Từ Pháp hội tâm đắc thể hội qua Internet lần thứ 8 dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài của Tình Không, một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2011]

Đoạn trích:

Nhiều học viên Pháp Luân Công đã bắt đầu giảng chân tướng bằng nhắn tin với điện thoại di động và các phần mềm hội thoại qua Internet. Chúng tôi thường nhận được những cuộc gọi hoặc các thông điệp phản hồi. Thoạt đầu chúng tôi không dám trả lời. Tuy nhiên, sau khi chúng tôi trao đổi ý kiến, chúng tôi nghĩ là chúng tôi phải đột phá chướng ngại này. Chúng tôi tự hỏi, “Không phải chúng ta đang cứu họ sao? Không phải là rõ ràng hơn nếu nói chuyện với họ qua điện thoại sao?” Sau khi đột phá chướng ngại này, có nhiều học viên đã bắt đầu trả lời điện thoại của họ. Chúng tôi sau đó thêm vào những thông điệp “Xin hãy trả lời chúng tôi nếu bạn muốn biết thêm.” Nếu chúng tôi nhận một thông điệp hồi đáp yêu cầu thêm thông tin, chúng tôi gọi điện lại cho họ để giải thích, và hầu hết mọi người đều đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và hai tổ chức thanh, thiếu niên của nó.

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Chào các bạn đồng tu!

Trong những khoảnh khắc cuối cùng của tiến trình Chính Pháp, mỗi đệ tử Đại Pháp đang cố gắng tinh tấn đều đang sử dụng đủ mọi cách để giảng chân tướng cứu người, và để hợp tác cho tốt với toàn thể nhằm hình thành một trường chính niệm lớn hơn. Sư Phụ đã giảng,

“Hiện nay mọi người chính là thực thi sao cho tốt hơn, hiệu suất cao hơn, ảnh hưởng lớn hơn, và cứu được nhiều người hơn nữa.” (“Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc [2007]”)

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình cách sử dụng điện thoại và Internet để giảng chân tướng và cứu người bằng chính niệm.

Giảng chân tướng bằng điện thoại di động

Sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng đã khá phổ biến ở thành phố của tôi vào năm 2009. Trước đó, chúng tôi giảng chân tướng trực diện. Nhiều học viên cũng tham gia vào giải cứu các học viên bị tống vào tù, bằng cách phát chính niệm gần nhà tù và giảng chân tướng cho những người làm việc trong các sở công an, tư pháp, và hệ thống tòa án. Thêm vào việc thuyết phục mọi người thực hiện tam thoái, tôi cũng làm một số tư liệu để giảng chân tướng. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy mình đã không làm hết khả năng, và cảm thấy xấu hổ khi đối diện với Sư Phụ khi tôi học Pháp. Do vậy, sau đó tôi gửi những nhóm thư điện tử để giảng chân tướng, với mong muốn cứu độ nhiều chúng sinh hơn, nhưng hiệu quả không rõ rệt.

Lúc đó, tôi không chú ý về việc sử dụng một chiếc điện thoại di động để giảng chân tướng. Tôi bị phong bế với quan niệm “Những tin nhắn là quá ngắn để nói cái gì đó, cho nên hiệu quả có thể không rõ rệt,” cho đến khi tôi đọc nhiều chia sẻ của các học viên về sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng. Xóa đi quan niệm đó bằng cách học Pháp, tôi đã bắt đầu học các kỹ năng điện thoại di động để giảng chân tướng.

Quả đúng là “Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ” (Chuyển Pháp Luân). Với mong muốn này, Sư Phụ đã khai mở tư tưởng cho tôi cho nên tâm của tôi đã minh bạch. Lý do tại sao mà điện thoại được sử dụng quá rộng rãi là bởi vì mọi người cần được cứu sau khi biết sự thật.

Sư Phụ đã giảng,

“…hết thảy những gì trên thế giới này, thực ra, đều không hề ngẫu nhiên. Mỗi sinh mệnh, mỗi vật thể, thảy đều vì Đại Pháp mà đến, vì Đại Pháp mà thành, vì Đại Pháp mà [được] tạo nên; trong đó bao gồm tất cả con người. Quá trình lịch sử tam giới đều là những gì được sáng tạo ra vì Đại Pháp.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2004”)

Do đó, các đệ tử Đại Pháp nên sử dụng mọi cách có thể để cứu người, hơn là bị hạn chế vào một cách nào đó! Thiên mục của tôi không mở, nhưng tôi có thể cảm thấy trường năng lượng của các đệ tử Đại Pháp cũng như chân tướng đang chuyển biến khắp mọi nơi trong vũ trụ. Trong những cách này là cách dùng tin nhắn để giảng chân tướng, nó sẽ xuyên qua không gian và thời gian để cứu độ chúng sinh!

Tuy nhiên, các học viên không đạt tới một sự đồng thuận về việc liệu có nên dùng điện thoại di động để giảng chân tướng. Một số đã đồng ý sử dụng chúng, nhưng những người khác lại nghĩ rằng sử dụng điện thoại kỳ thật là che đậy chấp trước của họ vào sợ hãi, bởi vì họ không dám giảng chân tướng trực diện. Một số thậm chí lo lắng rằng các hạng mục khác để cứu người có thể bị tấn công nếu nhiều người trong chúng tôi gửi tin nhắn. Khi đương đầu với những bất đồng này, tôi đã cảm thấy áp lực bởi vì chấp trước bảo vệ bản thân đã được phơi bày, và tôi sợ bị chỉ trích. Tôi thậm chí phát hiện ra một cái cớ cho bản thân, “Đừng tác động đến những người đang đi trên con đường của chính họ,” và “mình nên từ bỏ tự ngã.” Tuy nhiên, tiến trình “từ bỏ tự ngã” đã kéo dài hơn hai tháng, trong thời gian đó tôi học Pháp một cách liên tục, và suy nghĩ cẩn thận về cách nào là phù hợp với Pháp hơn.

