Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Malaysia

[MINH HUỆ 09-02-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi năm nay 69 tuổi và là người Malaysia gốc Hoa. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 2 năm 2003. Trong suốt 19 năm qua, tôi thật sự rất hạnh phúc, thân thể kiện khang và cuộc sống hạnh phúc đều là những điều có được sau khi tôi bắt đầu tu luyện.

Khi còn nhỏ, tôi thường bị sốt. Khi đi học tiểu học, tôi phải tránh ngồi dưới quạt. Tôi phải uống rất nhiều thuốc hạ sốt. Khi bắt đầu có kinh nguyệt, tôi thường bị đau bụng và phải dùng rất nhiều loại thuốc giảm đau. Tình trạng này kéo dài suốt 40 năm. Có lần tôi đã phải làm phẫu thuật, nhưng sức khỏe vẫn không cải thiện.

Tôi lập gia đình vào những năm 1980 và sinh được hai cô con gái. Cơn đau cứ ngày càng hành hạ tôi. Tôi đau đến mức không thể đứng hay ngồi quá lâu và cúi xuống cũng khó khăn. Để cải thiện tình hình, tôi bắt đầu chạy bộ và tập khí công nhưng sau một năm vẫn không hề cải thiện. Một hôm, sau khi uống một cốc trà sữa, tôi bị đau bụng. Tôi đoán là do dạ dày tiết ra dịch vị nên không để ý đến việc đó. Cứ ăn vào tôi liền bị nôn ra và lưng bị đau. Bác sĩ chuyên khoa cho biết tôi bị sỏi mật. Tôi sợ phải làm phẫu thuật, nên đã bỏ qua tờ giới thiệu của bác sĩ về phẫu thuật laze ở Kuala Lumpur. Tôi quyết định không tìm hiểu thêm bất kỳ biện pháp điều trị nào khác.

Mặc dù vô cùng đau đớn nhưng tôi không nói gì với chồng con. Mỗi khi cơn đau bùng phát, tôi chỉ biết nằm trên giường suốt 5-6 tiếng cho đến khi cơn đau thuyên giảm.

Sau đó tình cảm giữa hai vợ chồng tôi bị rạn nứt, tôi thường ăn không ngon ngủ không yên. Cuối cùng chúng tôi đã ly hôn. Tôi đến nhà thờ địa phương và lắng nghe mục sư đọc Kinh thánh. Tôi học cách cầu nguyện, v.v. Tôi đã dừng lại sau một tháng vì tôi không hiểu họ dạy điều gì và cảm thấy mình chẳng học được gì.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Năm 1999, tôi đọc được một tiêu đề bài báo về việc Pháp Luân Đại Pháp bị cấm ở Trung Quốc, còn có một bức ảnh của các học viên. Tôi không đọc nội dung của bài báo, nhưng trong lòng tự hỏi Pháp Luân Đại Pháp là gì. Tôi tới một cửa hàng vào năm 2002 để đánh chìa khóa. Tôi để ý thấy 7 chữ tiếng Trung bên trong tủ kính: Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn.

Ngay sau đó, một người bạn đến nhà chơi và nói với tôi về sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đề nghị tôi tập thử, nhưng tôi đã từ chối. Khi anh ấy một lần nữa đề cập đến Pháp môn này, tôi nói rằng mình không quan tâm. Một tuần sau, anh ấy lại tới và mang theo đĩa CD các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đưa nó cho tôi và nói: “Chị thử xem cái này có giúp được gì cho chị không.” Tôi cho đĩa vào máy nghe nhạc và bật lên nghe. Tôi đã học các bài công pháp do Sư phụ Lý Hồng Chí giảng.

Sau đó tôi nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc. Ba ngày sau, chứng đau lưng của tôi biến mất. Tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi không còn bị đau bụng kinh nữa và chứng đau sỏi mật cũng biến mất. Tôi cảm thấy mình trẻ hơn 30 tuổi.

Nâng cao nhận thức

Sau khi cuốn “Cửu Bình: Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản” được xuất bản vào năm 2004, tôi biết rằng ngoài việc luyện công, đọc Pháp và phát chính niệm, việc nói với mọi người về cuộc bức hại cũng rất quan trọng. Đầu tiên, tôi giảng chân tướng cho người thân, sau đó là bạn bè và người lạ. Tôi đã học cách sử dụng máy tính và kết bạn trên mạng.

Năm 2004, tôi bắt đầu tham gia diễu hành vào Ngày Quốc khánh và hội thể thao quốc gia National Challenge Day (Ngày Thách thức) nhằm quảng bá Pháp Luân Đại Pháp.

