Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Lan

[MINH HUỆ 28-08-2022] Đầu năm 2021, tuyết ở Hà Lan không những không tan mà còn tạo thành băng rực rỡ và trong suốt như pha lê.

Vào ngày đầu năm mới, tôi gọi điện thoại giảng chân tướng về Đại Pháp và nhận được kết quả rất tốt! Có lẽ người dân Trung Quốc đang nghỉ lễ nên tâm trạng họ thoải mái khi nhấc máy. Một số nghe vài phút, một số nghe hơn 10 phút và một số thậm chí nghe từ 20 đến 30 phút. Một người đã lắng nghe trong 48 phút, sau đó còn thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Sư phụ luôn ở bên các học viên

Sau khi phát chính niệm lúc 5 giờ chiều, tôi chợt nhớ ra mình phải đến nhà con gái để ăn tối, vì hôm đó là sinh nhật của cháu trai tôi. Tôi trước đó cũng đã nhận lời với con gái rồi. Vì vậy, tôi vội vã ra ga xe lửa cho kịp chuyến tàu. Tuy nhiên, vừa ra khỏi nhà chưa được năm phút thì tôi trượt chân ngã xuống mặt tuyết trong suốt như thủy tinh. Cơn đau khiến tôi không thể di chuyển được, tôi chỉ biết ngồi đó bất động. Một lúc sau, tảng băng mà tôi ngồi lên bắt đầu tan ra, và quần jean của tôi ướt hết. Do quá đau và lạnh, tôi không thể đứng dậy mà chỉ có thể ngồi trên tuyết. Ngay sau đó, dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo. Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo…” liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi.

Ngước mắt lên, tôi thấy Sư phụ [Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp]! Sư phụ nhân từ mỉm cười với tôi, tôi chắp tay hợp thập cảm tạ Sư phụ mà nước mắt tuôn rơi! Ngay thời điểm đó, tôi thực sự cảm nhận được rằng Sư phụ luôn ở bên các đệ tử của ngài! Trong lòng tôi không ngừng thốt lên: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Con xin cảm tạ Sư phụ!”

Không lâu sau, hai cậu thanh niên người Hà Lan xuất hiện, đỡ tôi dậy và mỗi người một bên dìu tôi về đến tận nhà. Tôi định cảm ơn họ, nhưng khi nhìn lại thì không thấy hai thanh niên tốt bụng ấy đâu. Tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong lòng tràn ngập lòng biết ơn đối với Sư phụ. Tôi biết đây chính là sự an bài của Sư tôn!

Vì không thể đi bộ, tôi không thể đến nhà con gái, nhưng tôi cũng không thể nói với con. Tôi không muốn làm cháu lo lắng. Sau sự cố này, con gái tôi vẫn còn lo lắng và trách tôi không nói cho cháu. Tối hôm đó, khi tôi học Pháp cùng các đồng tu, tôi cảm thấy như mình không còn đủ sức lực để học Pháp. Khi đi ngủ, nằm mãi tôi mới ngủ được và không thể ra khỏi giường vào sáng hôm sau. Ngay cả khi tôi xoay người, toàn thân cũng đau nhức. Sau hai ngày, tôi vẫn không thể luyện công, và tôi cũng không ăn được gì. Tôi nên làm sao đây? Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Pháp mà Sư phụ giảng cho chúng ta xuất hiện trước mắt mình. Từng chữ, từng chữ hiển hiện rất rõ ràng:

“Nếu chư vị có thể thật sự làm được việc kiên định tu luyện, đều buông bỏ nhân tâm, chỉ cần không đến một giây triệu chứng bệnh của chư vị đã không còn nữa rồi.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Houston [1996])

Một vầng hào quang cùng những tia sáng vàng kim xuất hiện trên bầu trời như một tấm lụa màu oải hương đẹp không sao tả xiết! Tôi thấy Sư tôn từ bi mỉm cười với tôi, và tôi vô cùng xúc động! Tôi thật sự biết ơn! Một lần nữa, tôi hợp thập khấu tạ Sư tôn với lòng biết ơn sâu sắc!

Sáng sớm ngày hôm đó, tôi chuẩn bị phát chính niệm như thường lệ và tôi cảm thấy mình có thể đả tọa một cách rất thoải mái. Sau khi phát chính niệm, tôi tự nhủ: “Mình cần ra khỏi giường, mình phải cố gắng ra khỏi giường!”. Sau đó, tôi nghĩ: “Hai ngày rồi mình chưa luyện công nên mình cần phải luyện công!”. Niệm đầu này thực sự đã phát huy tác dụng.

Dần dần, tôi đã có thể ra khỏi giường. Tôi lần từng bước, sau mỗi bước tôi lại dựa vào tường nghỉ, và cuối cùng tôi có thể đi đến tấm thảm mà tôi thường luyện công. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy toàn thân dường như không có chút sức lực và các động tác luyện công của tôi cũng không được chính xác như bình thường. Cứ như vậy, tôi luyện công suốt cả ngày. Chân tôi sưng lên, nhưng tôi cố chịu đựng cơn đau để hoàn thành một giờ thiền định trong tư thế song bàn.

Sau khi luyện các bài công pháp thứ nhất, thứ ba, thứ tư và thứ năm, tôi phát chính niệm lúc 5 giờ chiều. Tôi chuẩn bị để thực hiện bài công pháp thứ hai trong một giờ. Bình thường, đây là điều dễ dàng và là quãng thời gian tuyệt vời đối với tôi, nhưng lúc đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi lo rằng mình không thể đứng vững và có thể bị ngã.

Khi tôi kiên trì thực hiện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy mình được bao quanh bởi một trường năng lượng rất mạnh mẽ. Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng cười rất lớn. Lúc đó, trong đầu tôi xuất một niệm: Không được can nhiễu việc tôi luyện công! Nếu không, tôi sẽ lập chưởng phát chính niệm. Khi tôi chưa kịp phát chính niệm, tiếng vỗ tay đã trở thành cái vẫy tay. Vì vậy, tôi không phát chính niệm, mà chỉ tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” cho đến khi tôi luyện công xong. Vậy là, tôi đã hoàn thành bài công pháp này trong một giờ!

Ngay lập tức, mọi thứ dịu lại và trở nên yên tĩnh như ban đầu. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Sư phụ từ bi khi Ngài dự Pháp hội ở Hoa Kỳ! Sư phụ rất vui và tôi cũng rất hạnh phúc! Tôi lại chắp tay hợp thập để cảm tạ Sư tôn!

Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Mọi người hãy làm thật tốt phần việc còn lại, hãy dùng quá trình tu luyện vô hối của chư vị mà đi tới tương lai.” (Gửi Pháp hội Canada [2019])

Tôi nguyện thầm với Sư phụ: “Vâng ạ! Con sẽ chăm chỉ làm theo lời dạy của Sư phụ! Con sẽ làm thật tốt trong giai đoạn cuối trên con đường tu luyện của mình!”

Cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại ! Cảm ơn các đồng tu, chúng ta hãy cùng nhau tỉ học tỉ tu, cùng nhau tinh tấn!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/25/446108.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/23/204431.html

Đăng ngày 17-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share