Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-07-2022] Tôi đã đắc Pháp và bước vào tu luyện Đại Pháp từ năm 1997. Vào thời điểm đó, tôi bị mắc nhiều loại bệnh và thường xuyên phải chịu đựng những cơn đau hành hạ, đặc biệt là vùng lưng và chân. Tôi thường chỉ duy trì ở hai tư thế, hoặc là ngồi yên hoặc là nằm im cả ngày mà không dám cử động vì quá đau đớn. Sau đó, tôi đã may mắn gặp được một học viên Pháp Luân Công, anh ấy đã nói cho tôi về hiệu quả trị bệnh của Pháp Luân Công và khuyên tôi nên tập thử.

Những ngày sau đó, tôi đến điểm luyện công vào mỗi buổi tối để học các bài công pháp cùng với anh ấy trong một giờ đồng hồ rồi học các bài giảng Pháp. Không lâu sau, tôi bắt đầu cảm nhận thấy cơ thể đang được Sư phụ tịnh hóa, triệu chứng giống như bị cảm mạo kèm theo sốt cao kéo dài khoảng hai ngày. Tuy vậy, tôi vẫn kiên trì đến điểm luyện công và tăng cường thời gian học Pháp. Sau khoảng ba tuần thì những căn bệnh đeo bám tôi bao năm nay cũng biến mất và cơ thể tôi tràn đầy năng lượng. Vợ và con gái tôi rất vui mừng khi chứng kiến sự thay đổi của tôi và họ cũng bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Vào tháng 7 năm 2012, sáu học viên chúng tôi đi trên hai chiếc xe máy đến thăm một học viên ở một thị trấn khác. Khi chúng tôi đang lái xe đi qua cầu thì một chiếc xe hơi phóng nhanh đến và lao thẳng về phía tôi. Tôi vội quay đầu xe để tránh va chạm thì chiếc xe lại đâm vào lan can cầu kẹt cứng ở đó. Tôi bị văng ra xa rồi lăn xuống chân cầu, còn hai học viên khác ngồi sau xe cũng bị văng xa hơn chục mét. Trong hai người có một học viên khoảng 70 tuổi máu me chảy khắp mặt, người còn lại là vợ tôi thì bị bong một lớp da ở mu bàn tay, còn tôi bị một vết rách sâu ở đầu và chân chảy nhiều máu, xương đòn bị gãy và tôi gần như rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh.

Những người dân làng đang làm việc gần đó chứng kiến vụ tai nạn đã cố gắng gọi xe cấp cứu, nhưng không có ai trả lời. Lúc này, các học viên đi trên chiếc xe máy kia mới phát hiện ra chúng tôi không còn đi sau họ nên đã gọi lại cho tôi. Một người dân trong làng trả lời điện thoại thay tôi và báo cho họ biết về vụ tai nạn. Các học viên đã nhanh chóng quay trở lại chỗ chúng tôi.

Một học viên liên tục gọi tên tôi nhưng hai mắt tôi vẫn nhắm nghiền bất tỉnh. Lúc này có một bác sĩ trong thôn chạy xe ngang qua và dừng lại, anh ấy nhìn tôi và nói người này vẫn còn sống và đồng ý đưa tôi đến bệnh viện thị trấn gần đó.

Nhưng vợ tôi lại đề nghị anh ấy đưa tôi đến nhà của một học viên trong thị trấn. Một học viên khác đã liên lạc với các học viên trong thị trấn đó đến để giúp tôi phát chính niệm. Khi chúng tôi đến nơi, họ đã đưa cho vị bác sĩ 200 nhân dân tệ để cảm ơn vì đã giúp chở tôi đến.

Tôi vẫn ở trong tình trạng hôn mê lúc họ đưa tôi vào trong nhà, chân tay không thể cử động được. Hai học viên ngồi ở hai bên để đỡ tôi ngồi dậy, các học viên khác ngồi xung quanh tôi, họ đọc Pháp và phát chính niệm hỗ trợ cho tôi. Tôi bắt đầu có chút phản ứng nhưng đôi lúc tỉnh táo và đôi lúc lại mê man. Đến khoảng nửa đêm, một vài học viên ở lại chăm sóc tôi còn những học viên khác trở về nhà.

Đến ngày hôm sau, đầu óc tôi đã thanh tỉnh trở lại, và ngày hôm sau nữa thì sức khỏe của tôi đã hồi phục tốt hơn và tôi có thể tự học Pháp. Vợ tôi đã thông báo cho con trai, cháu trai và những người thân khác trong gia đình về tình trạng của tôi. Con trai đã đến thăm tôi và chứng kiến các học viên đang chăm sóc cho tôi rất tốt, cháu cũng tin vào uy lực của Đại Pháp nên không lo lắng gì cho tôi và rời đi sau đó. Nhưng vào buổi tối, cháu trai đến thăm và nhìn thấy tình trạng của tôi, cháu đã mất bình tĩnh và phàn nàn với các học viên khác rằng cách làm của họ sẽ không giúp ích được gì cho tôi, thậm chí cháu còn nói những lời bất hảo với chủ nhà. Cháu yêu cầu vợ tôi đưa tôi đến bệnh viện. Tuy nhiên, vợ tôi đã nói với cháu rằng nếu đi viện kiểm tra có thể sẽ ra kết quả là bị xuất huyết não hoặc tổn thương não thì gia đình chúng ta không có tiền để nhập viện. Cháu nghe xong đã không nói gì thêm và rời đi.

Chỉ sau bảy ngày, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục. Khi con trai và cháu trai đến đón tôi về nhà, họ vui mừng khôn xiết vì thấy vết thương lớn trên đầu và xương đòn bị gãy của tôi đã được chữa lành. Cháu trai bây giờ đã thực sự tin rằng Đại Pháp là thần kỳ và siêu thường! Có vị đồng tu tặng cháu bùa hộ thân Đại Pháp, cháu liền song thủ hợp thập và cảm tạ đồng tu. Cũng kể từ đó, mỗi lần nhìn thấy đồng tu này từ đằng xa cháu luôn chào hỏi lễ phép.

Về sau, có một người chứng kiến vụ tai nạn ngày hôm đó đã hỏi người dân trong làng xem tôi còn sống hay không. Sau khi anh ấy nghe kể về những gì tôi đã trải qua và nay đã hoàn toàn bình phục thì rất kinh ngạc mà thốt lên rằng: “Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!”.

Bất cứ khi nào tôi và các đồng tu hồi tưởng lại trải nghiệm kinh tâm động phách này, chúng tôi đều cảm khái trước sự từ bi vô lượng của Sư phụ và sự siêu thường của Đại Pháp, đồng thời giúp chúng tôi càng thêm kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp! Tôi hy vọng trải nghiệm này của mình sẽ giúp thế nhân tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt!

(Ghi chú: Một số sự việc xảy ra trong thời gian tôi hôn mê đã được các học viên có mặt ở đó kể lại).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/4/445711.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/25/202960.html

Đăng ngày 22-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share