Bài viết của Lý Chân, một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-08-2022] Tôi là một nữ học viên 76 tuổi, sinh ra trong một gia đình dân tộc thiểu số ở vùng biên giới Tây Nam. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi từng bị hành hạ bởi 11 chứng bệnh nan y và chịu thống khổ khôn cùng. Vào năm 1995, tôi vui mừng đắc được Đại Pháp, kể từ đó tôi đã khỏi tất cả các chứng bệnh mà không cần điều trị y tế. Nội tâm tôi vô cùng biết ơn Sư phụ, vô cùng kính trọng Đại Pháp.
Trong hơn hai mươi năm Đại Pháp bị vu khống và bức hại, tôi không hề sợ hãi, vẫn luôn kiên trì chứng thực Đại Pháp, giảng rõ chân tướng, giúp thế nhân vượt qua kiếp nạn và tuyển chọn một vị lai tốt đẹp cho bản thân.
Chứng thực Đại Pháp tại quảng trường Thiên An Môn
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là Giang Trạch Dân và những người đi theo ông ta đã cấu kết, điên cuồng đàn áp Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến những lời hoang ngôn phô thiên cái địa của ĐCSTQ nhằm phỉ báng Sư phụ và vu khống Pháp Luân Đại Pháp (còn được biết đến là Pháp Luân Công). Là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải bước ra, hướng đến thế nhân truyền chân tướng và nói lời công đạo vì Sư phụ và Đại Pháp.
Vào tháng 5 năm 2000, tôi và một đồng tu địa phương đã bắt chuyến tàu đến Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp. Trước khi lên tàu, chúng tôi nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ ở phía trên đầu máy xe lửa, tỏa ánh hào quang rực rỡ. Cả hai chúng tôi đều vui mừng, chính niệm tăng gấp bội, trong tâm chỉ bảo trì duy nhất một niệm: “Chứng thực Đại Pháp!”
Chúng tôi thuận lợi đến được quảng trường Thiên An Môn, sau đó tôi dừng lại phía trước tượng đài. Một sĩ quan cảnh sát trẻ có vẻ ngoài tương đối thiện lương bước đến và bình hòa hỏi tôi: “Dì à, có phải dì đến đây để chứng thực Pháp không?” Tôi trả lời “đúng vậy”, rồi cậu ấy chỉ tay và nói: “Dì hãy nhìn đằng kia. Có rất nhiều người trong khu vực đó mà dì có thể nói chuyện”. Tôi đi theo hướng cậu ấy chỉ, thấy có một đám đông người và một chiếc xe cảnh sát. Tôi đứng cạnh xe cảnh sát và bắt đầu giảng chân tướng cho các du khách – họ đứng vây quanh tôi để lắng nghe. Viên sĩ quan trẻ lúc nãy cũng đứng cạnh tôi và lắng nghe.
“Trước đây, tôi mắc phải 11 căn bệnh khác nhau” tôi nói. “Tôi đau đớn và tuyệt vọng vì các bác sĩ không thể chữa khỏi cho tôi. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh tật trên thân đã không cánh mà bay. Gia đình tôi vô cùng vui mừng, tôi đã giảm bớt được gánh nặng cho gia đình và tiết kiệm chi phí y tế cho quốc gia. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi trở thành một người chân thành, tốt bụng và đặc biệt quan tâm đến người khác. Nhặt được tiền rơi trên đường thì tôi sẽ trả lại cho người đánh mất. Họ hàng và hàng xóm tôn trọng tôi, cấp trên hài lòng về tôi và đồng nghiệp khen ngợi tôi”.
Tiếp đến, tôi nói với họ về sự hồng truyền Đại Pháp ở địa phương tôi. Ai luyện công đều được thụ ích, cứ thế người truyền người, tâm truyền tâm mà nhanh chóng mở rộng. Có vô số câu chuyện thần kỳ đã xuất hiện như: Có người bị bệnh ung thư nay đã hồi phục, một người phụ nữ lớn tuổi bị còng lưng 90 độ đã đứng thẳng sau ba ngày tu luyện Đại Pháp, một người bị mù, mất thị lực nhiều năm trước đã lấy lại được thị lực, một cụ già bị sét đánh nhưng vẫn bình an vô sự. Pháp Luân Đại Pháp giúp ích cho đất nước và người dân, chỉ có trăm điều lợi mà không có lấy một điều hại.
