Bài viết của Đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại
[MINH HUỆ 27-03-2023]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Xin chào các đồng tu!
Tôi là sinh viên chuyên ngành âm nhạc của Trường Nghệ thuật Phương Bắc. Tôi muốn nhân cơ hội này để chia sẻ với mọi người tôi đã đối đãi với ma nạn và khảo nghiệm tâm tính mà tôi đã trải qua gần đây như thế nào. Nếu có điều gì không đúng, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.
1. Tôi đã lý giải được một tầng nội hàm của âm nhạc
Từ khi còn nhỏ, tôi rất thích nghe nhạc, tôi cảm thấy âm nhạc có thể giúp tôi thư giãn, còn có thể khiến áp lực trong cả ngày của tôi tiêu biến chỉ trong mọt bài hát. Tuy nhiên, âm nhạc hiện đại ngày càng không tốt, ngày càng tràn ngập sắc tình, hơn nữa ngày càng phản truyền thống, nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn muốn nghe .
Vào kỳ nghỉ hè năm 2022, tôi ở nhà một người họ hàng, cách trường không xa lắm. Tôi thường đạp xe đến trường, đúng lúc đó, Trường Nghệ thuật Phương Bắc lại có trại hè, nên tôi đến chơi cùng bạn bè. Thời gian đó, đáng lẽ tôi phải đi học Pháp ở nhóm học Pháp địa phương, nhưng tôi lại không đi học Pháp, mà cứ đi chơi với bạn, chơi tới rất muộn mới về nhà.
Sang tuần thứ ba, tôi lại đến trường chơi, còn chơi đến muộn hơn bình thường. Khoảng chín giờ tối, tôi đạp xe thật nhanh về nhà. Lúc ấy, trời đã rất tối. Quần áo hôm đó tôi mặc lại toàn màu đen, nên người khác khó nhìn thấy. Khi đó, tôi đang đạp xe rất nhanh, lại còn vừa nghe nhạc rock n roll.
Lúc gần về đến nhà, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải ở ngã tư. Lúc ấy, nó đã dừng lại, tôi nghĩ chắc nó nhường tôi qua trước, nên tôi đạp nhanh hơn. Không ngờ, nó lại đột ngột tăng tốc, lúc tôi phát hiện ra và bóp phanh thì đã quá muộn, hơn nữa, phanh xe của tôi lại không ăn. Đúng lúc đó, “rầm” một cái, tôi đã tông vào chiếc xe tải đó.
Tôi đã bay cao hơn hai mét, nhưng tôi lại rất thanh tỉnh, tôi bị rơi xuống đất. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là niệm chín chữ chân ngôn, thế là thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Lúc đó, người tôi không bị đau chút nào, thực sự là không đau. Nhưng khi tôi cố gắng đứng dậy, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi. Cuối cùng, người qua đường đã gọi xe cấp cứu cho tôi.
Tôi đến bệnh viện và đợi rất lâu, trong lúc chờ đợi, tôi đã nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Tôi nghe một mạch đến sáng. Sáng ra, bác sỹ mới tới khám cho tôi. Bác sỹ nói xương quai xanh của tôi bị gãy, gãy rất nghiêm trọng, còn bảo tôi cần phải phẫu thuật. Sau đó, tôi đã về nhà.
Người nhà tôi đều tu luyện Đại Pháp, họ không có động tâm gì mấy, sau khi hiểu ra toàn bộ sự việc vừa xảy ra, họ chia sẻ với tôi một hồi, sau đó tôi về phòng của mình. Nhưng khi nhìn thấy cây đàn viol của mình, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi không sao kìm được.
Tôi nghĩ ra rồi, trong ba tuần ngắn ngủi này, Sư phụ đã liên tục điểm hóa cho tôi. Nhưng tôi không chịu chú trọng, ước mơ và mục tiêu của tôi từ trước đến nay là được sang Shen Yun. Nhưng trong mấy tuần ngắn ngủi này, tôi lại sa ngã thành ra như thế nào? Trạng thái tu luyện trước đây của tôi là liên tục chơi điện tử, xem hoạt hình, đọc truyện tranh, liên tục nghe nhạc của người thường, liên tục tán gẫu với người khác giới, sau đó còn không luyện đàn, không học Pháp, không luyện công.
Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa cho tôi, nhưng tôi không ngộ, có những điều có thể nói là đã biết mà vẫn cố phạm.
Đầu tiên là làm cho điện thoại di động của tôi hỏng, không để tôi dùng nữa, nhưng tôi lại không suy nghĩ tại sao nó lại bị hỏng, lại còn đi mua cái khác. Khi tôi nghe âm nhạc biến dị, thì thấy đau đầu và khó chịu trong tai, nhưng tôi vẫn tiếp tục nghe. Mỗi ngày tập đàn, tôi đều nghĩ đến cái điện thoại di động, tiếng đàn tôi chơi rất mơ hồ và yếu ớt, và bản thân tôi căn bản là không dụng tâm. Đến cuối cùng thì phát sinh tai nạn ngã xe… Mục tiêu và ước mơ ban đầu của tôi đâu rồi? Tâm tu luyện của tôi đã đi đâu mất rồi?
Mấy hôm ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và ngộ ra rằng Sư phụ vẫn luôn cho tôi cơ hội, còn tiêu trừ rất nhiều nghiệp lực cho tôi. Khi xảy ra tai nạn xe, tôi không đau không ốm, không có cảm giác gì cả. Y tá tại bệnh viện bảo tôi: “Hàng ngày, cậu phải uống thuốc giảm đau, nếu không sẽ rất đau.” Mấy tuần đó, bất cứ khi nào thấy đau, tôi đều niệm chín chữ chân ngôn hoặc phát chính niệm, cuối cùng, tôi đã không uống một viên thuốc nào.
Tôi biết trên đời này không có việc gì là ngẫu nhiên. Có một số chấp trước, tôi đã nhận ra, nhưng không biết làm sao để buông bỏ. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều nghĩ: “Liệu có kỳ tích nào xảy ra không? Ví như, đột nhiên xương của tôi tự liền lại, v.v.” Tôi muốn luyện công, nhưng tay trái của tôi không giơ lên hay cử động được.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một đoạn trong Chuyển Pháp Luân: Có người hỏi tôi:
“Thưa Sư phụ, con có thể luyện công được không? Con đã bị [phẫu thuật] tuyệt dục rồi’ hoặc ‘đã bị cắt bỏ gì đó rồi’. Tôi nói rằng điều đó không ảnh hưởng, cái [thân] thể ở không gian khác của chư vị không bị [phẫu] thuật, mà luyện công là cái [thân] thể ấy khởi tác dụng.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi bèn luyện bằng một tay mỗi ngày, dần dần tôi thử nâng tay trái lên, thì thấy đỡ hơn lúc đầu rất nhiều, nhưng vẫn chưa lành hẳn. Một hôm, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ nhất, tôi rất tĩnh, không nghĩ gì cả. Tôi đang nghe nhạc luyện công, đột nhiên Sư phụ nói “duỗi”. Tôi mở mắt ra và thấy tay mình đã duỗi ra! Rất thẳng, rất đẹp! Từ hôm đó, tay của tôi càng ngày càng tốt.
Vì tôi chơi đàn viola, tai nạn này đã gây nhiều can nhiễu cho tôi . Tôi không thể cầm nhạc cụ bằng tay trái, đến lúc đó, tôi đã không đụng tới cây đàn sáu tuần rồi. Điều này làm tôi rất khổ não. Tôi vào trang web Shen Yun Zuo Pin (các tác phẩm của Thần Vận), xem các video về “Văn hóa và âm nhạc truyền thống”. Tôi vô cùng xúc động, lúc đó tôi đột nhiên ngộ ra: “Tại sao chúng ta có nhiều loại nhạc cụ khác nhau như vậy? Tại sao lại có nghệ thuật? Bởi vì đây là những gì Thần lưu lại cho nhân loại. Đôi khi, người ta nói rằng một khúc nhạc, một điệu múa, hay một bức họa là những thứ dùng lời thì không thể biểu đạt ra được. Con người thông qua diễn tấu những giai điệu mỹ lệ, múa những điệu múa ưu mỹ, vẽ những bức họa chính thống mà kết nối với Thần.
Tôi bắt đầu phát chính niệm, để tiêu trừ hết thảy tà ác đang can nhiễu tôi luyện đàn, đồng thời đối mặt với mọi thứ bằng tâm thuần tịnh nhất.
