Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 10-10-2022] Tôi là một học viên trẻ lớn lên ở Nhật Bản. Năm nay tôi 29 tuổi. Cách đây 1 năm, tôi đã tham gia nhóm phỏng vấn tại Kansai của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi muốn nhân cơ hội tham dự Pháp hội này để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân trong khoảng thời gian này.

1) Loại bỏ tâm vị tư và thực tâm phối hợp chỉnh thể

Trước khi tham gia hạng mục Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, tôi đã tham gia các loại hạng mục giảng chân tướng. Khi đó các đồng tu làm việc cùng tôi không có những tính cách mà người Nhật đặc biệt chú trọng như “tỉ mỉ chu đáo” và “chính xác”. Dần dần, trong quá trình phối hợp với họ, tôi cảm thấy thân tâm mệt mỏi, đến mức không có động lực tiếp tục làm việc. Khối lượng công việc tăng đột ngột đôi lúc làm cho thời gian biểu của tôi bị xáo trộn, khiến tôi căng thẳng. Vì vậy, khi bắt đầu tham gia cùng nhóm ở Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, tôi rơi vào trạng thái bị động, về cơ bản đều phải dựa vào người khác trong tất cả mọi việc.

Bốn tháng sau khi tôi gia nhập nhóm, nhóm chúng tôi bị đánh giá là sản xuất tương đối ít chương trình. Là một phóng viên, tôi cũng có nhiệm vụ đăng ký xin phỏng vấn. Vì vậy nếu tôi không chủ động tiếp cận để đăng ký phỏng vấn nhiều hơn thì cũng không thể có thêm chương trình được sản xuất. Sau đó tôi nhận ra rằng chấp trước của tôi đã lấy đi cơ hội của các đồng tu. Tâm vị tư của tôi rất mạnh mẽ, vì thế, khi nhìn thấy những thiếu sót của người khác tôi không muốn chủ động tham gia hay hy sinh thời gian của bản thân để tránh bị áp lực.

Sau khi phát hiện ra tâm chấp trước vị tư này và không ngừng học Pháp, tôi đã dần dần buông được tâm truy cầu vào việc hạng mục sẽ tiến triển theo tiến độ của tôi và mong muốn người khác tôn trọng thời gian của tôi. Thậm chí khi tôi không có thời gian cho bản thân trong vài ngày liên tục, tôi cũng không còn cảm thấy áp lực nữa. Thay vào đó, giờ đây tôi cảm thấy việc cố gắng tận dụng thời gian trong khi tham gia các hạng mục chứng thực Pháp là điều đương nhiên cần phải làm. Vì vậy, tôi đã tích cực hơn trong việc đăng ký phỏng vấn tại các sự kiện.

Tôi ngộ ra được rằng lý do tôi cảm thấy áp lực khi nhìn thấy thiếu sót của người khác là vì tôi thiếu sự khoan dung với người khác cũng như năng lực và trí huệ để viên dung chỉnh thể. Kỳ thực, trước đây khi tham gia vào các hạng mục khác nhau, tôi là người mới làm quen với các kỹ thuật, nhưng tất cả các đồng tu khác đều giúp đỡ tôi mà không chút phàn nàn. Nhưng khi tôi nhìn thấy thiếu sót của người khác, tôi đã không ngay lập tức đi bổ sung thiếu sót đó để công việc được hoàn thiện. Mặc dù tôi không thể hiện trên bề mặt, nhưng tôi có đủ loại bất bình trong tâm. Sau khi gia nhập Tân Đường Nhân, khi tôi mắc lỗi, tất cả các học viên khác đều thầm lặng giúp đỡ tôi để giúp mọi việc trở nên tốt đẹp.

Sư phụ giảng:

“Tôi nghĩ rằng những chỗ thiếu sót đó, làm một người tu luyện, chính mình đi làm tốt những phần thiếu sót đó, ấy mới là điều đệ tử Đại Pháp nên làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi hiểu rằng sở dĩ tôi nhìn thấy thiếu sót của người khác là vì bản thân tôi có thiếu sót. Đó là lý do vì sao những thứ này phản chiếu như một tấm gương để cho tôi nhìn thấy.

Ví dụ, trong cuộc phỏng vấn có một học viên cầm một thiết bị lớn sơ ý va vào người khác và làm hỏng đồ của họ. Là người phỏng vấn, khi đó tôi toát mồ hôi lạnh và cảm thấy hơi bất mãn với đồng tu. Mặc dù trên bề mặt, có vẻ sự cố là do học viên đó bất cẩn, nhưng sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng đó là do tôi; làm một phóng viên mà chỉ quan tâm đến việc của mình, không suy xét đến sự bất tiện mà đồng nghiệp gặp phải khi di chuyển. Nên tôi đã không quan sát xung quanh và không nhắc học viên đó phải cẩn thận.

