Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Mỹ

[MINH HUỆ 04-02-2023] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là sinh viên năm cuối khoa vũ đạo tại Học Viện Nghệ thuật Phương Bắc. Tôi muốn kể về những trải nghiệm mới đây của tôi trong việc tìm ra và vượt qua một trong các chấp trước lớn nhất của mình.

Tôi đã học vũ đạo Trung Hoa cổ điển kể từ khi tôi vào Học viện Nghệ thuật Phương Bắc vào năm 2018. Tôi không mong muốn gì hơn là thi vào Học viện Nghệ thuật Phi Thiên và gia nhập Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun. Ngày nào tôi cũng nghĩ về điều đó, “Khi nào mình sẽ cao hơn? Khi nào thì đến lượt mình?” Tôi đo chiều cao của mình hàng ngày và cố gắng nâng cao khả năng múa của mình nhiều nhất có thể, hy vọng rằng đến một ngày tôi sẽ đạt được ước nguyện của mình.

Mỗi năm qua đi tôi càng thêm lo lắng. Tôi hầu như không cao thêm chút nào kể từ khi tôi bắt đầu học múa, còn chân tôi thì vẫn rất ngắn. Mỗi khi thấy các bạn thân được nhận vào Học viện Nghệ thuật Phi Thiên, cảm giác tật đố lại dâng trào trong tôi, tiếp đến là cảm giác nôn nóng muốn được vào học gia tăng. Vào được Shen Yun nhanh chóng trở thành động lực duy nhất để tôi nhảy múa và là một truy cầu trong tu luyện của tôi.

Tôi không muốn nói về điều đó với bất kỳ ai, vì sợ bị mất mặt trước các bạn và thầy cô. Điều tồi tệ nhất là tôi biết đó là một chấp trước to lớn, nhưng tôi đã không thể buông bỏ nó. Tôi cảm thấy áp lực mỗi khi thấy cơ hội trở thành vũ công của mình rất thấp, và nhiều lần tôi đã không thể giữ vững tâm tính, dẫn đến tức giận và có những niệm bất hảo.

Trong mùa xuân năm 2022, tôi đã đối mặt với một trong các khảo nghiệm lớn nhất của mình, mà nó cũng đã đưa tôi đến một thể ngộ mới trong tu luyện của mình. Lúc đó tôi đang diễn tập một đoạn múa cho buổi biểu diễn sắp tới, thì giáo viên đã dùng gần như cả buổi học để chê động tác và biểu cảm của tôi. Tôi đã không hiểu tại sao mình lại không thể làm nổi một động tác đơn giản. Dù tôi có cố gắng thế nào để sửa động tác, thì giáo viên vẫn không hài lòng. Tôi bắt đầu thấy đố kỵ với các bạn cùng lớp, những người được giáo viên khen. Tôi thấy xấu hổ vì kém hơn họ. Sau buổi tập, tôi ngồi một mình một lát, cố gắng tìm ra vấn đề của mình. Khi một cơn đau tăng đột ngột trong đầu tôi, tôi suy nghĩ tới lui liệu đó có phải là một chấp trước hay không, một vấn đề trong giao tiếp giữa giáo viên và tôi, hay liệu có phải chỉ là tôi đã không chuẩn bị trước bài múa này. Sau đó tối hôm ấy tôi đã gọi cho mẹ để kể về việc đó, và mẹ bảo tôi chỉ cần cố bỏ hết mọi thứ ra khỏi đầu thì tôi dần dần sẽ tìm ra câu trả lời.

Cuối cùng tôi đã tìm ra vấn đề của mình. Tôi đã cảm thấy tiềm năng trở thành vũ công của tôi bị đe dọa, nên tôi đã chán nản khi bị phê bình. Tôi đã không thể tìm ra vấn đề của mình vì tâm trí tôi đã không thanh tỉnh, nên tôi đã không thể thấy được sự thật. Cuối cùng, tôi hét lên trong tâm, “Dừng lại! Hãy tĩnh xuống nào!” Là học viên, sự tập trung chính của chúng ta phải là tu luyện cho tốt trong khó nạn và trừ bỏ các quan niệm và chấp trước người thường. Nhưng mặt khác, việc lo lắng quá nhiều về mọi thứ đến nỗi những chi tiết vụn vặt cũng làm phiền tôi. Sao tôi có thể tu luyện được nếu tôi luôn lo lắng về những thứ không cần thiết và cứ chấp trước vào chúng đây?