Trong tiến trình này, những điều xảy ra với một vài học viên đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi và làm tôi cảm thấy hối tiếc. Do thiếu hiểu biết thích đáng về sử dụng điện thoại di động cho mục đích này, một số học viên đã tự mua khoảng hai mươi cái điện thoại mà không hề có tính năng gửi tin theo nhóm hoặc các tính năng tạo âm thanh nền. Việc này quả là phí tiền, và nó là chấp trước của tôi về việc bảo vệ bản thân và muốn sự chấp thuận của người khác đã làm trì hoãn việc này và gây tổn thất. Tôi chú ý vào tổn thất trên bề mặt của việc này, nhưng cũng có một tổn thất lớn lao trong việc cứu độ chúng sinh trong quá trình bị trì hoãn. Tôi minh bạch rằng tinh tấn là đúng, nhưng tôi có quá nhiều nỗi e sợ và đặt cái tự ngã của tôi lên trước tất cả những thứ khác. “Vị tư” chỉ là một nhân tố trong cựu vũ trụ mà nên bị giải thể. Làm sao tôi có thể ôm giữ nó mà không tống khứ nó đi?

Sau khi tôi trao đổi suy nghĩ với một học viên phụ trách việc điều phối, tôi đã ngộ ra và quyết định đi tiên phong gánh trách nhiệm này. Chính niệm nhất xuất, ngay lập tức tất cả sự bất đồng biến mất, và tôi cảm thấy rằng các học viên ủng hộ đề nghị của tôi và hợp tác rất tốt. Kỳ thật, tất cả các cuộc tranh luận và sự bất đồng là để loại bỏ chấp trước của tôi, và đề cao tầng thứ của tôi.

Vấn đề đầu tiên mà tôi gặp phải là mua điện thoại di động. Tôi không rõ lắm cái nào thì tốt hơn, cho nên tôi đã chuyển cho một học viên mà thạo về điện thoại di động. Thoạt đầu, tất cả việc mua bán được thực hiện thành công bởi chính học viên này. Tuy nhiên, anh ấy khá bận trong công việc nên không có đủ thời gian để làm việc này. Do vậy, tôi nghĩ về những người khác và bắt đầu mua cho những người sẵn sàng gửi tin nhắn, mười cái một lần. Trong quá trình này, tâm sợ hãi của tôi nổi lên, do mua quá nhiều máy một lần. Liệu tôi sẽ dễ bị tà ác chú ý không? Các bài chia sẻ kinh nghiệm trên Minh Huệ Net đã nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận, cho nên tôi nghĩ nó sẽ tốt hơn nên để các cá nhân học viên mua điện thoại. Tôi ngay lập tức thay đổi tư tưởng, vì tôi đã tự nhắc bản thân mình về mục đích chân chính của mình. Không phải nó là cứu độ chúng sinh sao? Các học viên không có chuyên môn về điện thoại di động và phải trả đắt gấp đôi giá mà tôi mua, thế thì sao tôi không thể chịu trách nhiệm cho những việc mà trong khả năng của mình và tiết kiệm tài nguyên Đại Pháp và thời gian của học viên? Tôi đã bị phong bế bởi nỗi sợ hãi và muốn từ bỏ, nhưng những lý do không thể nào che đậy cảm giác chân thực của tôi, cái gì làm tôi sợ hãi? Việc mua điện thoại là phù hợp với Pháp, và mua nhiều thì dẫn đến các học viên gửi được nhiều tin nhắn hơn, và làm cho nhiều người hơn được cứu độ, cho nên tôi nên cố hết khả năng để làm việc này. Với tư tưởng đó, chính niệm của tôi trở nên ngày càng mạnh hơn trong việc mua điện thoại di động. Với sự bảo hộ của Sư Phụ, tâm sợ hãi và chấp trước bảo vệ bản thân trở nên ngày càng yếu hơn. Tôi đã mua hộ hàng trăm cái điện thoại di động cho các học viên trong vòng hai năm qua.

Cũng có nhiều cơ hội để đề cao tâm tính trong việc mua điện thoại di động. Thoạt đầu tôi không biết loại điện thoại di động nào thì hoạt động hiệu quả hơn, cho nên tôi chỉ mua một cái để thử, và sau đó mua cho những người khác. Các mẫu điện thoại di động được cập nhật một cách thường xuyên, nó làm thêm khó khăn trong việc thử chúng. Mỗi lần những chiếc điện thoại di động không làm việc do thao tác không đúng, chúng lại được trả về cho chính tôi, và tôi phải tự đi trả những chiếc điện thoại này. Nó làm tôi mất rất nhiều thời gian, và đôi lúc nó thật sự làm kích động tâm của tôi. Ví dụ, một số học viên đòi hỏi rằng pin của họ không hề dùng được lâu và cần phải đổi, nhưng tôi không nghĩ rằng có bất kỳ vấn đề gì với pin cả, và trở nên khó chịu. Tuy nhiên, tôi đã thay đổi tư tưởng. Bởi vì các học viên bảo có một vấn đề, cho nên hẳn là có cái gì đó cần phải được đề cao với pin. Tôi sau đó đổi pin của tôi với của họ. Một số học viên cần bút, và tôi đưa cho họ bút của tôi. Gần như mọi lúc điện thoại được trả lại cho tôi đều có một trục trặc nào đó, thì chúng lại hoạt động tốt sau khi tôi đề cao tâm tính của mình. Nếu tôi không thể xả bỏ chấp trước của mình trong những tình huống đó, tôi phát hiện thật khó để tiến lên.