Tôi đã giảng liên tục trong ít nhất 40 phút. Sau đó, một cảnh sát từ đằng xa chạy đến cầm dùi cui điện trên tay và hét lên: “Bà già này, tôi sẽ sốc điện bà bằng dùi cui này nếu bà tiếp tục nói chuyện như thế”. Rồi anh ta dùng cả hai tay đẩy tôi vào xe cảnh sát, tôi nhận thấy đã có ba học viên ở trong xe. Chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát gần Quảng trường Thiên An Môn. Các học viên từ khắp nơi trên đất nước đang bị giam giữ ở đây. Cảnh sát từ tất cả các tỉnh cũng có mặt ở đây để đưa các học viên về đồn cảnh sát của địa phương họ. Bỗng một viên cảnh sát nói với tôi: “Hãy mau đi tìm các học viên ở khu vực khác để học hỏi lẫn nhau, thời gian là trân quý!” Như vậy, tôi và các đồng tu từ Hắc Long Giang, Trường Xuân, Tân Cương, Thâm Quyến và những địa phương khác đã liên hệ với nhau để trao đổi kinh nghiệm chứng thực Pháp, hỗ trợ và khích lệ lẫn nhau.
Sau đó, tôi bị đưa đến một văn phòng liên lạc ở Bắc Kinh. Một sĩ quan đã nhốt tôi trong phòng giam từ 7 giờ tối đến 3 giờ sáng ngày hôm sau. Anh ta đẩy tôi vào tường, bắt tôi đứng thẳng không cho nhúc nhích, rồi dúi đầu tôi vào tường, chửi bới tôi không ngớt. Sau đó, anh ta hỏi: “Bà vẫn sẽ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện chứ?”
Tôi nói: “Nếu Giang Trạch Dân còn tiếp tục bức hại Pháp Luân Công thì tôi vẫn sẽ đi. Chúng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, làm một người tốt không có gì sai cả. Sư phụ của chúng tôi vô tội, cuộc bức hại này mới là có tội”. Viên cảnh sát xô đẩy, chửi bới và đánh đập tôi, thậm chí còn điên cuồng hơn. Tôi bị đánh vào đầu, cảm thấy choáng váng và buồn nôn, nhưng trong tâm thì bình tĩnh và thầm cầu: “Sư phụ, Sư phụ”. Các triệu chứng biến mất nhanh chóng nhưng sau đó viên cảnh sát ôm đầu và hét lên: “Tôi đau đầu, đau đầu quá!“ Rồi anh ta đẩy tôi ra khỏi cửa.
Cảnh sát sau đó đã đưa tôi trở lại trại giam địa phương. Họ dùng những thủ đoạn hèn hạ để khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Một ngày nọ, cảnh sát cùng những người quản lý của tôi đến trại giam. Tôi được đưa lên sảnh ở tầng hai. Họ gọi con gái tôi vào và bắt cháu quỳ xuống trước mặt tôi và cầu xin tôi từ bỏ tín ngưỡng của mình. Họ trói tay tôi ra sau lưng. Một viên cảnh sát đã đá tôi, lăng mạ tôi, đánh đập, túm tóc và kéo lê tôi quanh hội trường. Anh ta chửi bới tôi và hỏi: “Bà vẫn muốn đi Bắc Kinh thỉnh nguyện phải không?”
Tôi nói: “Chừng nào cuộc bức hại còn tiếp diễn thì tôi vẫn sẽ đi!” Anh ta dùng cả hai tay túm tóc tôi, nâng tôi lên, đè chân tôi xuống, nâng đầu tôi lên, cố định tư thế như thế rồi tuôn ra những lời lẽ ác độc. Tôi nói với con gái mình: “Con gái à, mẹ của con không phải là một kẻ hèn nhát. Mẹ muốn làm một người tốt, điều đó không có gì sai. Mẹ muốn duy hộ chân lý cũng không có gì sai cả! Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời mẹ khi mẹ rơi vào tuyệt vọng. Con phải vĩnh viễn ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sư phụ là vĩ đại!” Quỷ kế của cảnh sát tà ác đã không thành công, vì vậy họ lại đánh tôi, và đẩy tôi trở lại trại tạm giam. Nhưng vài tháng sau, tôi đã được hoàn trả tự do.