Sư phụ đã giảng:

“Chính là [do] tự mình không tinh tấn; hơi động một chút can nhiễu, bèn quên mình là đệ tử Đại Pháp rồi. Chư vị biết chư vị tu là cho ai? Là cho danh của chư vị? Là cho uất hận của chư vị? Là cho chấp trước trong tâm chư vị? Là cho thân nhân chư vị? Là cho những việc mà chư vị chấp trước vào? Đang tu cho những việc mà chư vị không buông bỏ nổi kia ư? Đó không phải đúng chính là những thứ phải vứt bỏ đi sao? (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015, Giảng Pháp tại các nơi XIII)

Trong mấy ngày sau đó, tôi liên tục tự nhủ bản thân cần tĩnh xuống và đọc thuộc lòng một trong các bài thơ của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu
Tử bất tích lưu
Đãng tận vọng niệm
Phật bất nan tu

Tạm dịch:

Sống chẳng truy cầu
Chết không lưu luyến
Sạch bong vọng niệm
Tu Phật không khó”
(Vô tồn, Hồng Ngâm)

Sau nhận thức này, việc múa của tôi đã cải thiện lớn, vì tôi đã có thể buông bỏ tất cả các áp lực trong tôi và múa bằng cả trái tim mình. Trong mấy hôm đó, tôi đã cảm nhận được một sự an hòa và thoải mái. Như thể là tôi đã nắm mọi thứ tiêu cực trong tâm mình, đẩy tất cả chúng sang một bên, và thay vào đó là lòng từ bi. Mọi thứ, từ trường học đến tu luyện, chợt trở nên dễ dàng hơn. Việc tự thoát ra khỏi bất kỳ tình huống nào cũng dễ dàng hơn. Trước đó tôi từng khó tập trung khi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Nhưng giờ tôi cảm thấy có thể thực sự hòa vào Pháp khi đọc và đạt được đầu óc thanh tỉnh khi luyện công.

Tôi cứ tiếp tục như thế trong mấy tháng tiếp theo. Điều này giúp tôi rất nhiều trong việc múa, học tập, và chắn chắn nhất là trong tu luyện của mình. Tôi cảm thấy rằng các chấp trước lớn nhất của mình, như danh, tình, và mong muốn rằng mọi việc phải theo ý mình, bắt đầu ít can nhiễu tôi hơn. Khi tôi cứ để mọi sự diễn ra theo cách của chúng, thì tâm trí tôi thanh tỉnh, và cuộc sống trở nên dễ dàng hơn. Tôi dần dần không còn lo lắng về tương lai của mình ở học viện nữa, và tôi chỉ tự nhủ hãy chờ đợi và xem điều gì sẽ xảy ra.

Tuy nhiên, vài tháng sau đó, một khổ nạn lớn đã làm tôi suy sụp. Sau khi đơn xin gia nhập Shen Yun của tôi lại bị từ chối, người ta đã bảo tôi rằng đã đến lúc phải đi bước tiếp theo. Tôi hiểu nó có nghĩa là tôi không thể thử lại lần nào nữa. Tôi đã rất thất vọng và không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi không biết phải làm gì. Hàng tuần sau, tôi vẫn không thể bình tâm lại. Tôi không thể chấp nhận việc phải từ bỏ ước mơ thời thơ ấu của mình chỉ trong một tháng. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi liệu có đáng để tiếp tục múa trong một năm nữa hay không. Tại một thời điểm, tôi thậm chí còn cân nhắc việc chuyển hướng cho năm cuối của mình tại Học viện Phương Bắc. Tình trạng này chỉ khiến tôi phải chịu áp lực tinh thần gấp đôi. Mỗi khi mẹ tôi lên lớp tôi về những lỗi lầm của tôi, thì tôi không thể làm được gì ngoài việc ân hận. Tôi nảy sinh quan niệm rằng mình không thể tham gia Shen Yun và mình sẽ phải quay về quê nhà sau khi tốt nghiệp, chẳng làm được gì để cứu chúng sinh.