Trước khi làn sóng COVID xuất hiện vào cuối năm 2019, tháp đôi Petronas ở trung tâm thành phố Kuala Lumpur là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất của Malaysia. Vào những ngày cuối tuần, những chuyến xe buýt chở đầy du khách Trung Quốc đến trung tâm thành phố. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã ở đó để chào đón họ. Một số cầm bảng trưng bày và số khác giương biểu ngữ có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, cuộc bức hại và nạn thu hoạch nội tạng sống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Sự bảo hộ của Sư phụ

Khi tôi đang đợi xe buýt gần điểm du lịch, trời bắt đầu mưa nhẹ. Tôi lấy áo mưa ra và mặc lên người. Một lúc sau, xe buýt đến. Tôi bước lên nhưng xe đã đầy nên tôi đứng ở giữa lối đi.

Tài xế xe buýt tăng tốc rất nhanh. Đột nhiên, một người băng qua đường trước ngay đầu xe buýt. Người lái xe phanh gấp. Khi ấy tôi đang cất áo mưa vào túi và không bám vào thanh chắn. Tôi bị văng về phía trước, va chạm vào thành xe đối diện với ghế lái. Đầu và lưng tôi đập mạnh vào xe buýt.

Tôi đã bị sốc. Khi tôi sờ vào đầu thấy nóng, nhưng không đau. Tay tôi vẫn đang cầm chiếc túi của mình. Ai đó đã nhanh chóng đỡ tôi dậy và nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Khi về nhà, tôi kiểm tra đầu mình. Không có bất kỳ vết máu hay thậm chí là vết bầm tím nào cả. Chỉ có ngón tay của tôi bị trầy xước một chút. Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi đang bảo hộ cho tôi.

Trải nghiệm tuyệt vời

Một hôm sau bữa trưa, tôi chợp mắt trên ghế sofa trong phòng khách. Mắt tôi hơi nhắm lại. Bỗng có tiếng như cối xay gió quay nhanh phát ra từ dưới lưng tôi. Quạt trong phòng khách không bật. Tôi cảm thấy hơi sợ hãi và tôi không dám mở mắt ra. Sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình đang nằm thẳng và lơ lửng, tôi từ từ trôi về phía cửa sổ. Tôi cảm thấy cơ thể mình từ từ trôi trở lại ghế sofa và rơi xuống vị trí ban đầu. Âm thanh kia cũng biến mất. Sau đó tôi mới dám mở mắt ra, và mọi thứ trở lại bình thường. Trải nghiệm này của tôi nhắc tôi nhớ đến điều Sư phụ đã giảng,

“Người luyện công muốn bay lên rất đơn giản, các nhà khoa học hiện nay không giải thích được. Thật ra khi tất cả mạch trong cơ thể người đều thông thì họ có thể bay lên. Họ không bay lên thì khi đi cũng sẽ thấy lâng lâng, leo núi, leo thang đều không thấy mệt. Đây chính là mạch thông rồi, sẽ như vậy. Còn nếu nói nguyên thần xuất lai rồi, có người nguyên thần dễ ly thể, có người thì không dễ xuất lai. Sau khi ly thể Pháp Luân đưa thân thể chư vị bay lên, vì thế xoay chuyển rất nhanh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney 1996)

Giảng chân tướng

Trong khi đang phân phát tờ báo Đại Kỷ Nguyên gần một quầy bán đồ ăn, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói phía sau: “Này! Đưa tôi tờ báo!” Đó là một người bán cá. Anh ấy không lấy tờ báo tôi đưa mà lại nói: “Suốt ngày các người chỉ trích ĐCSTQ…”

Tôi bình tĩnh nói với anh ấy rằng ĐCSTQ không phải là Trung Quốc, ĐCSTQ là gì, nó xuất hiện như thế nào và tại sao ĐCSTQ lại bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói rằng Đại Kỷ Nguyên đưa tin tức chân thật. Anh ấy đã bình tĩnh lại và xin một tờ báo.

Sau đó, tôi quay trở lại quầy thức ăn và tiếp tục phát báo. Tôi đột nhiên nhớ ra rằng tôi cần cung cấp thêm thông tin về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy. Tôi đã quay lại để gặp anh ấy. Hai tuần sau, khi tôi đưa cho anh ấy một tờ báo mới, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã dành một buổi tối để đọc nó một cách cẩn thận và thấy rất hay. Anh ấy xin thêm vài tờ để gửi cho bạn bè.

Một lần khi các học viên đang đợi khách du lịch Trung Quốc tới một điểm tham quan du lịch, chiếc xe buýt đầu tiên dừng lại cạnh nơi tôi đang đứng. Một hướng dẫn viên du lịch địa phương bước ra và nhìn thấy tôi đang cầm một tấm biển có dòng chữ: “Đưa Giang Trạch Dân ra công lý.” Tôi mỉm cười và nói: “Xin chào!”

Khuôn mặt cậu ấy vô cảm, sau đó hỏi tôi rằng: “Chị từ đâu đến đây? Chị đang làm gì ở đây? Tại sao chị không ở nhà? Nghe giọng tôi đoán cậu ấy là người Malaysia. Tôi trả lời: “Tôi là người Malaysia. Tôi đã làm xong việc nhà. Tôi ở đây để nói với mọi người về chân tướng.”