Sau khi chúng tôi có điện thoại di động cái mà chúng tôi cần phải làm tiếp theo là chia sẻ kinh nghiệm trong việc đề cao tâm tính của chúng tôi, và dạy nhau các phương pháp. Do đó, những ai giảng chân tướng với điện thoại di động đã hình thành một nhóm học Pháp chung lớn để học Pháp, dạy nhau những phương pháp của họ, và trao đổi kinh nghiệm cứu người bằng điện thoại di động. Mỗi quận của thành phố của tôi gửi một người đại diện để tham gia vào nhóm học Pháp lớn. Họ sau đó trở lại những quận của chính họ để thiết lập những nhóm học Pháp nhỏ hơn và trao đổi các phương pháp và kinh nghiệm. Sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng vì thế trở thành một hạng mục phổ biến.

Sau khi một số học viên tích lũy kinh nghiệm trong việc sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng, chúng tôi đồng ý tổ chức một Pháp hội chia sẻ tâm đắc thể hội. Một học viên từ một khu vực khá xa phải đi làm bằng xe buýt. Thoạt đầu, cô ấy không biết làm thế nào để sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng và khá lo lắng. Sau khi tôi tới vùng của cô ấy, cô ấy rất phấn khởi đến nỗi không kìm được mà khóc, “Tôi không thể nào liên hệ với các học viên khác sau khi tôi biết chúng ta có thể sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng. Tôi mong mỏi tôi có thể cứu độ nhiều người hơn. Cho nên tôi đã cầu trước ảnh của Sư Phụ xin hãy để ai đó dạy con.” Cô ấy nói một cách liên tục, “Tạ ơn Sư Phụ! Tạ ơn Sư Phụ!” Sau đó tôi dạy cô làm thế nào để thao tác điện thoại. Trước khi tôi rời đi, cô ấy hỏi gặp một chút, và mang nhiều hoa quả cho tôi. Cô ấy bảo, “Sao chị lại vội vàng đi thế? Tôi cũng muốn làm bánh bao cho chị.” Cô ấy đã tham gia trong Pháp hội và chia sẻ kinh nghiệm của cô trong việc sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng, với những ngôn từ tự nhiên và cảm động. Cô ấy bảo, “Tôi rất mừng sau khi có điện thoại di động. Tôi đã gọi điện và nhắn tin để giảng chân tướng mỗi ngày trên tàu. Tôi đã một lần thuyết phục mọi người thực hiện tam thoái bằng điện thoại, và sáu hay bảy người đã đồng ý.

Một số học viên khoảng độ tuổi 50 và 60 cũng chia sẻ kinh nghiệm của họ. Họ được dạy làm cách nào để nhập từng từ một, và nhập số điện thoại mà không cần trợ giúp kỹ thuật. Tuy nhiên dù là như vậy, họ gửi nhiều tin nhắn mỗi ngày. Đôi lúc khi họ biết rằng một số học viên đã bị bắt giữ, họ đã tới đồn công an để sao chép những số điện thoại liên quan và sau đó gọi cho họ, và nhiều điều kỳ diệu sau đó đã xảy ra.

Pháp hội đã rất cảm động, nó làm tăng cường quyết tâm của chúng tôi tiếp tục tốt hơn hạng mục này. Các học viên từ nhóm học Pháp lớn của chúng tôi đã đề cao một cách đáng kể!

Một học viên ở tuổi 50, đã nghiêm túc về công việc của bà ấy sau khi chịu trách nhiệm phổ biến các kỹ thuật về điện thoại di động trong quận của bà ấy. Bà ấy đã làm điều phối viên trong quận của bà ấy trước khi bà ấy nhận công việc này, và đôi lúc bà ấy làm tài liệu giảng chân tướng. Bất kể là rất nhiều việc, bà ấy thu xếp lịch làm việc rất tốt, và lập hai nhóm nhỏ mà nhờ đó một học viên khác được đào tạo tốt để thao tác với điện thoại. Một học viên lâu năm gặp khó khăn trong việc giảng chân tướng trực diện và muốn sử dụng điện thoại di động. Sau đó bà ấy dạy bà học viên kia một cách kiên nhẫn và cùng với bà ấy đi ra ngoài vào mùa đông để sử dụng điện thoại. Không thể đeo găng tay trong cái lạnh của mùa đông để bấm số điện thoại, và tay của học viên đau buốt trong thời tiết lạnh giá. Nhưng với tâm cứu độ người, họ có chính niệm. Cho dù người học viên lâu năm già hơn học rất chậm, bà ấy không bỏ cuộc, và sáu tháng sau bà ấy đã có thể cứu người một cách độc lập bằng điện thoại di động. Người học viên lâu năm rất hạnh phúc, và gửi tin nhắn và thực hiện các cuộc đàm thoại mỗi ngày.

Một học viên khác có vài công việc đồng thời. Tuy nhiên, bà ấy đã hợp tác với các học viên trong khu vực của bà ấy rất tốt. Bà ấy dạy hai học viên học rất nhanh, và họ lại dạy những người khác. Bà ấy cũng lập một nhóm học Pháp để tổ chức các học viên trong việc trao đổi ý kiến dựa theo Pháp, và đề cao tâm tính.

