Đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 02-07-2022] Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn luôn cố gắng hết sức để sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Gia đình và người thân luôn ủng hộ tôi bất chấp cuộc đàn áp ở Trung Quốc vẫn đang diễn ra. Bởi vì sự chính trực đó mà người thân của tôi được phúc báo.

Cháu gái tôi

Em gái tôi có một con gái tên là Linh. Bởi vì kết quả cuối kỳ không tốt nên cháu đã phải học lại năm cuối cấp hai và phải thi lại. Vì trường học rất gần nhà tôi nên cháu thường ở với tôi vào những ngày đi học và trở về nhà vào ngày nghỉ.

Nhưng cháu đã không đến nhà tôi sau kỳ nghỉ đông, tôi gọi điện cho em gái. Cô ấy sở hữu một trang trại gà và thường xuyên ở đó, nhưng cô không biết tại sao con gái từ chối đến trường.

Tôi trực tiếp gọi điện cho cháu, cháu khóc qua điện thoại, nói rằng mình không muốn quay trở lại trường nữa.

Tôi khuyên nhủ cháu: “Chỉ còn vài tháng nữa thôi, hãy cố gắng vì tương lai tốt đẹp đi cháu gái!”

Nhưng cháu chỉ tiếp tục khóc. Tôi thử lần nữa và hỏi lý do. Cháu chỉ nói rằng mình không biết.

Vào buổi trưa, chồng tôi kể cho tôi về một vụ tai nạn nghiêm trọng-chiếc xe buýt của trường mà cháu gái tôi đi hàng ngày đã đâm vào một chiếc xe buýt lớn và vỡ nát. Hai người trên xe buýt tử vong tại hiện trường và những người còn lại đều được đưa đến bệnh viện.

Tôi ngay lập tức hiểu tại sao cháu gái tôi không muốn đến trường vào ngày hôm đó. Tôi đã gọi cho em gái và cả gia đình đều cho rằng rằng Linh rất may mắn và họ biết ơn sự bảo hộ của Pháp Luân Công. Linh trở lại trường học vào ngày hôm sau. Sau đó cháu đã vào một trường đại học tốt và tìm được một công việc tốt.

Một chiếc xe mô tô

Một sự việc khác xảy ra vào năm 2002 khi cuộc bức hại đang diễn ra một cách tàn bạo. Cảnh sát theo dõi tôi rất sát sao và thậm chí còn đến nhà tôi đe dọa. Một hôm, một học viên khác nói rằng cần lấy một số tài liệu nhưng phương tiện công cộng đang có vấn đề, vì vợ chồng tôi có một chiếc xe máy nên cô ấy nhờ giúp đỡ.

Chồng tôi đồng ý và chúng tôi rời đi. Chuyến đi không hề dễ dàng và con đường rất hẹp. Sau một lúc lâu chúng tôi mới ra được đường chính. Có một công trường đang xây dựng và giao thông rất thưa thớt nên chúng tôi lái xe đi ở giữa đường.

Sau một lúc chồng tôi nói có gì đó không ổn vì con đường dường như ngày càng lên dốc. Anh nói: “Đáng nhẽ chúng ta nên cứ đi ở bên phải đường.”

Tôi nhận thấy quá trễ để quay lại. Tôi thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Lúc đó chiếc xe đã lên đến đỉnh dốc, nó bay trên không và đáp đất an toàn, và dừng lại với động cơ đã chết máy. Cả hai vợ chồng chúng tôi vẫn ngồi nguyên trên xe.

Một vài công nhân công trường đến giúp, thấy chúng tôi vẫn ổn họ rất bất ngờ.

“Đúng là phép màu,” một người trong số họ nói.

“Hãy thử nổ máy, không biết nó có còn hoạt động không.” Một người khác nói thêm.

Chồng tôi đã thử và chiếc xe đã khởi động bình thường.

Sau khi lấy tài liệu và quay về nhà, chúng tôi thay đồ và bắt đầu làm việc trong vườn. Sau vài phút một cán bộ thôn đến và nói: “Ai đó đã báo cảnh sát rằng hai anh chị đã đi đâu nó, nhưng tôi sẽ báo lại cho họ rằng hai người đang ở nhà an toàn.”

Tôi nói: “Cảm ơn, và hãy nói họ đừng quấy rối tôi nữa chỉ vì tôi thực hành theo tín ngưỡng và niềm tin của mình”

Người cán bộ rời đi và không nói gì.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã bảo hộ tôi và người thân.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/28/445517.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/2/202593.html

Đăng ngày 17-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share