Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-07-2022] Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh thuộc vùng Đông Bắc Trung Quốc. Cha tôi mất khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi một mình nuôi dạy bốn anh chị em chúng tôi. Nhà tôi nghèo không đủ tiền trả học phí cho chúng tôi đi học, và tôi chưa bao giờ được mặc quần áo mới. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tôi trở nên sống nội tâm, nhưng rất có lòng tự tôn.

Tôi may mắn có được một người chồng tử tế, chăm sóc tôi chu đáo. Chúng tôi có một con gái. Cháu ngoan ngoãn, nhưng nhiều lúc cũng rất bướng bỉnh. Cuộc sống của tôi rất yên bình và không phải lo lắng. Tuy nhiên, chồng tôi đã qua đời cách đây nhiều năm. Năm nay, tôi đã sáu mươi tư tuổi và sống một mình.

Con gái tôi lấy chồng ở thành phố và sinh được một bé gái. Chỉ sau vài năm chung sống, vợ chồng cháu đã ly hôn. Cho nên, các kỳ nghỉ, tôi ở bên con gái và cháu gái của tôi; và cuộc sống của tôi không còn bình yên nữa.

Kể cả khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ có xung đột với ai. Còn bây giờ tôi phải đối phó với cô con gái có cá tính rất mạnh. Ở nhà cháu, tôi quán xuyến mọi việc nhà, nhưng cái gì tôi làm cũng bị cháu phàn nàn. Con tôi cũng rất kén ăn và không bao giờ hài lòng với các món tôi nấu. Cháu yêu cầu mỗi bữa ăn ít nhất phải có hai món.

Có lần, tôi nấu bốn món ăn để làm con gái vui, nhưng cháu lại không hề vui chút nào.

Tôi cảm thấy bị đối xử tệ và tức giận, nhưng tôi biết mình phải kìm chế không được giận và tôi chỉ im lặng bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi buồn và nghĩ cách để thay đổi con mình. Nhưng cháu ngày càng trở nên kén chọn hơn. Cháu thường không ăn tối để khỏi tăng cân nhưng vừa dậy là phải ăn sáng ngay. Thế nhưng, lịch sinh hoạt của cháu lại không cố định mà thay đổi thất thường. Hễ cháu dậy mà tôi chưa chuẩn bị xong bữa sáng là cháu giận dỗi tôi. Cháu thường nói: “Tại sao con lại có một người mẹ như mẹ vậy?” Tôi cũng càu nhàu đáp trả. Tôi thầm nghĩ: “Nếu không phải là mẹ tu luyện Đại Pháp, thì đừng nghĩ đến chuyện mẹ sẽ chăm sóc cho hai mẹ con con.”

Có rất nhiều chuyện như thế xảy ra. Mỗi khi có bất đồng, cả hai chúng tôi đều không vui vẻ gì. Ngày nào tôi cũng cố gắng cẩn thận, nhưng vẫn là mọi thứ tôi làm đều sai. Cứ như thế xung đột lần lượt đến. Bề ngoài tôi tỏ vẻ bình hòa, nhưng thực chất tôi thấy mệt mỏi và nghĩ rằng mình khó có thể chịu đựng thêm được nữa.

Đôi khi, tôi chia sẻ sự bất bình của mình với các học viên khác. Họ cho rằng tình huống này là để giúp tôi đề cao, nhưng tôi đã không nhận ra đây là một phần trong tu luyện của mình. Vì vậy, những phiền phức của tôi ngày càng nhiều.

Một lần, con gái tôi gọi cho tôi với tâm trạng rất tệ. Cháu gọi tôi mấy lần và liên tục cao giọng. Tôi không vui và chỉ im lặng. Con tôi trở nên càng tức giận và liên tục gọi. Cháu hỏi tôi có nghe thấy cháu nói gì không và tôi trả lời rằng cháu to giọng như vậy thì ai mà không nghe thấy cơ chứ. Cháu đã tức giận tới mức vứt đồ đạc của tôi ra ngoài cửa và yêu cầu tôi ra khỏi nhà, thậm chí còn đẩy tôi ra ngoài khi tôi đứng im một chỗ. Tôi cố kìm nước mắt và bước ra ngoài.

