm nghị nói: “Người Trung Quốc xưa thường nói rằng dâm dục là tồi tệ nhất trong tất cả mọi tội lỗi. Anh sẽ mất đức khi nói những điều như thế, và đó là điều rất nguy hiểm cho anh. Đó là ĐCSTQ và Giang Trạch Dân đã lãnh đạo người dân Trung Quốc đi lạc lối. Tôi sẽ cứu anh bất kể anh xấu xa thế nào miễn là anh không bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và anh sẽ được đảm bảo một tương lai tốt đẹp, nếu anh thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh có phải là một đảng viên không?” Anh ta nói:“Tôi là một đoàn viên và đội viên.” Tôi đưa cho anh ta một biệt danh và nói: “Anh có thể thoái xuất chúng với biệt danh này.” Anh ta trả lời: “Được, cảm ơn cô nhiều.”

Tôi tới trạm dừng xe buýt 90 phút trước khi xe buýt tới, một người đàn ông có vẻ ngoài như một người công nhân đến gần tôi. Ông ta ngồi xuống bên cạnh tôi và bắt đầu nói chuyện với tôi một cách cởi mở. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy có một số tiền duyên đối với tôi. Trong lúc trò chuyện tôi thấy ông là một người đàn ông trung thực, tuýp người rất khó thấy ở Trung Quốc hiện nay. Bạn gái của ông vốn có một vết bỏng rất rộng và phải cấy ghép da, nhưng ông vẫn cưới cô ấy không do dự. Trong những thập kỷ qua, ông đã chăm sóc vợ của mình rất tốt và luôn an ủi cô, nói rằng ông sẽ không bao giờ để cho cô đau khổ và sẽ lo liệu một cuộc sống tốt đẹp cho họ. Ông có hai đứa con trai sinh đôi, hiện là sinh viên đại học. Ông cũng có một cô con gái nuôi, cũng là sinh viên đại học. Có ba sinh viên đại học trong gia đình ông ấy, đó là một điều rất đáng kính ở Trung Quốc. Từ cuộc trò chuyện, tôi biết được rằng ông không phải là một công nhân mà là người thầu lao động đang trên đường đi đòi công cho số tiền mà ông bị nợ. Ông nói với tôi rằng ông không có rắc rối gì trong bất cứ những điều ông đã làm và chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì với người phụ nữ khác. Tôi nói: “Tôi nghĩ tôi biết lý do tại sao ông luôn luôn không có rắc rối. Ông đã thực hiện lời hứa của mình để cưới bạn gái bất chấp tất cả những điều có thể xảy ra đối mới mình, và ông vẫn chung thủy với cuộc hôn nhân của mình. Những vị thần ngưỡng mộ đức hạnh của ông và giúp đỡ ông. Đó là lý do tại sao ông luôn không gặp chuyện phiền phức. Một người tốt như ông phải được cứu độ.” Sau đó tôi nói với ông sự thật về sự dàn dựng vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn, tảng đá mang thông điệp khải huyền về sự sụp đổ của ĐCSTQ ở tỉnh Quý Châu rằng trời sẽ diệt ĐCSTQ, và Pháp Luân Công được tập luyện trên toàn thế giới như thế nào. Ông nói:“Tôi là một đảng viên. Làm cách nào tôi có thể thoái đảng?” Tôi nói: “Tôi sẽ làm điều đó cho ông.” Sau đó ông ta nói với tôi tên của mình. Tôi khuyên ông nói cho các thành viên trong gia đình cũng “tam thoái”. Ông hứa rằng ông nhất định sẽ nói với họ, không chậm trễ. Tôi nói với ông hãy ghi nhớ:“Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Trước khi chúng tôi lên xe buýt tôi hỏi liệu ông đã ghi nhớ những lời của tôi. Ông nói: “Tôi sẽ không bao giờ quên chúng. Tôi nhớ tất cả. Cô có thể chắc chắn về điều đó.”

