Bài viết của Kim Viên, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-08-2022] Nhìn lại chặng đường tu luyện của mình trong một năm qua, giờ đây tôi nhận ra rằng những điều tưởng chừng như rất đau khổ, khó khăn vào thời điểm đó không hề tệ chút nào.

Tu luyện tại sở làm

Tháng 5 năm ngoái, công ty tôi đã tiến hành tái cơ cấu và tôi được chuyển đến một bộ phận mới. Giám đốc bộ phận là người mới được tuyển dụng không quen với công việc kinh doanh hay môi trường làm việc. Anh ấy dường như biến một công việc đơn giản trở nên phức tạp và lúc nào cũng tạo ra xung đột. Kết quả là tôi bị quá tải với công việc và mệt mỏi. Sau một ngày bận rộn với công việc, tôi thường ngủ gật sau khi chỉ đọc được vài dòng trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Một ngày, sau khi đi thăm hàng chục chi nhánh ngoài văn phòng, tôi đến một cuộc họp muộn ba phút. Người quản lý đã chỉ trích tôi trước mặt mọi người. Trên thực tế, những chuyến ra ngoài là do anh ấy sắp xếp, lẽ ra anh ấy phải biết tại sao tôi đến muộn một chút. Trong cuộc họp, càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy tức giận. Tôi quyết định giữ im lặng và để anh ấy nói phần lớn. Khi hướng nội, tôi tự nhủ rằng mình là một người tu luyện, tôi nên cư xử tốt hơn những người thường tại sở làm. Sau đó, tôi đã làm phần việc của mình tại cuộc họp bằng cách cung cấp hướng dẫn và giải thích những điều cần thiết.

Trở lại văn phòng, tôi cảm thấy bực bội và phàn nàn với nhiều đồng nghiệp. Tôi nói với họ rằng mình đã làm đúng những gì mà người quản lý đã sắp xếp, đến thăm hàng chục chi nhánh bên ngoài vào một ngày nắng nóng như vậy, rồi vội vàng quay về họp. Thật là quá đáng khi bị chỉ trích trước mặt mọi người trong cuộc họp vì chỉ muộn ba phút. Ngoài ra, tôi chưa bao giờ đến muộn hay về sớm. Tôi đã làm việc tận tâm và có trách nhiệm. Tôi nhận được sự tôn trọng từ những người quản lý khác và không ai trong số họ chỉ trích tôi. Tôi muốn báo cáo sự việc này với người quản lý cấp trên vào ngày hôm sau. Tôi không phù hợp với công việc này, và họ có thể tìm một người tốt hơn để thay thế.

Khi về nhà, tôi tiếp tục phàn nàn với chồng, một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy hỏi tôi, “Sư phụ Lý đã giảng như thế nào, em đã quên hết rồi sao?”

Sau đó tôi nhận ra rằng đây có thể là một khảo nghiệm tâm tính do Sư phụ Lý, người sáng lập và là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp an bài. Vậy tại sao tôi không thể vượt qua? Tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước như tâm oán hận, tranh đấu, tật đố, trả thù và giữ thể diện. Tôi cảm thấy tốt hơn sau khi buông bỏ những chấp trước này. Tuy nhiên, những chấp trước đó thỉnh thoảng lại xuất hiện và khiến tôi khó chịu.

Khi chuẩn bị đi làm vào ngày hôm sau, một đồng nghiệp, cũng là một trong những người bạn tốt, đã gọi cho tôi. Tôi trở nên xúc động và kể lại mâu thuẫn một lần nữa, nói rằng người quản lý đã ngược đãi mình. Tôi đã nói rất nhiều lời oán thán. Biết rằng những gì mình đang làm là sai, nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân vì những chấp trước của mình. Khi đang nói chuyện, tôi cảm thấy đau ở thái dương. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy đau như vậy ở sở làm. Cơn đau nhói lên, lan đến tai rồi đến mắt. Cuối cùng, một nửa đầu của tôi cũng bị đau.

Cơn đau diễn ra từng cơn và dữ dội. Tôi căng thẳng chờ cơn đau tiếp theo ập đến. Biết điều này là không đúng, tôi tiếp tục hướng nội. Cơn đau đã giảm nhẹ sau khi tôi phát chính niệm, luyện công và học thuộc Pháp, nhưng sau đó nó lại tái phát.

Tôi nhận ra đó có thể là một điểm hóa từ Sư phụ Lý. Tôi đã có một vấn đề nghiêm trọng trong tu luyện của mình. Hướng nội, tôi thấy mình coi thường lãnh đạo vì sự phán xét tồi, bố trí công việc không hợp lý, tâm tính hẹp hòi, nóng nảy, thiếu năng lực và không có khả năng lãnh đạo của anh ấy.

Học các bài giảng của Sư phụ, tôi cảm thấy rằng người quản lý đã đúng khi chỉ trích tôi. Tôi đã không làm tốt công việc và không nghĩ mình là một người tu luyện vào thời điểm đó. Tất cả những chấp trước đó đã lèo lái suy nghĩ và hành động của tôi. Tôi muốn buông bỏ hết thảy các chấp trước.

Bài học tôi rút ra thật sâu sắc! Từ giờ trở đi, tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân, thực sự từ bi, và thiện đãi hết thảy chúng sinh.

Chịu đựng khổ nạn là tốt

Trong sáu tháng qua, tôi cảm thấy quá mệt khi luyện công mỗi ngày. Các cơ và xương khắp người tôi đau nhức, nhất là khi tôi luyện bài công Pháp thứ hai. Cảm giác như mình đang cầm trên tay một vật nặng vậy. Tôi lo lắng, cơ thể như đánh vật. Tôi liên tục hướng nội và tìm ra những chấp trước vào cảm giác mệt mỏi, tâm lười, và tâm an dật. Tuy nhiên, sau khi loại bỏ những chấp trước này, cơn đau trong cơ thể tôi vẫn còn.

Thực tế, tôi đã trốn tránh khổ nạn cả đời mình. Tôi miễn cưỡng chịu đựng tất cả các loại xung đột và khổ nạn trong cuộc đời mình, tại nơi làm việc và khi luyện các bài công Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn thay đổi tâm tưởng và nhận ra rằng chịu đựng khổ nạn thực sự là một điều tốt vì nó giúp loại bỏ nghiệp lực và đề cao tâm tính. Mặc dù tôi vẫn cảm thấy khổ và mệt khi luyện công, nhưng tôi có tâm trạng tốt và sẵn sàng chấp nhận những cảm giác đó. Kết quả là tôi có vẻ bình tĩnh và cơ thể thoải mái hơn nhiều. Ngay khi tôi thay đổi cách nghĩ về khổ nạn, tôi không còn phải đánh vật với nó, và thậm chí còn tận hưởng nó.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/24/446200.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/20/204397.html

Đăng ngày 19-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share