Một số học viên rất bận rộn tận dụng tất cả thời gian kể cả khi đi bộ, đi xe buýt, hoặc mua đồ tạp phẩm, để gửi tin nhắn, nó làm tăng hiệu quả một cách rõ rệt. Một số học viên cũng giảng chân tướng và phân phát tài liệu trực diện. Khi họ làm những việc cá nhân, học thậm chí gửi tin nhắn từ trong túi của họ, việc này cũng tiết kiệm thời gian. Một số học viên đi ra ngoài từng đôi một cùng nhau để gọi điện thoại. Điểm cơ bản của chúng tôi là dùng tất cả thời gian và tài nguyên có thể để cứu độ chúng sinh, trong khi chú ý tới sự an toàn. Chúng tôi không bị hạn chế bởi bất kỳ khuôn phép nào vì con đường an toàn nhất là làm theo những lời giảng của Sư Phụ và hành động một cách ngay chính.

Một số học viên chủ động viết những tin nhắn chữ và tin nhắn kèm phim, và thu thập số điện thoại. Tốn khá nhiều tiền cho các học viên chủ động gọi điện và nhắn tin mỗi ngày. Biết về việc này, các học viên đóng vai trò chủ động trong việc quyên tiền của họ cho hạng mục này. Một số học viên cung cấp nhiều tiền để mua thẻ SIM, thậm chí họ hiếm khi có đủ tiền để sống. Ví dụ, một học viên có lương 600 Nhân dân tệ (NDT) (khoảng 2 triệu đồng) một tháng, nhưng vẫn đóng 200 NDT để mua thẻ SIM. Tất cả những việc này phản ánh sức mạnh vĩ đại mà đệ tử Đại Pháp hợp tác với nhau như một chỉnh thể. Do sự hợp tác này, sử dụng điện thoại để giảng chân tướng đã mở rộng một cách nhanh chóng trong thành phố của chúng tôi, và thậm chí các học viên từ các thành phố và vùng gần đó đã tới đây để học các phương pháp.

Điện thoại di động cũng đóng một phần quan trọng trong việc giải cứu những học viên bị giam giữ sau khi bị bắt. Ngay khi biết tin, các học viên khác, chỉ trong vòng một giờ, đã gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho những ai tham gia vào bức hại. Những chiếc điện thoại di động của nhân viên công an ở đồn công an ngay lập tức đổ chuông hết cái này tới cái khác. Một viên công an bảo với một học viên, “Xem kìa! Chúng tôi không thể nào xử lý quá nhiều cuộc gọi và tin nhắn.” Các học viên đã thuyết phục các nhân viên đối xử với học viên một cách tử tế. Thông qua những nỗ lực kiên cường của các bạn đồng tu, người học viên đã được thả trong một thời gian ngắn.

Một số học viên bị bắt cùng lúc ở trong vùng. Mỗi ngày giám đốc sở công an ở vùng đó đã nhận được rất nhiều cuộc gọi giảng chân tướng, bao gồm cả những cuộc gọi ở nội địa và những cuộc gọi ở nước ngoài. Vị giám đốc này bảo với những người bạn của tôi, “Học viên Pháp Luân Công gọi điện cả ngày lẫn đêm. Tôi không thể tắt nó đi, đề phòng có gì đó khác xảy ra, nhưng nếu tôi không tắt nó đi, tôi hầu như không thể đi ngủ. Tôi không thể chịu nổi!” Từ việc này, chúng tôi có thể thấy rằng điện thoại di động thật sự đóng vai trò quan trọng trong việc giải thể tà ác.

Nhiều học viên từ những nơi khác đã đưa cho chúng tôi những số điện thoại của những kẻ bức hại, và nhờ chúng tôi giảng chân tướng cho họ. Mỗi lần chúng tôi có số điện thoại, chúng tôi làm việc như một nhóm. Một số gửi tin nhắn chữ, hoặc gửi tin nhắn dạng phim, trong khi những người khác gọi điện thoại.

Một cặp vợ chồng già từ một thành phố khác một lần tới thăm con của họ đang bị giam bởi vì cậu ấy tập Pháp Luân Công. Giám đốc nhà tù lúc đầu không cho họ gặp con trai của họ. Biết việc này, các học viên ngay lập tức gửi tin nhắn cho ông để đánh thức thiện tâm của ông ấy. Ông ấy sau đó đã cho cặp vợ chồng gặp con trai của họ mà không cần những thủ tục đặc biệt.

Một số học viên đã thực hiện cuộc gọi cho thị trưởng. Lời thì thầm của ông thị trưởng và vợ có thể được nghe thấy từ bộ phận thu, và họ không hề gác máy cho đến khi cả cuộc gọi hoàn thành. Nhiều nhân viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ lắng nghe hết toàn bộ đoạn ghi âm.

Một lần một học viên thực hiện một cuộc gọi, và người nghe đã hét lên một cách bất ngờ, “Này ông, ông thật là vĩ đại! Tôi đã chờ đợi cuộc gọi này một thời gian dài và cuối cùng thì tôi đã có nó! Hãy làm ơn bật nhiều đoạn ghi âm hơn, bởi vì tôi sẵn lòng lắng nghe.” Khi một người học viên khác thực hiện một cuộc gọi, và người nghe đã hô to, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chúng sinh đang chỉ chờ được cứu.

