Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 13-09-2022] Kể từ khi đến Canada, tôi phát hiện hoàn cảnh buông lỏng và tự do đã khiến ý chí của mình giảm sút, việc luyện công hằng ngày đã trở thành một thách thức đối với tôi.

Kiên trì luyện công và loại bỏ các tâm chấp trước

Từ ngày 1 tháng 1 năm 2021, tôi bắt đầu bước ra luyện công ở công viên vào các ngày chủ nhật. Tôi đã duy trì như vậy đến tháng 11 năm 2021, khi chiến dịch quảng bá cho các chương trình biểu diễn của Shen Yun bắt đầu.

Khi mới bắt đầu luyện công ngoài trời, tôi đã có thể ngồi song bàn trong vòng 30 phút. Vào lần luyện công ngoài trời gần nhất, tôi đã có thể ngồi song bàn trong một giờ đồng hồ, đã tiến bộ rất nhiều. Khi ngừng luyện công ngoài trời, tôi vẫn muốn tiếp tục luyện công đều đặn, nhưng lịch công tác và công việc gia đình bận rộn, cộng thêm tâm an dật, khiến cho điều này trở thành một nhiệm vụ bất khả thi. May mắn thay, những gì đệ tử suy nghĩ, Pháp thân của Sư phụ đều biết, Ngài sẽ an bài cho chúng ta. Vào lúc tôi cảm thấy không có cách nào đột phá về phương diện này, Sư phụ đã an bài một cơ hội cho tôi.

Nhóm hướng dẫn luyện công trực tuyến dự kiến lập ra một môi trường luyện công chung cho các học viên từ tháng 2 năm 2022 và họ đang tìm người phụ trách bật nhạc luyện công. Tôi có thể chọn bất kỳ khung giờ nào, miễn là nó phù hợp với thời gian biểu của tôi, vì vậy tôi đã chọn khung giờ từ 3 giờ đến 5 giờ sáng. Mỗi ngày tôi đều thức dậy vào giờ đó để có mặt kịp thời. Tôi cũng đặt chuông báo thức ba lần trên điện thoại di động.

Ban đầu việc dậy sớm quả là một thách thức đối với tôi. Tôi dùng đủ mọi thủ thuật tâm lý để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy một loại cơ chế đã hình thành và cơ chế này đã giúp tôi đột phá việc luyện công buổi sáng. Động lực này đã giúp tôi tăng thêm ý chí.

Không lâu sau, Shen Yun đã tới khu vực của chúng tôi để biểu diễn. Tôi tình nguyện tham gia hỗ trợ và không thể luyện công trực tuyến như thường lệ, vì vậy tôi đã tìm một số học viên thay thế nhiệm vụ của mình. Họ rất tinh tấn và có thể thức dậy đúng giờ mỗi ngày.

Khi Shen Yun kết thúc chuyến lưu diễn, tôi cảm thấy bản thân bắt đầu giải đãi. Tôi không còn dậy luyện công trực tuyến hằng ngày nữa. Hơn nữa, tôi còn nói với bản thân: “Cũng không quá tệ đâu. Mình còn luyện nhiều hơn trước đây mà.”

Gần đây, chân tôi bắt đầu bị chuột rút vào ban đêm. Tôi còn cảm thấy tình trạng ngày càng nặng hơn. Tôi đã xoa bóp và chuyển tư thế chân các kiểu nhưng vẫn không thể cải thiện. Tình cờ có một lần tôi ngồi trong tư thế song bàn và không còn bị chuột rút nữa. Dường như chỉ bằng cách dùng tư thế này tôi mới có thể ngăn được chuột rút.

Tôi nhận ra rằng đây là một lời nhắc nhở tôi cần tinh tấn trong việc luyện công và không được so sánh bản thân hiện nay với trước đây hay với người khác.

Có đồng tu đã khen ngợi tôi vì đã ra ngoài luyện công buổi sáng. Kỳ thực, chính cơ duyên và trách nhiệm này đã khiến tôi có thể ước thúc bản thân và kiểm soát được tâm truy cầu an dật và an nhàn.