Bị bức hại ba năm trong trại lao động cưỡng bức
Vào tháng 10 năm 2001, tôi lại một lần nữa đến Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, bị nhốt trong một phòng giam nhỏ và có hai cảnh sát một nam một nữ canh giữ tôi.
Tôi đã kể cho họ nghe về sự mỹ hảo của Đại Pháp, những câu chuyện tu luyện của bản thân tôi và tội ác bức hại người lương thiện của Giang Trạch Dân, tôi hy vọng họ sẽ thiện đãi Đại Pháp và đắc được phúc báo. Nữ cảnh sát trẻ rơm rớm nước mắt: “Dì à, dì nói rất hay. Dì giống như một vị Bồ Tát vậy, cháu đã bị dì thuyết phục rồi. Cháu tin Pháp Luân Công là tốt, khi về nhà cháu sẽ khuyên mẹ cháu tập luyện”. Cô ấy nói với vị cảnh sát còn lại: “Dì ấy là một người tốt, chúng ta nên thả dì ấy ra”. Nam cảnh sát nói: “Ngoài cổng có người canh gác, và lãnh đạo của chúng ta đã biết sự việc này. Dì ấy sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn nếu chúng ta thả dì ấy đi”.
“Đừng làm như vậy, ta không muốn liên lụy đến các cháu”, tôi nói. Nữ cảnh sát nắm lấy tay tôi và nói: “Chúng cháu nhất định sẽ ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Dì à, dì nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình!”
Sau đó, tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức và bị giam giữ hơn ba năm. Trong hơn một nghìn ngày đêm đó, bởi vì tôi không phối hợp với tà ác và tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại, nên đã bị bắt lao động với cường độ cao và chịu đựng sự tra tấn. Tôi không được phép ngủ trong bảy ngày bảy đêm, không được phép rửa mặt hay đánh răng. Tôi cũng không được gặp gia đình mình trong hơn ba năm đó. Vào mùa đông, trời lạnh đến mức nước nhỏ giọt thành băng, thì tôi chỉ được mặc một bộ quần áo mỏng và phải ngồi trong tuyết. Còn vào mùa hè thì tôi phải đứng dưới nắng nóng như thiêu đốt trong sân tập thể dục cho đến khi ngất xỉu. Tôi bị bức thực, và một chiếc răng của tôi bị đánh gãy. Tôi thường xuyên bị tra tấn vì từ chối mặc đồng phục trại giam, không viết báo cáo và không hát hồng ca (những bài hát ca ngợi ĐCSTQ).
Có một lần, lính canh nhốt những học viên từ chối “chuyển hóa” vào một phòng giam. Họ cầm súng lục, lựu đạn, súng tiểu liên bên ngoài chĩa về phía chúng tôi. Họ cho chúng tôi 30 phút để cân nhắc, và nói rằng nếu không chuyển hóa sẽ tiến hành tra tấn. Sau đó, họ dùng sách, thắt lưng, khăn ướt, thanh kim loại và bất cứ thứ gì khác mà họ có thể nghĩ ra để đánh vào cổ chúng tôi. Chúng tôi bị treo lên bằng còng tay, mặc áo khoác bó và bị trói. Tôi đã tận mắt chứng kiến một số học viên bị lính canh tra tấn đến chết.
Bất chấp sự tra tấn tàn khốc, tôi luôn tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, tâm tôi vững như bàn thạch. Sau hơn ba năm, tôi đã đường đường chính chính trở về nhà.
Truyền rộng chân tướng: Người hữu duyên đắc phúc báo
Sư phụ đã truyền cấp Đại Pháp của vũ trụ cho chúng sinh, tôi phải trợ Sư chính Pháp, quảng truyền phúc âm, giúp người hữu duyên minh bạch chân tướng, đắc phúc báo, tránh xa ĐCSTQ, thoát khỏi tai ương, và tiến tới một kỷ nguyên mới tươi đẹp. Tôi đã sử dụng nhiều hình thức khác nhau như gửi thư, dùng băng rôn, gọi điện thoại, gặp trực tiếp để truyền phúc âm, khuyên tam thoái, trong quá trình đó đã xuất hiện nhiều sự việc thần kỳ vô cùng tốt đẹp.