Khi tham gia hạng mục Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, mọi người phối hợp càng tốt bao nhiêu thì hiệu quả đạt được sẽ càng tuyệt vời bấy nhiêu. Để đạt được sự phối hợp thực sự xuất phát từ nội tâm, tôi nghĩ cần có hai điều kiện tiên quyết. Trước hết, chúng tôi cần xét xem điều gì khởi tác dụng tốt nhất để có thể cứu độ chúng sinh và thực hiện tốt chương trình của Tân Đường Nhân. Thứ hai, chúng tôi cần quan tâm đến các bạn đồng tu. Nếu mang tâm vị kỷ trong khi giải quyết vấn đề, sự phối hợp trong chỉnh thể sẽ bị yếu đi. Bởi vì nếu mang tư tâm trong khi chứng thực Pháp, xuất phát điểm của chúng ta sẽ không còn thuần tịnh nữa.

Khi thực hiện các cuộc phỏng vấn ở bên ngoài, việc chỉ ra những điều còn chưa phù hợp với các nguyên tắc xã giao ở Nhật Bản của các đồng tu là điều khó khăn đối với tôi. Thói quen của người Trung Quốc và Nhật Bản không giống nhau, phép tắc xã giao trong xã hội chủ lưu của Nhật Bản khá khắc nghiệt. Ngay cả tôi cũng không thể hiểu điều này một cách thấu đáo. Là thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm, tôi chưa thể bỏ được tâm ích kỷ không muốn người khác hiểu lầm rằng mình tự cao tự đại hoặc khiến người khác không hài lòng. Vì vậy, tôi chỉ chia sẻ các nguyên tắc ở mức tối thiểu cần thiết cho mọi người.

Tuy nhiên, chúng sinh thường dán mắt vào thái độ và hành vi của những người làm truyền thông. Hình ảnh của chúng tôi thường sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của họ đối với truyền thông. Nếu tôi cứ mập mờ trong cách truyền đạt các nghi thức cần thiết cho nhóm của mình, những sai lầm tương tự sẽ tiếp tục xảy ra.

Khi tôi đặt Đài truyền hình Tân Đường Nhân lên hàng đầu, tôi nhận ra rằng tâm ích kỷ này đang cản trở tôi. Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi chia sẻ những thiếu sót của mọi người bằng một thái độ từ bi và thấu hiểu, các đồng tu chắc chắn sẽ có thể lý giải được thiện ý của tôi. May mắn thay, các học viên trong nhóm thường bao dung và tiếp nhận những lời nhắc nhở của tôi. Mọi người đều cố gắng hết sức để sửa chữa những thiếu sót. Đôi khi, chúng tôi tình cờ gặp phải những tình huống tương tự. Sau khi cải thiện cách giải quyết vấn đề, kết quả thường rất tốt. Thông qua quá trình này, chúng tôi cố gắng tích lũy kinh nghiệm và cải thiện từng chút một. Bằng cách này, nghi thức phỏng vấn của chúng tôi cũng trở nên chu đáo, đúng mực và thành thục hơn. Mọi người đều có thể chấp nhận ý kiến góp ý ​​của tôi một cách vui vẻ, mặc dù tôi là người trẻ nhất trong nhóm. Điều này khiến tôi cảm thấy rất biết ơn. Một môi trường hợp tác thuận lợi như vậy đã được hình thành nhờ có các đồng tu tận lực phối hợp.

2) Chuyện thần kỳ mà tôi gặp trong các cuộc phỏng vấn

Trong khi tham gia các cuộc diễu hành hoặc sự kiện để xin chữ ký thỉnh nguyện, tôi thường giữ được chính niệm mạnh mẽ. Nhưng trong công việc hàng ngày, nếu không học Pháp đầy đủ, tôi sẽ dễ dàng giống như một người máy, chỉ làm qua loa lấy lệ mà quên đi mục đích ban đầu của mình. Vì vậy, khi tôi thực hiện các cuộc phỏng vấn cho những tin tức dường như không liên quan đến việc giảng chân tướng, tôi thường kém nghiêm túc hơn. Tuy nhiên, nếu tôi có thể bảo trì nguyện ý cứu độ chúng sinh và chính niệm trong khi làm việc cũng như thực hiện các cuộc phỏng vấn, tôi nhận ra rằng mọi việc thường sẽ diễn ra rất suôn sẻ và những điều thần kỳ liên tiếp xảy ra.

Khi tôi đang phỏng vấn một đại biểu quốc hội, một vị đại biểu quốc hội khác tình cờ đi ngang qua. Tôi nhanh chóng nói về bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc và xin được cuộc phỏng vấn với người đó. Vị ấy đã vui vẻ đồng ý với đề nghị của tôi.

