Bài viết của Xuất Trần, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-07-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Sáng ngày 28 tháng 10 năm 2020, tôi và người bạn đồng nghiệp có nhiệm vụ phải tháo dỡ các bảng hiệu quảng cáo tại một cửa hàng nọ. Những người thợ làm thạch cao trong cửa hàng đã dùng các tấm ván bảo vệ để bao quanh khu vực xây dựng. Giữa hai cửa hàng có đặt một cái máy biến áp, và cột xi măng đỡ nó lại nằm bên ngoài mấy tấm ván bảo vệ. Khi bước vào khu vực thi công, chúng tôi đã không kiểm tra trước, cũng không thấy máy biến áp nên không đề phòng. Đó là một sự bất cẩn.

Chúng tôi đã sử dụng ba giàn giáo làm bằng ống thép cao hơn 4,5 mét. Giàn giáo không có bánh xe, và rất nặng, vì vậy chúng tôi phải kéo nó dọc theo nền đất là cát ướt. Trong lúc chúng tôi đang di chuyển một trong những cái chân của nó đã chạm vào đầu nối của máy biến áp 10.000 vôn. Vào lúc đó, tay của anh chàng kia đang không giữ cái giàn giáo, mà chỉ có tôi đang giữ bằng cả hai tay.

Cảm giác như có một vụ nổ ở trong cơ thể của tôi và mọi tế bào đều rung lên nhanh chóng. Tôi cảm thấy như thể là mình to lớn hơn gấp mấy lần. Biết rằng mình đang bị điện giật, tôi hét lên trong tâm: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó tôi bị ngã xuống dưới giàn giáo. Tôi nhận thức được chân phải của mình, và sau đó tôi bất tỉnh.

Người đồng nghiệp nhìn thấy tôi bị thương, nhưng nghĩ là do cái giàn giáo đập vào chân tôi. Anh ấy đến giúp tôi rồi cảm thấy có điện nên nhanh chóng rút phích cắm điện trong quán ra. Sau đó anh ấy nhìn lại tôi lần nữa, thấy tôi vẫn còn đang bị giật nên anh ấy mới nhận ra đó là đường dây cao thế. Khi tôi ngã xuống, giàn giáo vẫn không bị bung khỏi đường dây cao thế. Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng 30 giây.

Sau khi nguồn điện được bị cắt, anh ấy kéo tôi ra khỏi giàn giáo và hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Rất nhiều người chạy đến và vây quanh chúng tôi, sau đó tôi dần dần tỉnh lại. Tôi nghe thấy giọng một người đàn ông hét lên “Chủ cửa hàng ở đâu? Tại sao anh ấy không đưa anh này đến bệnh viện?“ Khi tôi tỉnh dậy và mở mắt ra, tôi thấy đầu óc mình rất minh mẫn. Tôi có thể cử động được cả tay và chân. Tôi nói “Tôi ổn. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi có Sư phụ Đại Pháp bảo hộ.” Người đàn ông đó đang nắm tay cháu trai của mình và đi tới đi lui. Anh ấy hét lên một lần nữa, “Ai là chủ ở đây? Người đàn ông này cần phải được đưa đến bệnh viện. Tôi đã nhìn thấy hai người bị cháy xém thành một quả bóng. Ai sống được qua cú sốc điện cao thế đó?” Khi rời đi, anh ấy lẩm bẩm “Pháp Luân Đại Pháp thực sự có tác dụng.”

Tôi từ từ ngồi dậy, rồi đứng dậy, rũ bỏ lớp cát bám trên người. Tôi bước đến một cái cây và đứng dựa vào nó. Ông chủ tốt bụng bên kia đường mang một chiếc ghế và để tôi ngồi xuống. Tôi nói với anh ấy rằng, may mắn thay, vì tôi là một học viên Đại Pháp. Nếu không, tôi đã không sống sót. Anh ấy đặt hai tay vào nhau và nói lớn, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chủ cửa hàng bên cạnh nhặt chiếc mũ của tôi lên và đưa cho tôi. Cô ấy nói “Tôi đã nhìn thấy tia lửa điện trên máy biến áp – thật không thể tin được là anh vẫn ổn.” Những người có mặt tại hiện trường đã nói “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu.”

Lát sau anh thanh niên phụ trách công trường đến. Anh ta hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra và nhất quyết đòi đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi ổn. Phần lưng dưới của tôi chỉ hơi đau một chút.” Anh ta nhìn thấy có vết máu trên bàn chân phải của tôi, và tôi nhận ra hai bên bàn chân phải của tôi có vài lỗ thủng do bị giật điện. Và đôi giày da của tôi đã bị thủng. Anh ấy lại một lần nữa khuyên tôi nên đến bệnh viện, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.

Chúng tôi bỏ giàn giáo lên xe ba gác và đem trả lại. Người chủ giàn giáo hỏi tại sao chúng tôi trả lại sớm vậy. Tôi kể cho anh ấy nghe câu chuyện của mình. Anh ấy nghe xong thì khăng khăng không muốn nhận tiền. Tôi nói, “Không sao, chúng tôi sẽ vẫn trả tiền cho anh. Nhưng quan trọng hơn là anh cần nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Anh ấy đã rất ngạc nhiên.

Chúng tôi về đến nhà sau suốt hơn ba dặm đường gập ghềnh trên chiếc xe ba bánh. Tôi đã tự leo lên lầu. Chân phải của tôi có mùi bỏng, nhưng tôi không cảm thấy đau chút nào, nên tôi đi thẳng vào phòng tắm. Sau đó tôi gọi cho người thanh niên phụ trách công trường. Anh ấy khăng khăng đòi đến thăm tôi, vì quản lý của anh ấy bảo phải làm vậy. Bởi vì họ đến từ một thị trấn khác nên họ sợ có rắc rối sau này.