Cậu ấy nói: “Ở Malaysia đang xảy ra rất nhiều chuyện. Thế mà chị lại nói về chuyện của nước khác. Tôi nói: “Tôi ở đây vì tôi quan tâm đến Malaysia và tôi cũng quan tâm đến cả thế giới! Tôi biết rằng ĐCSTQ đang che đậy sự thật và bức hại một nhóm người tốt ở Trung Quốc tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn.” Cậu ấy im lặng lắng nghe rồi đi bộ trở lại xe buýt.

Rắc rối trong gia đình

Tôi cảm thấy rằng mình tu luyện chưa tốt. Khoảng 6 năm trước, con gái út của tôi sinh đứa con đầu lòng và cháu cần được giúp đỡ. Cháu làm giáo viên và không thể chăm sóc con cả ngày. Cháu nghĩ đến tôi. Được chồng đồng ý, cháu đã đề nghị tôi đến sống cùng ở miền Tây Malaysia.

Tôi không học Pháp sâu và có chấp trước vào tình. Sau khi sống cùng con trong một thời gian dài, tôi sinh ra tâm phàn nàn và oán hận. Khi xảy ra mâu thuẫn, tôi đã không hướng nội để tìm ra chấp trước.

Đôi khi cháu bé khó chịu với mẹ, tôi lại tìm cách xen vào. Sau đó, tôi hối hận và tự trách mình vì đã không thể buông bỏ chấp trước vào tình. Tuy nhiên, tôi đã lặp đi lặp lại cùng một sai lầm.

Sau khi suy nghĩ về điều này, tôi nhận ra sai lầm của mình. Đứa trẻ biết mẹ sắp phải đi dạy học, nhưng lại đòi mẹ phải chơi cùng. Con gái tôi nói không còn thời gian và vội vàng rời đi. Cháu bắt đầu khóc không ngừng. Tôi bực mình và nói với cháu: “Muốn khóc thì ra ngoài mà khóc”. Tình hình đã trở nên tệ hơn. Sau đó, không có cách nào khác, tôi nhớ rằng mình đã lưu các bài hát của đệ tử Đại Pháp trong điện thoại di động của mình. Nên tôi đã bật cho cháu nghe. Sau khi nghe cháu đã bình tâm trở lại.

Sau khi hướng nội, tôi tự hỏi: “Mình có đang hành xử như một người tu luyện không?” Sáng hôm sau, sau khi cháu tôi ăn sáng xong, tôi xin lỗi và nói với cháu rằng lẽ ra tôi không nên nói những lời làm cháu tổn thương như vậy.

Có lần tôi đang cho cháu ăn, được vài miếng thì cháu không muốn ăn nữa. Tôi mang bát vào bếp. Đột nhiên tôi cảm thấy một vật gì đó được ném từ phía sau tôi. Chính cái nồi đầy thức ăn của cháu bé. Cha của đứa trẻ, con rể của tôi, đã tức giận và ném nó về phía tôi. Tôi cảm thấy bị đe dọa, nhưng tôi rất bình tĩnh. Tôi hiểu rằng đây là một khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua. Một người tu luyện phải luôn hướng nội, và xem mình còn làm điều gì chưa tốt.

Sư phụ giảng,

“Trong vũ trụ này còn có một [Pháp] lý: chư vị đã chịu đựng thống khổ rất lớn, vậy nên nghiệp lực tự thân của chư vị cũng phải được chuyển hoá. Bởi vì chư vị đã phó xuất; chịu đựng lớn đến đâu, chuyển hoá lớn đến đó; đều biến thành đức. Người luyện công chẳng phải muốn đức ấy là gì?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Với sự điểm hóa từ bi của Sư phụ và nhờ Đại Pháp chỉ đường dẫn lối, mọi mâu thuẫn trong gia đình tôi đã được giải quyết. Mối quan hệ của chúng tôi bây giờ rất hài hòa.

Kết luận

Nhìn lại hành trình tu luyện 19 năm của mình, tôi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm và khổ nạn. Sư phụ luôn chăm sóc cho tôi, điểm hóa và cho tôi nhiều cơ hội. Đặc biệt là khi tôi đang trải qua nghiệp bệnh, Sư phụ từ bi luôn chăm sóc cho tôi. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được! Hiện nay Chính Pháp đang quá độ sang Pháp Chính Nhân gian. Trong thời gian ngắn ngủi còn lại, tôi sẽ cố gắng làm tốt ba việc và không phụ sự kỳ vọng của Sư phụ!

Con xin cảm tạ sự cứu độ từ bi của Sư tôn!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Malaysia 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/9/456591.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/17/207363.html

Đăng ngày 24-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share