Làm sao mà con gái tôi lại có thể đối xử với tôi như thế? Tôi quyết định không đến thăm con gái nữa ngay cả khi nó mời tôi. Sau một lúc, tôi bình tĩnh lại và nhận ra rằng mình không nên bỏ đi như thế, làm thế có nghĩa là tôi cũng hành xử giống con tôi. Tôi mới là người đáng trách trong việc này. Tôi không nên giận con gái mình. Tôi đã sai và tôi không nên ra đi.

Vì vậy, tôi đã xách hành lý của mình quay trở lại nhà con gái. Cháu ngoại của tôi rất vui khi thấy tôi trở lại. Con bé hỏi: “Bà ơi, tại sao bà quay lại?” Tôi nói: “Vì bà là học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Cháu nói, sau khi tôi đi, mẹ cháu đã bảo cháu đi tìm để đưa tôi trở lại. Nhưng cháu không tìm được tôi vì cháu đi lối cổng Bắc, còn tôi đi về phía cổng Tây. Tôi biết không có gì là ngẫu nhiên. Việc này có lẽ sẽ không kết thúc như vậy nếu cháu ngoại tôi gặp tôi ở cổng Tây trước khi tôi có thời gian suy ngẫm lại mọi chuyện.

Sư phụ giảng:

“Cho nên mọi người nhất thiết phải nhớ kỹ điểm này, gặp phải bất cứ sự tình gì, rắc rối gì, chuyện không vui, hay xảy ra xung đột với ai, nhất định phải xem xét chính mình, tìm chính mình, thì chư vị có thể tìm được nguyên nhân khiến vấn đề không thể giải quyết được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Thể ngộ của tôi bị hạn cuộc trong suy nghĩ rằng, tôi không nên tranh cãi với con gái vì tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi đã không nghĩ đến việc phải cải biến bản thân. Mặc dù ngoài mặt không tranh cãi với con, nhưng trong lòng tôi cảm thấy khá uất hận. Tôi luôn muốn thay đổi con gái mình, mà lẽ ra phải là thay đổi chính mình. Đây chính là vấn đề. Tôi cần phải thay đổi bản thân mình trước.

Vì vậy, tôi bắt đầu mỉm cười nhiều hơn và đối xử với mọi thứ với một tâm thái bình yên. Con gái tôi đã không còn kén cá chọn canh nữa. Đôi khi, cháu vẫn đổ lỗi cho tôi về điều gì đó, tôi chỉ nhận mình sai và hứa lần sau sẽ làm tốt hơn, chứ không oán giận nữa.

Sau một thời gian, con gái tôi nói với tôi rằng tôi đã thay đổi, và tôi đã có thể nghe những lời chỉ trích. Tôi ngộ ra rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào việc không thể chấp nhận những lời chỉ trích. Nó xuất phát từ lòng tự tôn của thời thơ ấu. Lòng tự tôn này là chấp trước vào việc sợ mất thể diện. Con gái tôi đã giúp tôi trừ bỏ những chấp trước của con người. Làm sao các chấp trước của tôi có thể được phơi bày nếu không có con gái tôi gây chuyện với tôi?

Một lần, tôi làm bánh bao nhưng nhân bị quá mặn. Con tôi không phàn nàn gì cả. Cháu chỉ ăn phần vỏ bánh bao, để lại phần nhân trong đĩa và nói sẽ ăn vào bữa sau. Nếu điều này xảy ra trước đây, chắc nó sẽ luôn miệng chê bai và sẽ không chịu ăn. Con gái tôi cũng đã trở nên tốt hơn.

Đại Pháp đã cải biến tôi và con gái. Tôi biết ơn con gái đã giúp tôi buông bỏ những chấp trước của mình. Tôi thật cảm kích khi có một người con gái như vậy.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/5/97-445127.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/3/203098.html

Đăng ngày 21-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share