Khi trở lại trường học tinh thần tôi vẫn rất giằng co. Tôi không biết ai để thổ lộ về tình trạng của mình, nên trong vài ngày tôi chẳng nói chút nào. Nhưng cho dù tôi bị mắc kẹt trong mớ bòng bong mà không thể thoát ra được, thì Sư phụ vẫn luôn coi sóc cho tôi và có những điểm hóa khích lệ giúp tôi tự tìm lại chính mình. Các thầy cô đã đến bên tôi để chia sẻ sự thông cảm với tình hình của tôi. Tôi nhận ra mình đã không thể trừ bỏ hoàn toàn chấp trước phải vào Shen Yun bằng được của mình. Tôi sẽ thấy đau khổ mỗi khi người ta nhắc đến chủ đề này, nghĩa là tôi vẫn bị nó ám ảnh. Tôi đã hình thành quan niệm rằng Shen Yun là nơi duy nhất mà tôi có thể tu luyện được tốt và hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là một đệ tử Đại Pháp. Nếu không vào được đó, thì sẽ chẳng có nơi nào khác để các kỹ năng của một vũ công của tôi có ý nghĩa. Tôi đã không suy xét rằng sẽ luôn có các con đường khác để dùng đến đam mê nhảy múa của tôi, rằng có thể đây đơn giản không phải là con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Thực ra, Sư phụ đã an bài con đường tốt nhất cho tất cả chúng ta, và điều quan trọng nhất là chúng ta cần loại bỏ nghiệp lực/các chấp trước của mình khi chiểu theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp: Chân – Thiện – Nhẫn. Mơ ước tiếp tục vào vào Shen Yun thì không phải là xấu, nhưng trở nên quá chấp trước vào nó thì cũng là một dạng can nhiễu.

Khi tôi học Pháp và phát chính niệm một cách tinh tấn hơn, thì tôi bắt đầu cảm thấy ổn hơn và thoát ra khỏi toàn bộ trạng thái đó. Từ đó tôi có thể múa mà không cảm thấy áp lực và sống cuộc đời của mình một cách an hòa và không lo lắng. Giờ tôi hiểu rằng chúng ta sẽ đi đến đâu trong cuộc đời là được Sư phụ an bài, và chúng ta không nên chấp trước một chút nào rằng nó sẽ ra sao. Nhiệm vụ của chúng ta là cứu chúng sinh trong Chính Pháp trong khi tu tốt bản thân mình. Bất cứ điều gì mà chúng ta không thể buông bỏ đều là chấp trước mà chúng ta cần phải tống khứ.

Trải nghiệm này, mặc dù đau đớn về tinh thần, nhưng đã giúp tôi hiểu làm thế nào để bình tâm lại, thanh trừ các chấp trước, và là một người tu luyện chân chính. Khi đối mặt với một tình huống, nếu tâm chúng ta vẫn an hòa và bất động, và nếu chúng ta đối đãi theo Pháp, thì vấn đề nào cũng có thể giải quyết được. Khi chúng ta đi tiếp con đường phía trước, chúng ta cần nhớ phải đứng dậy ngay khi vấp ngã, tiếp tục hướng phía trước, và đừng bao giờ nhìn lại. Chỉ như thế chúng ta mới có thể tập trung vào những điều quan trọng ở phía trước chúng ta.

Thể ngộ của tôi là hạn chế. Nếu tôi đã nói bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy vui lòng chỉ rõ.

Con xin đa tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Trích trong Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại Học viện Phương Bắc năm 2023)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/2/458391.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/4/207943.html

Đăng ngày 31-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share