1. Người bạn cũ thoát thai hoán cốt nhờ tu luyện Đại Pháp
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp lại một người bạn cũ khi đang giảng chân tướng ở một khu chợ. Bà ấy tay ôm thắt lưng và nói chuyện với tôi bằng một giọng yếu ớt. Trông bà đầu tóc rối bù và khuôn mặt thì nhợt nhạt. Thoạt đầu tôi suýt không nhận ra bà ấy. Tôi hỏi có chuyện gì đã xảy ra với bà kể từ lần cuối tôi gặp bà ấy. Bà thở dài: “Đó là một câu chuyện dài. Hãy đến nhà tôi, và tôi sẽ kể cho chị nghe chi tiết.“
Về đến nhà, bà ấy ngồi xuống và nói với tôi rằng bà sống ở nhà con gái vì nhà riêng của bà đã xuống cấp. Bà đã từng có một gia đình hạnh phúc khi sống cùng con trai, con dâu và cháu nội. Ba thế hệ sống chung một nhà rất hòa thuận.
Nhưng thật không may, một ngày tai họa lại ập đến. Có mấy kẻ xấu tự xưng là đến từ đoàn tạp kỹ Thâm Quyến đến để chiêu mộ người, và đã đưa cháu trai nhỏ của bà đi. Sau khi họ đi, tính đến nay đã hơn 10 năm gia đình bà không nhận được tin tức gì của cháu. Gia đình đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói rằng có quá nhiều trường hợp như vậy và không thể lập hồ sơ vụ án để tìm cháu trai của bà.
Sau đó, con dâu đã ly hôn với con trai bà và rời khỏi gia đình. Con trai bà sống trong thống khổ, tịch mịch nên cũng bỏ nhà và đến làm việc ở một thị trấn khác. Hiện tại, bà phải sống cùng con gái. Ngày nào bà cũng rửa mặt bằng nước mắt, cảm thấy ngày dài như năm. Bệnh mất ngủ, bệnh tim, tê khớp lần lượt tìm đến, toàn thân bà đau nhức. Cùng với sự khuyết thiếu đạo đức trong xã hội ngày nay, thì họ hàng thân thích hay hàng xóm thay vì cảm thông với bà, thì họ lại hả hê trước sự bất hạnh của bà. Do vậy bà không muốn gặp mặt hay nói chuyện với ai, nhiều lần bà đã nghĩ đến chuyện tự tử.
Bà ấy nói với tôi: “Tôi tin tưởng chị nhất, từ lâu tôi cũng muốn gặp chị để giãi bày tâm sự”. Tôi nói: “Bạn của tôi, chị đang đối mặt với nghịch cảnh mà chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp chị giải thoát khỏi thống khổ . Vì chị tin tưởng tôi, tôi sẽ hướng dẫn chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Bà ấy đã đồng ý. Tôi lập tức về nhà lấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn Cửu bình, một số tài liệu giảng chân tướng, một đĩa DVD và một máy ghi âm nhạc luyện công. Sau khi chúng tôi xem video giảng chân tướng cùng nhau, bà ấy nói: “Tu Đại Pháp thật là tốt! Chị hãy dạy tôi cách luyện công nhé!”.
Sáng hôm sau, chúng tôi cùng nhau nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ, sau đó tôi dạy bà ấy các động tác luyện công. Khi luyện đến động tác “Đầu tiền bão luân”, bà ấy nói: “Tôi nhìn thấy một quả cầu màu sắc xoay tròn giữa hai tay mình, và tôi cảm thấy rất thoải mái. Hôm nay là một ngày thật hạnh phúc. Pháp mà Sư phụ giảng thật vĩ đại!”
Trong vòng ba tháng, bà ấy đã khỏi hoàn toàn các loại bệnh. Bà đến bệnh viện kiểm tra và được thông báo rằng mọi thứ đều bình thường. Bà đã thay đổi thành một con người khác: các nếp nhăn của bà ít đi và trông bà trẻ hơn nhiều – không giống một phụ nữ ở độ tuổi 80. Con gái và con rể của bà khi chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp, cũng đã lựa chọn làm tam thoái bảo bình an.