Tôi cũng hiểu rằng, đối với một số học viên, đây có thể là điều đơn giản không có gì đáng nói. Nhưng tôi thấy vui vì có được cơ hội này. Đây cũng là cơ hội mà tôi cần phải duy trì. Tôi mong muốn tiếp tục duy trì ý chí và khả năng chịu đựng của mình, tôi muốn có ý chí mạnh mẽ và khả năng chịu đựng gian khổ.

Mâu thuẫn gia đình và khảo nghiệm tâm tính

Tôi muốn chuyển tới sống ở một thành phố khác vào mùa hè này. Khi tôi đưa ra ý kiến này, cả gia đình tôi đều phản đối. Tôi cảm thấy khó chịu nhưng đã tự nhủ bản thân là một người tu luyện, tôi có Sư phụ coi sóc. Gia đình tôi chuyển đi hay không đều là do Sư phụ an bài.

Tuy vậy, tôi đã dùng mọi cơ hội để thuyết phục chồng, coi đây như là một nhiệm vụ bán hàng giống như ở cơ quan truyền thông tôi từng công tác. Anh ấy rất không vui. Điều này cũng dễ hiểu bởi vì tôi đang áp đặt ý kiến của mình lên anh ấy.

Tôi cũng cố gắng thuyết phục các con tôi, hy vọng các cháu sẽ ủng hộ. Mặc dù tôi vẫn nói với bản thân rằng tôi cần tùy kỳ tự nhiên, nhưng tôi thấy mình ngày càng mong muốn, lo lắng và thậm chí còn bực bội, như thể tôi bị khống chế bởi một lực lượng nào đó, khiến tôi không dừng lại được và tiếp tục thuyết phục người nhà.

Tôi cảm thấy trạng thái này không đúng. Có một chấp trước mạnh mẽ đang khống chế tôi, điều tôi quyết định phải được thực hiện bất kể người khác nghĩ như thế nào. Nếu tôi không phải là một người tu luyện, tôi đã yêu cầu gia đình làm theo những gì tôi nói. Nhưng giờ đây tôi là một người tu luyện, tôi ý thức được rằng mình không thể làm theo ý của bản thân bằng cách ép buộc, thao túng hay chiêu trò gì khác. Một đệ tử Đại Pháp cần phải học cách giải quyết vấn đề bằng sức mạnh của thiện tâm.

Tôi biết tất cả những sự việc lớn trong cuộc đời đều đã được an bài – vậy cơ điểm của việc khăng khăng ép người khác làm theo ý mình là gì?

Từ khi bước vào tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều ma nạn đến mức tôi cảm thấy mọi giây phút của cuộc đời đều là một khảo nghiệm. Mỗi khổ nạn đều giống như một khảo nghiệm. Tôi chợt nhận ra rằng việc chuyển nhà có thể là một vấn đề trên bề mặt. Đây có thể là một khảo nghiệm đối với tôi, để xem liệu tôi có thể để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, liệu tôi có thể buông bỏ tâm chấp trước mạnh mẽ, thói quen giải quyết vấn đề bằng ép buộc và liệu tôi có thể đối đãi với những người bất đồng quan điểm bằng sự từ bi hay không. Khi tôi ngộ ra được điều này, tôi quyết định ngừng thuyết phục người khác. Tôi hy vọng mình sẽ làm theo những gì bản thân ngộ được và tùy kỳ tự nhiên. Dù kết quả cuối cùng thế nào, việc này cũng không ảnh hưởng đến tu luyện của tôi và những việc cần làm của một đệ tử Đại Pháp. Suy nghĩ này đã giúp tôi bình tâm lại.

Bây giờ sự việc này đã kết thúc, khảo nghiệm cũng đã kết thúc. Tôi nghĩ rằng tôi đã thấy được chỗ mình cần đề cao. Tôi thấy được trạng thái tu luyện, định lực và tầng thứ hữu hạn của mình.

Trong quá trình này, tôi phát hiện ra rằng thật khó để mọi việc diễn ra một cách tùy kỳ tự nhiên, thậm chí khi ngộ ra được cũng rất khó làm theo. Tôi vẫn cần tu luyện tinh tấn để có thể loại bỏ quan niệm người thường vốn đã bám rễ rất sâu và các nhân tố mà cựu thế lực đã dùng để kiểm soát và ảnh hưởng đến tôi. Để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, tôi cần phải học Pháp thật nhiều và học thuộc Pháp để thanh lọc bản thân, dần dần trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn.