Lúc cầm đàn trở lại, tôi chợt cảm thấy cây đàn rất nhẹ, tôi bèn thử tập. Thật bất ngờ, chưa tới hai ngày, tay của tôi đã có thể hoạt động hoàn toàn bình thường trở lại!
Tôi nhận ra khi dụng tâm làm việc gì, Thần sẽ giúp chúng ta. Chúng ta đề cao bản thân được, hơn một nửa đều là vì có cái tâm kính Thần này. Sư phụ giảng:
“Bởi vì luyện công là giảng ‘vô vi’, giảng ‘không’, ‘hữu tâm tu, vô tâm đắc’; ‘hữu tâm tu luyện, vô tâm đắc công”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney)
Tôi ngộ ra rằng, chúng ta không cần chấp trước vào kết quả, mà chỉ cần đặt tâm làm là được rồi!
Khi có được sự đề cao này, cách nhìn nhận của tôi về âm nhạc đã thay đổi, có đôi khi, tôi sẽ hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc, cảm giác đó vô cùng mỹ diệu, rất khó mà diễn tả bằng lời. Thỉnh thoảng nhà trường tổ chức hoạt động cho chúng tôi biểu diễn. Tôi đều sẽ nắm bắt mọi cơ hội, hy vọng có thể đem hết những gì tốt nhất [để chứng thực Pháp]. Tôi nghĩ rằng là đệ tử Đại Pháp, tôi sẽ dùng tâm từ bi để diễn tấu âm nhạc, hy vọng khán giả có thể cảm nhận được sự vĩ đại của Đại Pháp.
2. Có thiện cảm với người khác giới cũng là tâm sắc dục
Khi mới bắt đầu viết bài chia sẻ, tôi không hề nghĩ sẽ viết về vấn đề sắc dục, viện cớ là không có thời gian để viết, cũng không dám nói ra vì sợ bị người khác chê cười. v.v. Nhưng vài ngày sau, tôi đọc một số bài chia sẻ và đọc các bài giảng Pháp tại các nơi của Sư phụ, tôi ngộ ra một số điều và cũng có nhiều nhận thức mới.
Cổ nhân nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Đây là một yêu cầu và tiêu chuẩn cư xử đối với quan hệ nam nữ của người xưa, cũng là tiêu chuẩn đạo đức. Có những yêu cầu và lễ tiết trong quan hệ giữa nam nữ, ví dụ như: hạn chế tiếp xúc thường xuyên, không được trực tiếp tay trao tay giao nhận đồ vật, không đứng quá gần nhau, giữ khoảng cách, và bị hạn chế bởi các yếu tố khác như thời gian và địa điểm, v.v., đó mới là hành vi hợp lễ nghi. Thực ra, đó cũng là tiêu chuẩn làm người giữa nam và nữ do Thần định ra, nếu lệch khỏi đó thì chính là vấn đề về phẩm hạnh đạo đức, thậm chí còn phạm tội ác tạo nghiệp sắc dục.
Tôi phát hiện, trước đây mình đã làm một số điều rất không tốt, dù tôi đã cố gắng thay đổi, nhưng đôi khi không cải biến gì. Có một số hành vi của tôi đã trở thành tự nhiên, và đôi khi tôi không tự nhận ra được nên đã làm điều sai trái mà không biết, chẳng hạn như đi quá gần và tán gẫu với nữ sinh, v.v. Tôi biết, cho đến bây giờ, tôi vẫn vô tình mắc một số sai lầm, nhưng rất nhiều lần tôi đã có thể nhận ra và giữ khoảng cách với người khác giới. Hy vọng những chia sẻ của tôi có thể giúp ích cho những đồng tu có chấp trước giống tôi, hy vọng đây có thể là một lời nhắc nhở và hữu ích với mọi người.
Trên đây chỉ là nhận thức cá nhân, hẳn còn những chỗ cần cải thiện, mong các đồng tu từ bi chỉ chỉnh.
Cảm tạ Sư phụ ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài viết được trình bày tại buổi giao lưu tâm đắc tu luyện của sinh viên Học viện Nghệ thuật Phương Bắc năm 2023)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/27/458140.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/12/208039.html
Đăng ngày 15-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.