2. Người dân quê tôi đã hồi phục sức khỏe
Tôi muốn chia sẻ một sự việc thần kỳ khác mà tôi được chứng kiến. Em gái tôi vốn làm việc trong một bệnh viện ở thành phố, và đã kể với tôi rằng có một người đàn ông trung niên ở quê chúng tôi phải nhập viện vì bệnh bạch cầu. Cậu ấy đến thành phố để làm việc trong ngành xây dựng. Tình trạng của cậu đang rất nguy kịch, truyền dịch, truyền máu, truyền oxy đều vô ích. Vợ và em gái cậu ấy phải lặn lội từ vùng quê xa xôi đến chăm sóc cậu trong bệnh viện, mọi phương diện đều rất bất tiện. Tôi nhận ra rằng đây là một người hữu duyên từ quê hương tôi đến để nghe chân tướng và để được đắc cứu.
Ngày hôm sau, tôi mang một ít trái cây và các tài liệu giảng chân tướng đến thăm cậu ấy trong bệnh viện. Tôi thấy cậu ấy nằm trên giường, phải thở oxy và khuôn mặt rất nhợt nhạt. Tôi nói: “Bạn của tôi, chúng ta có thể gặp nhau ở đây đúng là duyên phận. Hiện tại cậu đang gặp phải hoạn nạn, nhưng tôi biết một cách có thể giúp cậu gặp hung hóa cát. Đây là lá bùa hộ mệnh có thể bảo hộ người lương thiện, bên trên có viết chín chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Chỉ cần cậu thành tâm niệm chín chữ này thì kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện. Cậu có muốn nhận lá bùa hộ mệnh này không?”
Cậu ấy trả lời với giọng yếu ớt: “Tôi muốn, tôi muốn”. Cậu ấy nhờ vợ mình tháo chuỗi tràng hạt đeo quanh cổ xuống và đeo vào chiếc bùa hộ mệnh. Cậu đưa tay vuốt ve lá bùa hộ mệnh, mỉm cười và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho họ và nói rằng, sau khi tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã chuyển biến một cách thần kỳ. Cậu ấy nói: “Dì à, dì nói chuyện thật tử tế và có lý. Cháu cảm thấy rất thoải mái khi nghe dì nói“.
Tôi đã giảng cho họ về tội ác bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ và việc tam thoái bảo bình an. Cậu ấy hiểu ra và nói: “ĐCSTQ đúng là ma quỷ, cháu không thể làm vật thế mạng cho nó. Cháu tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ, đoạn tuyệt hoàn toàn với ma quỷ!” Cậu chắp tay trước ngực và liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Khi cậu ấy ngồi dậy, cậu không để ý rằng ống oxy đã tuột ra khỏi mũi từ lúc nào – cậu đã cảm thấy khỏe lại. Cậu ấy nói: “Dì ơi, Đại Pháp thật là tốt, thật là thần kỳ! Từ giờ trở đi, cháu cũng sẽ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn và làm một người tốt”.
Tôi đã đến thăm và mang cho họ thức ăn và trái cây trong mấy ngày tiếp theo. Tôi đã tặng bánh trung thu cho họ vào dịp Tết Trung thu. Chúng tôi cùng nhau nghe băng thu âm giảng chân tướng và cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Một tuần sau, cậu ấy đã có thể ăn ngủ tốt. Với hai hàng nước mắt lưng tròng, cậu ấy nói: “Tôi đã được cứu rồi! Chín chữ chân ngôn đã cứu mạng tôi! Lý Đại sư đã cứu mạng tôi!”
Sau đó cậu đã hồi phục và trở về quê nhà. Tôi gửi cho họ thêm những tấm thiệp và các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng, và họ nói rằng đã nhận được chúng. Vào đêm giao thừa năm ngoái, cậu ấy đã gọi cho em gái tôi để báo rằng cậu ấy đã triệt để khỏi bệnh rồi, cậu đã đến bệnh viện kiểm tra và kết quả hoàn toàn bình thường. Một lần nữa cậu ấy muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Lý Đại sư.
