Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Malaysia
[MINH HUỆ 10-02-2023]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các quý đồng tu!
Tôi đến từ Johor Bahru. Sau khi Đại Pháp bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại vào năm 1999, tôi xem trên TV thấy một phóng viên phỏng vấn Sư phụ. Khi Sư phụ giơ tay lập chưởng, toàn thân Ngài tỏa ra ánh sáng vàng kim. Lúc đó tôi thầm nghĩ: Đây hẳn là một vị Phật!
Một tuần sau, khi đến hiệu sách tôi nhìn thấy 2 cuốn sách được trưng bày rất nổi bật, đó là cuốn “Chuyển Pháp Luân” và cuốn “Đại Viên Mãn Pháp”, tôi đã mua 2 cuốn sách đó về nhà. Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết rằng con người có thể tu thành Thần và đức là một loại vật chất có thể chuyển hóa. Tôi tự hỏi làm thế nào mà chuyển hóa được đức? Ngay sau đó, Sư phụ đã diễn hóa cho tôi thấy điều này.
Một hôm, con gái tôi đã làm sai chuyện gì đó nên tôi đã quát mắng cháu. Lúc đó, tôi nhìn thấy ánh sáng trên đầu cháu; khi tôi càng mắng cháu nặng lời thì toàn thân cháu càng phát sáng hơn. Tôi vô cùng sửng sốt và im bặt không nói lời nào nữa. Tôi hiểu ra đức chính là được chuyển hóa như vậy và tôi đã mất đức cho con gái mình. Con xin cảm tạ Sư phụ đã cho con biết tu luyện là gì. Từ đó trở đi tôi không quát mắng con cái nữa mà chỉ khuyên răn chúng phải sống tử tế.
Thể hội được thế nào là tu luyện chân chính và trải nghiệm được thần tích
Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, tôi đều đọc sách và luyện các bài công pháp theo các động tác mà Sư phụ hướng dẫn trong sách. 10 ngày sau, khối u trong lòng bàn tay tôi biến mất và mắt tôi đã nhìn rõ hơn trước. Hàng xóm hỏi tôi đi làm từ sáng đến tối như vậy có mệt không? Tôi nói không mệt. Sau khi luyện công, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển trong cơ thể mình. Mặc dù sức khỏe tôi đã cải biến rất nhiều, nhưng vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa thực sự hiểu được bản chất của tu luyện.
Năm 2011, tôi ngã bệnh sau khi đến Shaba, thậm chí không thể nhấc nổi một cánh tay lên, ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi vô cùng khổ sở, phải làm thế nào bây giờ? Tôi chỉ muốn xuất gia đi tu. Tôi hỏi cô con gái 15 tuổi của mình, nếu mẹ bây giờ mẹ đi tu, con có thể tự lo được không? Con gái tôi nói được.
Tôi liền đi đến một ngôi chùa. Khi tôi đến cửa chùa, đôi chân tôi nặng trĩu không thể bước vào. Tôi đến đó vài lần nhưng không thấy ai, cũng không vào bên trong được, gọi nhiều lần cũng không liên lạc được với ai. Tôi rất phân vân, chuyện này là như thế nào nhỉ? Mãi về sau này tôi mới nhận ra rằng đó là điểm hóa của Sư phụ.
Một tuần sau, cô con gái nhỏ cảm thấy hối hận. Cháu hỏi tôi nếu như tôi xuất gia đi tu thì cháu sẽ sống như thế nào. Tôi không còn cách nào khác, đành từ bỏ ý định xuất gia. Sau khi về nhà, tôi xem lại những cuốn sách mà tôi đã đọc trước đó và nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân một lần nữa. Lần này tôi mới minh bạch, đây chính là tu luyện! Tại sao trước đây tôi không hiểu được nội hàm của cuốn sách nhỉ? Kể từ đó, tôi hạ quyết tâm tu luyện Đại Pháp.
Sau đó, tôi dẫn hai người bạn đến tham dự lớp học 9 ngày. Đang xem được nửa chừng, đột nhiên tôi nhìn thấy Sư phụ từ trong TV đi ra, Pháp thân không ngừng tỏa ra ánh sáng bao trùm khắp các không gian, tôi cảm thấy thật kỳ diệu và phi thường. Trong thời gian đó, tôi tu luyện rất tinh tấn, hằng ngày luyện công sáng tối, thậm chí quên cả bệnh tật. Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không biết mình đã khỏi bệnh từ lúc nào.
Sau đó, công việc kinh doanh của chồng tôi thất bại và chúng tôi quay trở về Penang. Một năm sau, gia đình tôi chuyển đến Johor Bahru. Trong những năm qua, tôi đã buông lơi tu luyện, tâm tính của tôi dần trở nên giống như người thường, sức khỏe tôi lại bắt đầu gặp vấn đề.