Vào những thời điểm khi chúng tôi gửi tin nhắn, chúng tôi thường nhận được các cuộc gọi và tin nhắn đáp lại. Thoạt đầu chúng tôi không dám trả lời. Tuy nhiên, sau khi chúng tôi trao đổi ý kiến, chúng tôi nghĩ là chúng tôi phải đột phá chướng ngại này và đồng ý rằng chúng tôi nên cứu họ. “Không phải là rõ ràng hơn nếu nói chuyện với họ qua điện thoại sao?” Có nhiều học viên đã bắt đầu trả lời điện thoại. Chúng tôi sau đó thêm vào những thông điệp “Xin hãy trả lời chúng tôi nếu bạn muốn biết thêm.” Nếu chúng tôi nhận một thông điệp hồi đáp yêu cầu thêm thông tin, chúng tôi gọi điện lại cho họ để giải thích, và hầu hết mọi người đều đồng ý thực hiện tam thoái.

Đôi lúc sau khi gửi tin nhắn, tôi nhận được phản hồi mà không có nội dung, nhưng tôi vẫn gọi lại cho họ. Trong số đó có một người phát thanh viên, và sau khi cô ấy biết về điều tôi muốn nói, chỉ một từ “vâng” theo sau câu xin chào đầu tiên của cô ấy. Cô ấy sau đó đã bấm một nút trên điện thoại của cô ấy và tôi đột nhiên cảm thấy sợ, và nhiều ý tưởng nổi lên. “Cô ấy chuẩn bị ghi âm giọng của mình phải không? Có thể rất nguy hiểm. Gác máy ngay thôi!” Tuy nhiên, chính niệm của tôi sớm giành lại ưu thế, vì điều tôi đang làm là cứu cô ấy. Tôi nói với cô ấy một cách ngắn gọn sự thật về Đại Pháp và về tam thoái. Tôi hỏi cô ấy, “Cô có phải là thành viên của ĐCSTQ không?” Cô ấy trả lời, “Có.” Tôi hỏi cô ấy liệu cô ấy có muốn rút lui khỏi lời thề hy sinh mạng sống của mình cho nó. Cô ấy trả lời, “Có.” Tôi đã hỏi họ của cô ấy, và cô ấy trả lời, “Lý.” Tôi sau đó chọn một bí danh cho cô ấy, và hỏi liệu cô ấy có muốn làm tam thoái sử dụng với cái tên đó. “Có.” Khi chuyện đó xảy ra nó gia tăng chính niệm của tôi. Sư Phụ đề cập nhiều hơn một lần trong các bài giảng Pháp rằng chúng ta không nên bị đánh lừa bởi những giả tướng. Tôi giờ có cảm giác sâu sắc hơn về bản chất của Pháp lý này.

Chúng tôi sau này đi ra ngoài theo nhóm hai người. Trong khi nhắn tin, người kia sẽ trả lời cuộc gọi. Một số học viên có thể thuyết phục vài người đồng ý làm tam thoái, và một số không dám bước ra giảng chân tướng trước đây thì giờ có thể không chỉ bước ra, mà còn giảng chân tướng trực diện. Hạng mục này đã khích lệ nhiều học viên không dám bước ra trước đây, nay đứng lên và cứu người.

Với việc sử dụng rộng rãi điện thoại di động để giảng chân tướng, chúng tôi gặp nhiều vấn đề mà cần chúng tôi đề cao tâm tính  bản thân và các kỹ thuật. Càng nhiều học viên sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng, càng nhiều thẻ SIM được sử dụng, và nhiều vấn đề xuất hiện. Một số thẻ SIM bị khóa, và các tin nhắn không thể được gửi đi và nhận về, v.v.. Một số học viên mất sự tin tưởng, và không muốn tiếp tục nữa. Một lần hạng mục này bị đình trệ, và các học viên trong nhóm học Pháp lớn bắt đầu xem xét tâm tính của họ, và tôi cũng hướng nội. Cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi cần phải đột phá sự phong bế của tự ngã bản thân và tiến lên phía trước. Tôi đã quyết định phải tìm cách cho các học viên mua thẻ SIM. Sau đó tôi sử dụng tất cả mọi cách có thể để mua thẻ. Tôi mua những thẻ SIM khắp cả nước và phân phối chúng, và hạng mục của chúng tôi lại tiếp tục. Tuy nhiên, tôi đã rất khổ sở về vấn đề tâm tính, và nó là một gánh nặng cho tôi khi tự mua tất cả thẻ SIM, bởi vì nó không chỉ tốn nhiều thời gian mà có tồn tại những nguy hiểm tiềm ẩn. Tuy nhiên, sự thật là hầu hết các học viên chỉ tham gia hạng mục mà không có bất kỳ kiến thức nào về thẻ SIM hay một số kỹ năng, ngoại trừ biết gửi tin nhắn, và do vậy rất khó cho họ tự đi mua thẻ. Lúc đó tôi phải buông bỏ tự ngã, đặt Chính Pháp và cứu độ chúng sinh lên đầu, và gánh vác trách nhiệm này. Sau một vài lần, các học viên khác chia sẻ công việc này với tôi. Chúng tôi trao đổi ý kiến trong nhóm học Pháp chung, hướng nội, và gia cường chính niệm của chúng tôi. Chúng tôi hy vọng rằng mỗi học viên có thể thành thục càng sớm càng tốt và tự thao tác những kỹ năng liên quan, và đồng thời hợp tác như một chỉnh thể. Chúng tôi xác định phải tiếp tục hạng mục này một cách mạnh mẽ hơn.