Khi xe buýt đến, tôi chọn ghế của tôi. Một lát sau khi xe buýt chuyển bánh, một cô gái trẻ rời chỗ ngồi của cô ấy và đến ngồi bên cạnh tôi. Tôi trò chuyện với cô. Cô cho biết cô bị một cơn đau liên tục trong đầu cô. Tôi nói với cô ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” ở trong tâm. Cô cẩn thận lưu những từ đó vào điện thoại của mình. Khi tôi đề cập đến vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn, cô nói cô chưa từng nghe về điều đó bởi vì cô học rất kém ở trường học. Sau đó tôi nói với cô ấy câu chuyện thật về vụ tự thiêu và nói với cô luật trời của sự quả báo. Sau đó tôi chuyển hướng câu chuyện đến việc “tam thoái”. Khi tôi khuyên cô thực hiện “tam thoái”, cô nói đầu của cô vẫn đau và bảo tôi nói về vấn đề khác. Tôi phát chính niệm để thanh lý những yếu tốt bất hảo phía sau cô ấy, nhưng đầu cô vẫn đau khi tôi khuyên cô “tam thoái”. Tôi nói với cô ấy: “Đó là bởi vì hồn ma cộng sản đã tác động để ngăn cản cháu được cứu. Nếu cháu rút khỏi những tổ chức của nó, thì nó sẽ không còn có thể điều khiển cháu thêm được nữa.” Cô ấy đã đồng ý thoái và nói với tôi tên thật của cô ấy. Một lát sau, cô ấy nói với tôi rằng cô không hiểu lý do vì sao lại cảm thấy hoảng sợ khi nhìn tôi, và cô cảm thấy lạnh. Tôi hỏi: “Có phải điều đó xảy ra sau khi cháu đồng ý thoái ĐCSTQ không?” Cô ấy trả lời đúng. Tôi nói: “Đó không phải là cháu sợ, mà là tà ác sợ. Nếu cháu thật sự từ bỏ nó từ trong tâm ngay bây giờ và để cho nó đi, cháu sẽ ổn.” Một lát sau cô ấy nói với tôi: “Bây giờ cháu đã khỏe và không còn hoảng sợ nữa.” Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi nói:“Dì, dì trông giống một vị Bồ Tát trong mắt cháu. Một vị Bồ Tát vừa mới cứu cháu.” Tôi nói với cô ấy: “Pháp Luân Công có nghĩa vụ cứu người. Đó là sự cứu độ từ các Phật, Đạo và Thần.” Trong cùng một ngày Sư Phụ đã an bài ba người với hoàn cảnh khác nhau đến với tôi. Con cảm ơn Sư Phụ!

Những thể ngộ cá nhân

1. Chúng sinh đang đợi sự cứu độ của chúng ta, bất kể họ là ai hay bất kể họ thuộc tầng lớp xã hội nào. Một số người có thể đã làm nhiều điều xấu trước đây, nhưng họ vẫn có một mặt hiểu biết và mong muốn được cứu. Chúng ta không thể chọn lựa những ai để cứu: “…chọn lựa ra thì không là từ bi” (Giảng Pháp tại pháp hội quốc tế New York 2009). Cứu độ chúng sinh là cấp bách và không được trì hoãn. Chúng ta sẽ không làm thất vọng sự mong đợi của chúng sinh. Sư Phụ giảng: “… lần sau thì chỗ ngồi ấy là của người khác chứ không còn của họ nữa.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