Một ngày nọ, tôi bị đau tim đến mức phải khóa cửa hàng và nằm lăn lộn trên sàn nhà. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ và ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Một lúc sau cơn đau lại ập đến. Sau 3 lần cầu xin Sư phụ giúp đỡ, tôi cảm thấy hổ thẹn và nghĩ rằng nghiệp lực của ai thì người ấy phải tự hoàn trả, đột nhiên tôi cảm thấy dễ chịu hẳn.
Trưa hôm sau tôi lại bị đau ngực. Tôi đứng dậy luyện công, sau đó cảm thấy sức khỏe bình thường trở lại. Chồng tôi thấy tôi vừa nãy còn nhăn nhó vì cơn đau mà giờ đã bình thường trở lại nên đã hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói rằng luyện công thực sự rất tốt. Chồng tôi đã được chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp nên mặc dù bản thân anh không tu luyện nhưng cũng không ngăn cản tôi. Trong những ngày tiếp theo, cứ sau khi ăn no tôi lại bị đau ngực, nhưng chỉ cần luyện công xong cơn đau lại biến mất.
Sau đó tôi tham gia học Pháp nhóm và biết đến việc phát chính niệm. Buổi sáng khi thức dậy và bị đau ngực, tôi đã phát chính niệm và cơn đau lập tức thuyên giảm. Tôi đọc được bài viết của một đồng tu trên trang Minh Huệ Net nói rằng khi phát chính niệm thì tà ác từ đầu đến chân đều bị thanh lý hết. Tôi cũng phát chính niệm và hai ngày sau thì nghiệp bệnh biến mất, người cũng không còn đau đớn nữa.
Qua một đoạn thời gian, vào một đêm trước khi đi ngủ, đột nhiên tôi nhớ đến cơn đau ở ngực, cứ như vậy ngực tôi lại bắt đầu bị đau. Ngay lập tức tôi ngồi lên giường và phát chính niệm, sau đó tôi cảm thấy bình thường trở lại. Tôi phát hiện rằng nghiệp lực có thể đánh lừa chúng ta, kỳ thực đó chỉ là giả tướng.
Giảng chân tướng và trải nghiệm Đại Pháp cảm hóa nhân tâm
Sau đó tôi mở một cửa tiệm may quần áo. Suốt 6 năm tôi đã giảng chân tướng cho những khách hàng của mình. Vấn đề an ninh trật tự của khu vực này không tốt, tôi nghe nói rằng những người thuê nhà ở đây thường xuyên bị trộm xe máy. Khi tôi mới chuyển đến đây, chị chủ tiệm tạp hóa bên cạnh hỏi tôi: “Ngày nào chị cũng mở cửa đến 8 giờ tối mà không sợ cướp à?” Chị nói cửa hàng của chị ấy đã bị cướp 5 lần. Tôi nói rằng hằng ngày tôi đều giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng để làm 1 người tốt nên tôi không sợ.
Có một người phụ nữ rất nóng tính sống ở tầng trên chỗ cửa hàng của tôi. Bà ấy rất hay mắng chửi mọi người nên những người hàng xóm thường đến phàn nàn với tôi về chuyện này. Tôi khuyên mọi người không nên để tâm tới bà ấy nữa. Một thời gian sau, bà ấy không còn mắng chửi người khác như trước nữa.
Một lần, có hai cha con người Ấn Độ đến cửa hàng của tôi, cô con gái trông có vẻ đờ đẫn nên tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Người cha nói rằng sau khi chồng mất, con gái ông ấy trở nên như thế này. Tôi nói với cô gái: “Dì sẽ tặng cháu 1 cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp, cháu mang về đọc xem sao.” Cô gái đồng ý. Một tháng sau, người cha đến và vui mừng nói với tôi rằng con gái ông đã khỏe mạnh và có thể làm việc bình thường, nói xong còn cúi đầu cảm ơn tôi 3 lần nữa. Tôi nói với anh ấy rằng người anh ấy cần cảm ơn là Sư phụ Đại Pháp.
Thực tế thì mới nửa năm trước anh ấy còn là một người nghiện rượu, thường uống đến lúc say khướt và gây ồn ào hàng đêm. Khi tôi mở cửa hàng vào buổi sáng, anh ấy đến đứng trước cửa hàng, tôi nói với anh ấy: “Anh sẽ tự mình hại mình nếu cứ uống rượu như thế này hàng ngày.” Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy mỗi ngày, nói rằng làm người tốt thì sẽ đắc phúc báo. Cuối cùng anh ấy cũng nghe lời tôi, bỏ rượu và không còn say khướt như trước nữa.
Có một lần tôi giảng chân tướng cho một người Malaysia về lợi ích của việc luyện công. Anh ấy nói rằng ở nhà mình có một khoảng sân và muốn nhờ tôi dạy anh ấy luyện công. Một hôm khác, có một người phụ nữ nhặt tiền rơi ở dưới đất đưa cho tôi, tôi nói tiền đó không phải của tôi. Khi cô ấy thấy tôi không nhận, cô ấy cũng không dám lấy, vì vậy cô ấy đã đặt nó trở lại chỗ cũ.