Trong tiến trình chỉ đạo hạng mục này, tôi có thể cảm nhận sự an bài của Sư Phụ mọi lúc. Trên bề mặt, tôi chọn hạng mục này và làm nhiều việc, nhưng nhìn lại, tôi phát hiện rằng Sư Phụ đã trải sẵn đường cho tôi. Sư Phụ khai mở trí huệ của tôi, chăm sóc và nhắc nhở tôi mọi lúc. Tôi có một trí nhớ kém, nhưng tôi không bao giờ quên bất kỳ cái gì về các kỹ năng điện thoại di động. Tôi học và đồng thời dạy, và mỗi lần có gì đó sai với điện thoại của học viên, Sư Phụ lại để tôi gặp những trục trặc như vậy đầu tiên cho nên tôi sẽ tìm ra giải pháp. Nhiều lần các học viên than phiền rằng có gì đó sai với những chiếc điện thoại di động của họ, nhưng sau khi tôi nhận được chúng, các trục trặc biến mất ngay lập tức. Người học viên ngạc nhiên, nhưng tôi minh bạch rằng Sư Phụ ban cho tôi trách nhiệm này, và cũng đồng thời với khả năng tương ứng. Khi tôi có những chiếc điện thoại di động mà không hoạt động tốt, tôi bảo chúng rằng chúng phải chọn một tương lai tươi sáng bởi vì chúng may mắn đóng góp vào việc cứu độ chúng sinh trong thời Chính Pháp. Sau cuộc trao đổi như vậy, những chiếc điện thoại này có xu hướng trở nên tốt hơn.

Tôi bị cảm động bởi những học viên tinh tấn và sự vô tư vô ngã của họ trong hạng mục này. Cứ khi nào tôi thiếu kiên nhẫn và không sẵn lòng dạy kỹ năng cho những người mà học kỹ năng một cách chậm chạp, các học viên sẽ nhắc nhở tôi rằng tôi nên kiềm chế tốt hơn tâm tính của mình. Họ cũng giúp chia sẻ công việc của tôi để giảm áp lực của tôi. Tôi đôi khi thậm chí cảm thấy bị thúc giục bởi những bạn đồng tu. Mỗi lần chúng tôi gặp khó khăn, chúng tôi lại ngồi bên nhau và chia sẻ, và với sự giúp đỡ của người khác, những khó khăn sớm được vượt qua. Trong tiến trình này, tôi dần tống khứ được tự ngã và học cách hợp tác với chỉnh thể.

Thậm chí các kỹ năng của chúng tôi về sử dụng điện thoại di động đã thành thục, thì vẫn có nhiều trục trặc. Chúng tôi cần phải hợp tác thậm chí tốt hơn. Một số học viên thường miễn cưỡng và không thể tinh tấn mọi lúc, và đôi khi họ thậm chí tự thư giãn. Do đó chúng tôi như là một chỉnh thể cần đề cao, củng cố sức mạnh của chúng tôi để cứu người, và hình thành một cơ chế phối hợp.

Giảng chân tướng trên Internet

Có một bất đồng về giảng chân tướng dùng Internet, do một số học viên lo lắng về sự an toàn của nó. Tuy nhiên, có hơn 400 triệu công dân mạng ở Trung Quốc, và ngày càng nhiều người dành nhiều thời gian trên Internet. Tôi đã bắt đầu nghĩ về làm thế nào để chúng tôi cứu những người này? Các hạng mục của chúng tôi về giảng chân tướng thu được những kết quả tích cực, nhờ phân phát tài liệu, giảng chân tướng trực diện, và giảng chân tướng bằng điện thoại di động. Tuy nhiên, có nhiều người dùng Internet phải được cứu.

Một học viên trong thành phố của chúng tôi bị bức hại đến chết trong tù. Công an ở nhà tù đã làm giả chứng cớ, truy lùng gia đình học viên để đe dọa họ, và giữ họ tránh tiếp xúc với các học viên Đại Pháp. Lúc đó chúng tôi đã dán những bài báo phơi bài sự thật khắp mọi nơi, nhưng nhiều bài bị xé xuống. Tôi đã nghĩ rằng tôi nên đưa các bài báo lên mạng để phơi bày sự thật với những người khác, và một số học viên và tôi đã tìm các trang web để giảng chân tướng. Với chính niệm của học viên, tôi đã đăng một bài báo mô tả về cuộc bức hại người học viên này. Bài báo này đã tồn tại trên mạng trong bảy hay tám giờ và được truy cập hơn 2000 lần. Một số người đã phản hồi để diễn tả sự cảm thông của họ, nhưng một số người hiểu nhầm về Đại Pháp và để lại một số từ không được lịch sự. Tuy nhiên, làm việc đó đã tăng cường sự tự tin của tôi. Từ kinh nghiệm này, tôi biết rằng hầu hết mọi người mà hiểu sai về Đại Pháp chưa từng đọc tài liệu giảng chân tướng, và nếu tôi muốn cứu họ, tôi cần phải giảng chân tướng ở một tầng sâu hơn. Tuy nhiên, tôi phải nói gì để cứu họ? Làm sao tôi có thể giảng chân tướng trực tuyến mà thông điệp không bị xóa đi? Làm sao tôi có thể bảo đảm sự an toàn của tôi khi giảng chân tướng? Tôi bối rối và có nhiều mối lo ngại, nhưng tôi đã quyết phải tiếp tục.

Lúc đó, phụ đạo viên đã thảo luận với các học viên và tôi về sự cần thiết giảng chân tướng trên mạng. Chúng tôi đạt tới một sự đồng thuận rằng nó là chủ yếu, và chúng tôi đều hy vọng có nhiều cách hơn để cứu chúng sinh. Chúng tôi đã từng làm việc cùng nhau trong lúc thực hiện hạng mục này. Những bài báo giới thiệu một chủ đề phổ biến, và sau đó mở rộng một cách tự nhiên về cuộc bức hại các đệ tử Đại Pháp. Số lần truy cập tăng đều đặn và chúng tôi đều phát chính niệm để tăng cường cho nó. Một viên công an sau đó đã tuyên bố rằng chúng tôi là sai, cho nên chúng tôi giảng chân tướng thậm chí từ khía cạnh luật pháp, về bức hại là bất hợp pháp như thế nào, và một số học viên đã đưa các tài liệu từ Minh Huệ Net. Bài báo này được giữ 11 ngày, và có hơn 10000 lần truy cập. Hơn mười học viên, cùng với một số gia đình của họ, đã tham gia vào hoạt động này.