2. Học Pháp tốt là vô cùng quan trọng. Sư Phụ giảng: “Vậy nên học Pháp vẫn là trọng yếu nhất, là quan trọng nhất, ấy là bảo đảm căn bản cho hết thảy các việc mà chư vị cần làm.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011). Chúng ta phải đọc các bài giảng Pháp của Sư Phụ sau ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi đã đọc xong tất cả các bài giảng Pháp của Sư Phụ không lâu sau khi chồng tôi bị bắt. Một điều quan trọng khác để làm là đọc trang web Minh Huệ thường xuyên, bởi vì những bài chia sẻ kinh nghiệm đã rất hữu ích trong tu luyện của tôi. Bằng cách như thế tôi đã biết được làm cách nào và làm điều gì sau khi chồng tôi bị bắt. Nó thực sự an toàn nếu tôi có thể làm mọi thứ theo lời dạy của Sư Phụ. Tôi đã trải qua kinh nghiệm từ việc phân tâm trong việc học Pháp, trong trường hợp đó tôi đã có vấn đề về giảng chân tướng. Khi tôi học Pháp tốt, tôi có một tâm thuần tịnh khi giảng chân tướng cho mọi người vì thế họ có thể được cứu. Khi không còn quan niệm của con người, phần Thần của chúng ta được xuất ra. Trên thực tế, Sư Phụ đã mở đường cho chúng ta. Một lần tôi giảng chân tướng cho bốn người tôi gặp trong vòng 200m. Họ dường như đang chờ đợi tôi để nghe tôi giảng chân tướng cùng một lúc. Tôi đã không nhận ra nó đã được an bài bởi Sư Phụ cho đến khi tôi hoàn thành. Đó là Sư Phụ đã đưa những người này đến với tôi. Trong nước mắt, tôi cảm ơn Sư Phụ với lòng biết ơn. Các bạn đồng tu, hãy tinh tấn. Sư Phụ đã mở đường cho chúng ta. Việc giảng chân tướng của chúng ta sẽ đi đến thành công nếu chúng ta thực hiện nó.

3. Tôi tu luyện bản thân mình khi giảng chân tướng. Trong giảng chân tướng trực diện, tôi đã gặp qua tất cả các loại người và nhận được tất cả các loại phản ứng. Một số người hăm dọa tôi, một số người chửi mắng tôi, một số thì mỉa mai, khinh miệt tôi, một số thờ ơ lạnh nhạt, trong khi một số người thì tỏ lòng biết ơn đối với tôi. Tất cả tâm chấp trước người thường của tôi, chẳng hạn như sợ hãi, an nhàn, ngại khó, và phấn khích đều được hiển lộ. Ngoài ra còn có vấn đề phối hợp với các bạn đồng tu. Nó cung cấp cho tôi cơ hội tốt nhất để nâng cao tâm tính trong tu luyện. Chúng sinh cung cấp cho chúng ta một môi trường quý giá như thế. Nếu chúng ta làm điều đó với trái tim chân thành, Sư Phụ sẽ ban trí huệ cho chúng ta và nâng cao tầng thứ tu luyện của chúng ta. Sư Phụ giảng:“Các đệ tử Đại Pháp đã trở thành hy vọng duy nhất có thể cứu [của] chúng sinh” (“Chính Niệm”)

Tôi là một công nhân đã nghỉ hưu với một học vấn nghèo nàn. Mặc dù tôi không tu luyện Đại Pháp lâu, tôi vẫn giữ những yêu cầu của Sư Phụ trong tâm trí mọi lúc: tu luyện bản thân và cứu độ chúng sinh. Tôi viết bài [chia sẻ] này dưới sự khuyến khích của các bạn đồng tu, những người đã viết bản thảo cho tôi, hy vọng rằng tôi có thể chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của mình với các bạn đồng tu. Tôi xin chân thành kêu gọi tất cả các bạn đồng tu: Hãy tinh tấn để cứu độ chúng sinh ngay tức thời. Chúng ta sẽ vững bước tinh tấn trong tu luyện như một chỉnh thể, chúng ta sẽ thực hiện lời thệ nguyện tiền sử của chúng ta, và trở về nhà của mình cùng Sư Phụ.


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/21/明慧法会–新学员-世人都在等得救-249092.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/3/129838.html
Đăng ngày: 25-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share