Sư phụ bảo hộ tôi trên con đường tu luyện
Một lần, tôi có việc phải đi xa 3 ngày liền, khi trở về thì thấy cửa sau của cửa hàng đang mở toang. Tôi rất sửng sốt, sau khi kiểm tra lại thì thấy trong nhà không bị mất thứ gì, thật đáng kinh ngạc!
Vào một buổi sáng sau khi luyện công xong lúc đứng lên thì tôi lại ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên sàn nhà và trên người không bị một vết thương nào. Tôi biết rằng chính là Sư phụ đã bảo hộ mình, con xin cảm tạ Sư phụ!
Một lần khác, khi đang nấu cơm tối, tôi vô tình bị dao cắt vào ngón tay nhưng lại không cảm thấy đau, tôi có cảm giác như có gì đó buộc chặt vết thương ở tay. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi một lần nữa, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.
Trong đợt dịch bệnh, thành phố Johor Bahru bị phong tỏa, vì không thể kinh doanh được nên chồng tôi đã bán nhà và chuyển về quê ở Perak. Khi tôi đi phát tài liệu ở chợ, tôi nói với mọi người rằng hãy thành tâm niệm 9 chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ sẽ được bình an. Rất nhiều người đã nhận tài liệu chân tướng.
Hằng ngày tôi đều ra ngoài phát tài liệu. Khi chồng tôi biết được chuyện này, ông ấy không vui và phàn nàn chuyện này với em gái, con gái và người dì của tôi. Họ khuyên tôi nên ở nhà vì lo sợ virus đang tràn lan khắp mọi nơi. Một ngày nọ tôi đọc được tin tức trên điện thoại rằng một nhà máy có hơn 50 người bị cách ly do nhiễm virus. Tôi đã gọi điện cho ông chủ ấy và khuyến nghị họ niệm 9 chữ chân ngôn của Pháp Luân Đại Pháp.
Hai năm sau tôi chuyển tới Johor Bahru để sống với con gái, nhưng tôi thường xuyên không vượt qua những khảo nghiệm tâm tính. Sau khi đọc được một bài viết trên Minh Huệ net, tôi quyết định mình phải vượt qua khảo nghiệm này.
Một ngày nọ tôi vừa nghe chương trình phát thanh Minh Huệ vừa làm việc nhà. Con gái tôi đột nhiên tức giận tắt TV và bắt đầu mắng chửi tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và lặng lẽ trở về phòng ngồi phát chính niệm. Vài phút sau, con gái tôi mỉm cười bước vào phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi rất vui vì cuối cùng cũng vượt qua quan này.
Con gái và con rể tôi đều bị nhiễm virus và các cháu đề nghị tôi nên đến Kuala Lumpur vì các con sợ tôi sẽ bị nhiễm. Tôi nói với các con mình ổn vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ ở lại để chăm sóc cho chúng.
Sau đó, cô con gái út sống ở Kuala Lumpur bị ốm và phải xuống Johor Bahru. Cháu rất yếu ớt, tâm trạng không tốt và thường xuyên nổi nóng với tôi, nhưng tôi không quan tâm đến việc đó. Một hôm, con bé hỏi tôi tại sao tôi không tức giận khi cháu đối xử với tôi như vậy. Tôi nói: “Con đang không khỏe, mẹ chỉ muốn giúp con cảm thấy tốt hơn thôi.” Con bé ôm chầm lấy tôi òa khóc. Sau đó, con bé cảm thấy tốt hơn nhiều và quay trở lại Kuala Lumpur. Ngày hôm sau tôi bắt đầu bị sốt cao và ho. Tôi đã phát chính niệm nhưng không thấy chuyển biến. Tôi nghĩ có lẽ là tôi đang trả nghiệp cho con gái mình. Cuối cùng tôi cũng khỏi ho nhưng một chân của tôi hầu như không thể đi lại. Sau đó có một đồng tu gọi cho tôi hỏi xem có muốn đến tham gia Buổi học Pháp tập thể toàn quốc không, tôi đã đồng ý mà không chút do dự. Tôi biết rằng cựu thế lực đang lợi dụng sơ hở nhưng tôi sẽ không bao giờ cho chúng cơ hội dùi vào. Tôi nhanh chóng đi về phòng để luyện công. Một ngày sau, chân tôi đã trở lại bình thường.
Tôi biết ơn Sư phụ đã luôn bảo hộ tôi trên con đường tu luyện, và tôi sẽ nỗ lực để tinh tấn đề cao trên con đường tu luyện trong tương lai, xứng đáng với ân cứu độ từ bi của Sư phụ.
Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn tất cả các đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Malaysia 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/10/456595.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/18/207371.html
Đăng ngày 30-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.