Sau khi người thanh niên chụp ảnh vết thương và gửi về cho công ty của mình, người quản lý đã gọi lại và nhấn mạnh một lần nữa rằng tôi phải đến bệnh viện. Anh ấy nói rằng vết thương do bị điện giật khác với vết bỏng thông thường; chúng bị cháy từ bên trong và khó lành, vì vậy sẽ rất rủi ro nếu không điều trị để ngăn ngừa nhiễm trùng. Anh ấy rất tôn trọng đức tin của tôi, nhưng anh ấy lo lắng rằng gia đình của tôi sẽ gặp rắc rối trong tương lai nếu có chuyện gì đó xảy ra cho tôi. Anh ấy hỏi liệu các con của tôi có thể ký cam kết.

Tôi nói: “Tôi sẽ không bao giờ moi tiền của anh, vì tôi là một học viên chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn.” Cuối cùng thì người quản lý cũng đồng ý.

Người thanh niên trẻ muốn chuyển tiền cho tôi thông qua WeChat. Tôi nói, “Tôi không nhận tiền của anh, nên anh không cần phải làm vậy. Hôm nay, cả hai bên đều rất may mắn. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Đại Pháp đã bảo vệ tôi, nên tôi đã tránh được tai hoạ. Cả hai chúng ta nên biết ơn Đại Pháp.” Anh ấy liên tục nói đồng ý và cảm ơn tôi hết lần này đến lần khác.

Sau bữa trưa, vài người thân và bạn bè của tôi đã đến thăm tôi, vì vậy tôi đã không thể đi nghỉ mãi cho đến 4 giờ chiều. Con gái của tôi đã gọi để nhắc tôi phải ăn tối vào lúc 6 giờ. Tôi không thể đứng dậy và đã ngồi ở mép giường. Tôi đổ mồ hôi rất nhiều, và sau đó bất tỉnh. Vợ và con gái của tôi đã xin Sư phụ cứu tôi, và tôi tỉnh dậy vài phút sau đó.

Ngày hôm sau rất nhiều người thân và bạn vè đã đến thăm tôi. Mấy anh bác sĩ bạn tôi đã nói chuyện cho tôi nghe về mức độ nghiêm trọng của vết thương. Họ nói rằng nhiễm trùng có thể đe dọa tính mạng của tôi hoặc có thể dẫn đến việc chân của tôi có thể bị tàn tật vĩnh viễn. Người thân của tôi đều rất lo lắng.

Tôi kiên nhẫn giải thích với họ rằng “Tôi đã tu luyện rất nhiều năm rồi, và tôi biết rất rõ tình hình của mình. Tôi sẽ không vô trách nhiệm trước sinh mạng của chính mình. Hãy nghĩ xem, nếu tôi có thể chịu được cú sốc điện 10.000 vôn nhờ tôi tu luyện Đại Pháp, thì làm sao tôi có thể bị nhiễm trùng từ mấy vết thương này được? Các anh không nhớ mọi bệnh tật trước kia của tôi đã biến mất mà không cần bất kỳ điều trị y tế nào hay sao? Phật Pháp là khoa học siêu thường, và các anh có thể đợi tin tốt lành của tôi; Tôi sẽ sớm trở lại bình thường.”

Thật ra, không ai biết được cơn đau đớn khủng khiếp mà tôi đang phải chịu không phải là ở chân mà là ở phần xương cùng. Nếu không có sức ở phần xương cùng người ta thậm chí không thể đứng lên hoặc đi lại dù chỉ một bước. Tôi không thể cử động khi nằm trên giường. Khi đau, cảm giác như có ai đó cứa dao vào người mình. Bất kỳ cử động nào cũng dẫn đến đau đớn tột độ. Mỗi bước đi của tôi đều nhờ đến sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh mình. Tôi tin chắc rằng người tu luyện không bị bệnh tật; chỉ là đang tiêu trừ nghiệp lực.

Vì vậy, tôi không coi mình là một bệnh nhân và cố gắng tự chăm sóc bản thân mà không dựa vào gia đình. Ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã quyết tâm phải luyện công mỗi ngày. Sau khi luyện xong bài thứ nhất, quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi. Điều tuyệt vời là tôi cảm thấy rất thoải mái trong khi luyện công. Đặc biệt là khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, phần lưng dưới của tôi cảm thấy rất tốt. Sư phụ đang giúp tôi tịnh hoá cơ thể, và tôi không biết phải diễn tả lòng biết ơn của mình như thế nào bằng lời. Vì vậy, tôi kiên quyết luyện công hai lần một ngày. Sau một tuần, cơn đau thắt lưng của tôi đã biến mất. Với mấy vết thương ở chân, tôi thậm chí còn không nghĩ đến chúng. Tôi vẫn tắm và đi bộ như bình thường. Tất cả những gì tôi làm là quấn vết thương bằng băng gạc, để tôi có thể mặc và cởi giày dễ dàng hơn. Tôi không sử dụng bất kỳ loại thuốc nào. Các vết thương đã hoàn toàn lành lặn sau một tháng.

Mỗi học viên chân tu Đại Pháp đều có thể viết cả một cuốn sách về những trải nghiệm của mình. Pháp Luân Đại Pháp thực sự phi thường. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/8/445936.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/28/202997.html

Đăng ngày 12-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share