Một lần khác, khi đang phỏng vấn về nghề truyền thống, tôi gặp một nghệ nhân truyền thống tình cờ tới sửa biển hiệu. Nghệ nhân ấy đã đồng ý trả lời phỏng vấn của chúng tôi ngay tại đó. Vào thời điểm ấy, việc phỏng vấn để dựng một loạt các chương trình văn hóa truyền thống của chúng tôi đang gặp khó khăn. Vì vậy, tôi hiểu rằng đây là sự gia trì của Sư phụ.

Một lần khác, khi đang thực hiện một cuộc phỏng vấn, tôi đột nhiên cảm thấy rằng nếu có hoa để trang trí cho khung cảnh, chương trình sẽ trở nên phong phú hơn. Tôi liền hỏi xem có người bán hoa nào gần đó không. Quả nhiên có một cửa hàng hoa ở gần đó.

Gần đây nhất có một sự việc thần kỳ xảy ra tại một sự kiện bắn pháo hoa quy mô lớn. Địa điểm quay phim mà ban tổ chức ban đầu sắp xếp cho chúng tôi là ở một góc khá xa. Vào ngày quay, vị trí quay phim bất ngờ được chuyển lên phía trước và khá gần nơi bắn pháo hoa. Điều này thực sự khiến chúng tôi ngạc nhiên và vui mừng.

Những điều thần kỳ như vậy cứ xảy ra liên tiếp, khiến tôi cảm nhận được rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng tôi. Trong lòng tôi tràn ngập niềm cảm ân đối với Sư tôn.

3) Không giải đãi, tận dụng cơ hội để cứu độ chúng sinh

Tại một cuộc diễu hành, một học viên vừa đến từ Trung Quốc Đại Lục đã xúc động rơi nước mắt và hào hứng nói với tôi: “Tôi thực sự không thể tin rằng mình có thể tham gia cuộc diễu hành Đại Pháp ở nước ngoài một cách tự do như vậy! Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một cuộc diễu hành, tôi thực sự rất vui!” Tôi vô cùng xúc động trước tâm thuần khiết của cô ấy.

Tôi là người thường xuyên sống ở Nhật Bản, vì vậy việc tham gia các cuộc diễu hành của Đại Pháp, giảng chân tướng trên đường phố và thực hiện phỏng vấn cho các chương trình dường như là điều bình thường. Nhưng đối với các học viên ở Trung Quốc, đây không phải là những nhiệm vụ dễ dàng vì lý do an toàn. Tại sao tôi không nỗ lực hơn nữa và hy sinh nhiều hơn nữa? Tôi thực sự có khả năng làm như vậy, nhưng tôi đã giải đãi trong môi trường tự do này. Tôi không thể không cảm thấy xấu hổ. Tôi có thể cảm nhận được tâm nguyện muốn cống hiến hết mình để cứu người của học viên ấy. Kể từ đó, tôi gần như không thể cho phép mình dành nhiều thời gian để ngủ. Tôi cống hiến hết mình cho công việc. Nhưng tôi nghĩ nếu khối lượng công việc của tôi tăng lên, thời lượng học Pháp của tôi cũng phải tăng lên một cách tự nhiên. Nếu không, tôi sẽ lại hoàn thành nhiệm vụ như một cái máy. Đó cũng sẽ giống như một người thường làm công việc Đại Pháp.

Trong các cuộc phỏng vấn gần đây, tôi gặp những người đã từng xem chương trình biểu diễn của Shen Yun, họ tự nguyện đề xuất chủ đề với Đài Truyền hình Tân Đường Nhân hoặc các kênh truyền thông của các học viên. Họ nói rằng: “Tôi đã chú ý suốt thời gian qua!” Một số người đã nói: “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp!” Chúng sinh đã trở nên quá quen thuộc với các phương tiện truyền thông của chúng tôi. Điều này thực sự cảm động. Đôi khi, mối nhân duyên này cũng khiến cuộc phỏng vấn của chúng tôi diễn ra suôn sẻ hơn. Tôi nhận ra rằng mặc dù các học viên đều đang làm việc trong các hạng mục khác nhau, nhưng những việc mà mọi người nỗ lực hằng ngày cuối cùng sẽ tạo ra hiệu ứng dây chuyền. Mọi người đang hợp thành một chỉnh thể to lớn và mạnh mẽ để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh mà chúng ta không nhận ra.

Nhìn lại con đường mà tôi đã đi cho đến hôm nay, tôi phát hiện ra rằng mọi điều tôi học được từ các hạng mục Đại Pháp khác nhau đều là những kỹ năng cần thiết cho công việc của tôi tại Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi nhất định sẽ kiên định bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã tỉ mỉ an bài cho tôi và hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi và vĩ đại!

Xin các đồng tu vui lòng chỉ ra cho tôi bất kỳ điều gì chưa phù hợp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/10/450606.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/16/204333.html

Đăng ngày 15-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share