Trong 11 ngày đó tâm tính của tôi đề cao nhanh chóng. Lúc đầu, mỗi lần tôi thấy những phản hồi tiêu cực, sự tức giận của tôi lại bùng lên, nên tôi chỉ đáp lại họ một cách mạnh mẽ với mong muốn là áp đảo họ, và tôi thậm chí coi những người này là những đặc vụ. Tuy nhiên, một học viên khác, với những thiện niệm trong sáng về cứu độ chúng sinh, đã trả lời bằng một cách rõ ràng và có thể chấp nhận được và khó mà phản bác. Từ cách hành xử của cô ấy, tôi phát hiện những điểm yếu của mình. Bởi vì chúng tôi liên lạc trong tiến trình này, tâm tính của tôi được đề cao nhanh chóng. Tôi sau này không còn nghĩ về liệu người phản hồi một cách tiêu cực có phải là đặc vụ hay không. Hơn nữa, tôi chỉ coi họ là những chúng sinh chưa biết về sự thật và đang chờ được cứu. Sau niệm này, tôi lập tức cảm thấy họ như là những người trẻ tuổi mà chỉ mới tốt nghiệp trường đại học, và họ đang chờ tôi cứu họ bằng thiện niệm.

Một số học viên không thật sự đồng tình với giảng chân tướng trên mạng, và nhắc nhở chúng tôi bằng thư điện tử về một số bài giảng Pháp liên quan của Sư Phụ. Tôi không thoái mái với một học viên, và nghĩ rằng anh ấy đã diễn giải sai về Pháp. Thông qua học Pháp kỹ càng, tâm của tôi đã thay đổi, và tôi không còn than phiền về anh ấy, nhưng tôi biết ơn sự nhắc nhở của anh ấy. Sau đó tôi hiểu anh ấy, bởi vì anh ấy chỉ nhắc chúng tôi vì lòng tốt. Tôi sau đó quyết định tận dụng nền tảng Internet, và làm chủ tốt hơn tiến trình cứu độ người.

Tôi nghĩ mục đích cơ bản của một đệ tử Đại Pháp trước khi người đó làm gì là quan trọng nhất. Chúng tôi có thể dùng bất kỳ cách nào mà tốt để cứu độ chúng sinh và chính Pháp, và chúng tôi không nên hạn chế cách thức cứu người của chúng tôi. Nếu điều đầu tiên mà chúng tôi quan tâm là giữ an toàn, và chúng tôi sử dụng một cách hời hợt đề cứu người, nó sẽ không hiệu quả.

Các học viên địa phương và gia đình của các học viên bị bức hại đến chết hoặc tàn tật, đã hợp tác với nhau để thỉnh nguyện tới các tổ chức liên quan và giảng chân tướng. Để trợ giúp họ, chúng tôi đã phơi bày trực tuyến những bức hình của các học viên này và kinh nghiệm chi tiết của họ về bị bức hại, cũng như những bức hình của những kẻ bức hại và cách hành xử tàn bạo của họ với những học viên này. Việc này đã khơi lên một cơn bão phản kháng mãnh liệt. Hầu hết những phản hồi là phản đối ĐCSTQ, nhưng một số ít phản hồi một cách tiêu cực, và cảnh báo những người khác không bị Pháp Luân Công lợi dụng. Đối mặt với những từ ngữ tiêu cực, chúng tôi đã dùng thiện niệm về cứu độ người này để giảng chân tướng cho anh ta bằng tin nhắn cá nhân. Chúng tôi bảo anh ta “Anh nên làm một người thiện lương và khôn ngoan. Hãy nghĩ về nó, nếu một ngày anh phát hiện rằng anh đã cứu người tốt và thực hiện một sự lựa chọn khôn ngoan tại thời điểm quyết định này, anh có thể hình dung anh sẽ hạnh phúc thế nào không? Trái lại, nếu anh phát hiện mình đang trợ giúp những kẻ ác và đánh một người tốt khi anh ấy ngã xuống, thế thì anh sẽ buồn cỡ nào?” Sau đó chúng tôi cho anh ta trang web để lấy phần mềm vượt tường lửa của Trung Quốc. Sau đó anh ấy phản hồi lại, “Điều tôi đã nói là ngớ ngẩn và ngu ngốc, tôi rất lấy làm tiếc. Tôi đã xóa tất cả những từ ngữ phản cảm.” Anh ấy đã lựa chọn đúng và có hy vọng.

Một lần khác, sau khi đọc bài báo của chúng tôi, một công dân mạng đã gửi thư điện tử cho chúng tôi và hỏi làm sao để được cứu, và để lại cho chúng tôi số điện thoại. Tôi cho anh ấy phần mềm để vượt tường lửa của Trung Quốc. Anh ấy bảo rằng anh ấy đã luôn tìm các phương thức tu luyện, bao gồm cả Phật giáo, Đạo giáo, và Cơ đốc giáo, nhưng không thâm nhập được sâu. Tôi đưa anh ấy một số sách điện tử gồm những câu chuyện chia sẻ kinh nghiệm về tìm kiếm Sư Phụ và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà anh ấy hiểu được. Trước khi chúng tôi thảo luận sâu hơn nữa, tài khoản mạng của tôi bị xóa do đoạn phim “Giả Tự Thiêu”, vốn được đề cập tới hàng chục lần trong một thời gian ngắn.