3. Đồng nghiệp cải tử hoàn sinh
Tôi muốn chia sẻ thêm một sự việc thần kỳ khác nữa. Tôi có một đồng nghiệp tên là Đại Minh. Cậu ấy tin tưởng Đại Pháp và minh bạch chân tướng. Sau khi tôi bị giam giữ, cậu ấy đã cất giữ cẩn thận các sách và tài liệu Đại Pháp mà tôi để lại trong văn phòng.
Thành phố nơi tôi sống đã bị phong tỏa do COVID trong dịp Tết Nguyên Đán năm 2020. Một hôm, khi tôi đang giảng chân tướng trong siêu thị, tôi nhìn thấy vợ của Đại Minh đang đi bộ khá nhanh và mang theo một hộp cơm trưa. Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì khẩn cấp thế. Cô ấy nói: “Đại Minh bệnh tình nguy kịch, đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Bác sĩ đã ra thông báo về tình trạng nghiêm trọng của anh ấy và bảo gia đình về nhà chuẩn bị hậu sự. Trong số tám người được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt cùng ngày, bảy người trong số họ đã qua đời. Chỉ có Đại Minh là còn sống”. Tôi đưa cho cô ấy hai lá bùa hộ mệnh và bảo cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nói: “Em hãy nhẩm hai câu này trong bệnh viện, và chị cũng sẽ làm như vậy ở bên ngoài. Chỉ cần em thành tâm niệm thì kỳ tích sẽ xuất hiện!”
Vào đêm giao thừa trước Tết Nguyên Đán năm 2021, con gái tôi nói: “Chú Đại Minh gọi đến ạ, chú ấy muốn gặp mẹ”. Tôi không đợi Đại Minh đến gặp mình – tôi đã mang những món quà đến nhà cậu ấy. Khi vợ cậu ấy nhìn thấy tôi, đầu tiên cô ấy cảm ơn tôi, sau đó quỳ xuống, song thủ hợp thập và nói: “Cảm tạ Lý Đại sư! Pháp Luân Đại Pháp đã cứu gia đình tôi. Nếu không có ơn cứu mạng của Lý Đại sư thì hôm nay đã là ngày giỗ đầu của Đại Minh rồi”.
Tôi đỡ vợ của Đại Minh đứng dậy. Cô ấy kể với tôi rằng, khi cậu ấy nhập viện, hầu hết các cơ quan của cậu ấy đã bị suy kiệt và còn có một cục đờm mắc kẹt trong cổ họng khiến tính mạng của cậu ấy gặp nguy hiểm. Bác sĩ muốn phẫu thuật mở khí quản nhưng gia đình không đồng ý. Bởi mở khí quản cũng chết mà không mở cũng chết, gia đình vì muốn bảo toàn nguyên vẹn thân thể cho cậu ấy nên đã đưa cậu ấy về nhà.
Ở nhà, mọi người trong gia đình cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vào khoảng 10 giờ tối hôm đó, Đại Minh đột nhiên ho vài tiếng và khạc ra một khối đờm dính. Một tuần sau, cậu ấy đã có thể ăn uống và dần dần bắt đầu nói được. Tình trạng của cậu ấy được cải thiện từng ngày và cậu ấy dần hồi phục. Bốn tháng sau, khi cậu đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói: “Chẳng phải Đại Minh đã chết rồi sao? Làm sao có thể hồi phục như này.Thật thần kỳ!” Họ đã kiểm tra cậu ấy, và kết quả là tư duy, trí nhớ và hành động của cậu ấy đều bình thường. Vợ cậu vừa khóc vừa nói rằng: “Lý Đại sư là đại ân nhân của gia đình chúng tôi. Gia đình chúng tôi sẽ mãi mãi tôn kính Đại Pháp!”
Sau khi trải qua hơn 20 năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã thể hội sâu sắc rằng: Được kết duyên cùng Đại Pháp là sự lựa chọn chính xác nhất của sinh mệnh tôi; duy hộ Đại Pháp, chứng thực Pháp là trách nhiệm trọng yếu nhất của sinh mệnh tôi; quảng truyền chân tướng, thức tỉnh chúng sinh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/3/445639.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/15/204309.html
Đăng ngày 09-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.