Không lâu trước đây, một số học viên đã hợp tác cùng nhau để xuất bản một bài báo phơi bày những bức hình của các học viên bị bức hại tới tàn tật, quá trình tu luyện của họ, và kinh nghiệm bị bức hại, nó đã gây sự chú ý khá rộng. Nó được đề cập tới hơn 18400 lần và được truy cập hơn 1200 lần chỉ trong một ngày, nhận được 4700 phản hồi tích cực. Nhiều người thường trong phản hồi của họ đã chỉ trích một cách thậm tệ ĐCSTQ và công an. Nhiều người bị sốc bởi vì họ không hề biết về cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ lại tàn bạo thế. Một ví dụ về những bình luận từ người thường bao gồm, “Công an chỉ tàn bạo với Pháp Luân Công và việc di dời nhà,” “Nếu chúng ta không tiêu diệt những kẻ đầu sỏ ĐCSTQ, chúng sẽ tiêu trừ mẹ của chúng ta,” “Nói với tôi tay công an nào làm chuyện này, tôi sẽ giết hắn,” “Sốc quá! Giận thật!” “Người Trung Quốc không thể sống hạnh phúc cho đến khi ĐCSTQ sụp đổ.” Một số thậm chí nói, “Hãy cho tôi số tài khoản của bạn để tôi có thể chuyển cho bạn chút tiền.

Một số đã giúp tìm những giải pháp và bảo chúng tôi làm sao để tiếp xúc với truyền thông. Nhiều chúng sinh biết rằng chúng tôi đang tìm kiếm trợ giúp theo một cách công khai và đề cập tới bài báo của chúng tôi ngay lập tức. Một số phản hồi rất cảm động đến nỗi chúng tôi không cầm được nước mắt. Cũng có những bạn đồng tu mà chúng tôi chưa bao giờ gặp đã giúp để tham chiếu tới bài báo của chúng tôi. Một lần một bí danh là “Đảng 50 xu” (những người bình luận được thuê bởi ĐCSTQ) đưa lên một bài báo chống lại Đại Pháp, anh ta ngay lập tức gánh chịu rất nhiều chỉ trích từ những người thường. Trong số những công dân mạng có một số là đặc vụ, nhưng thiện niệm của các học viên về cứu độ chúng sinh đã cảm động họ và giải thể các nhân tố tà ác phía sau họ.

Nhiều người thường lên mạng đã biết ĐCSTQ là tà ác, đã phản đối nó, và chỉ trích nó. Tuy nhiên, họ không hề biết sự thật về Đại Pháp, và chỉ chỉ trích ĐCSTQ trong văn hóa của ĐCSTQ. ĐCSTQ khống chế một cách chặt chẽ mạng Internet, cho nên chúng ta cần phải giảng chân tướng theo một cách đúng đắn và cứu độ người một cách khôn ngoan, việc này yêu cầu rằng chúng ta không những phải duy trì chính niệm, mà còn phải hình thành một trường đầy chính niệm của các học viên như một chỉnh thể. Việc này khá là khắt khe. Trong tiến trình này, tôi thường cảm thấy rằng tôi khó có thể làm được, và tôi nên học Pháp hơn nữa, và đọc Chín bài bình luận về ĐCSTQ hơn nữa, để tôi có thể đề cao tầng thứ của tôi một cách nhanh chóng và làm tăng sự từ bi thật sự để giải thể sự thù hằn Đại Pháp trong những người dân đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ, và thật sự cứu độ họ. Sức mạnh của giảng chân tướng có xu hướng bị sút giảm do chấp trước của chúng ta về sợ hãi và tranh đấu, và hậu quả là bài báo bị xóa đi hoặc số phản hồi tiêu cực tăng lên.

Sử dụng Internet để giảng chân tướng là rất nghiêm túc, bởi vì người tốt và kẻ xấu lẫn lộn trên mạng. Một khi bạn không tỉnh táo, bạn có thể dễ dàng bị khuấy động bởi những chấp trước và bị lợi dụng bởi tà ác, nó không chỉ lãng phí thời gian mà còn có ảnh hưởng xấu lên tu luyện. Khi chúng tôi lần đầu giảng chân tướng trên mạng, một số học viên trở nên mệt mỏi, với đầu họ nặng trĩu, và thấy khó mà mở nổi mắt ra. Tôi cũng gặp một trang web của một học viên, nó chủ định là để giảng chân tướng cho người thường, nhưng lại chỉ là những kinh nghiệm tu luyện cá nhân của anh ấy, bao gồm cả việc giải quyết sắc tâm và những thứ khác. Tôi không thể phủ nhận rằng có một số bài viết tốt ở đó, nhưng nhìn chung, nó dường như anh ấy không theo con đường của anh ấy một cách ngay chính, cho nên tôi không còn vào trang đó nữa. Chúng ta nên nghiêm khắc với chính bản thân, bởi vì những con đường của chúng ta để tu luyện hẹp đến nỗi chúng ta phải đi theo một cách ngay chính và thực tu.
Hạng mục giảng chân tướng trên mạng vẫn được khai thác và phát triển. Bất kể là hoạt động chỉ trong vài tháng, chúng tôi đã thu được những kết quả rõ rệt. Tôi viết về những kinh nghiệm của mình chỉ để truyền cảm hứng và khích lệ những bạn đồng tu khác.

Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp.

________________________________________
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/22/明慧法会-电话和网络讲真相救人-249149.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/29/129757.html
Đăng ngày 21-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên gốc.

Share