Chính niệm giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng

Trong dịp diễu hành lễ hội Calgary Stampede vào tháng 7 năm 2022, do lịch công tác chưa thể xác định nên tôi chưa biết mình có thể tham gia hay không. Vào ngày diễu hành, tôi cuối cùng cũng chắc chắn mình có thể tới Stampede để tham gia. Nhóm thỉnh nguyện ENDCCP (chấm dứt Đảng Cộng sản Trung Quốc) đã thực hiện việc quay video, vì vậy tôi quyết định hỗ trợ họ. Tôi đi theo người quay phim, vận chuyển thiết bị và liên hệ với các thành viên trong nhóm trong khi xem diễu hành và thu thập chữ ký.

Tôi thấy các tình nguyện viên thỉnh nguyện đã làm tốt nhiệm vụ được giao với sự dũng cảm và tâm thuần khiết. Họ không nản lòng và vẫn tiếp tục sau khi bị từ chối. Họ vẫy tay với đám đông, tương tác với mọi người bằng thiện tâm và luôn tươi cười. Những người dân ở đó cũng đã khen ngợi và khích lệ họ. Tôi rất ấn tượng trước sự quyết tâm và tấm lòng kiên định không lay chuyển của họ.

Ngày hôm sau là thứ Bảy. Khu dân cư của chúng tôi phân phát bữa ăn sáng Stampede miễn phí, đây là một truyền thống của địa phương. Thông thường sẽ có một đám đông với nhiều gia đình tham gia các hoạt động khác nhau. Tôi quyết định đi cùng cậu con trai 8 tuổi. Trong chưa đầy hai giờ đồng hồ, tôi đã nói chuyện với nhiều người dân và xin chữ ký của họ. Thỉnh thoảng, có một nhóm người đứng thành một vòng tròn để trò chuyện. Sau khi nghe tôi chia sẻ, họ cũng muốn tham gia ký vào bản thỉnh nguyện. Một người đàn ông ký tên sau đó gọi bạn của anh ấy tới ký.

Một người phụ nữ đã từ chối, nói rằng COVID không phải là lỗi của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và đó là một bệnh truyền nhiễm. Bà ấy tiếp tục nói về việc mình phản đối vắc-xin và lệnh phong tỏa. Tôi bình tĩnh lắng nghe bà ấy nói. Khi bà ấy nói xong, tôi nhắc bà ấy rằng ĐCSTQ nói với thế giới rằng COVID không lây nhiễm khi ca nhiễm đầu tiên xuất hiện ở Vũ Hán, khiến thế giới mất đi cơ hội vàng để kiểm soát đại dịch. Hơn nữa, thông qua tổ chức Y tế thế giới, ĐCSTQ đã thúc đẩy các nước trên thế giới dùng phong tỏa làm biện pháp phòng chống dịch. Thậm chí, hiện nay, Thượng Hải vẫn đang bị phong tỏa. Bà ấy đã thay đổi thái độ và ký vào bản thỉnh nguyện. Bà ấy cũng gọi bạn bè đến để ký để kêu gọi chấm dứt chế độ ĐCSTQ.

Giữa đám đông, tôi tình cờ gặp vị nghị sĩ của tỉnh bang. Tôi giải thích cho ông ấy việc tôi đang làm, ý nghĩa của việc ký đơn thỉnh nguyện kết thúc ĐCSTQ, và đã có bao nhiêu người ký ở Calgary. Khi về đến nhà, tôi gửi ông ấy một bức thư cung cấp thêm thông tin về Pháp Luân Công và thỉnh nguyện kêu gọi chấm dứt ĐCSTQ.

Trong vòng chưa đến hai tiếng đồng hồ, tôi đã thu thập được 62 chữ ký và gặp trực tiếp nghị sĩ đại diện cho khu vực, sau đó gửi thư cho ông ấy. Tất cả những việc này được thực hiện một cách dễ dàng. Mọi hoạt động diễn ra rất tự nhiên và thuận lợi. Tôi nghĩ đó là nhờ tôi giữ chính niệm với rất ít nhân tâm khi làm việc này. Trải nghiệm tại buổi diễu dành và quan sát nhóm phụ trách thỉnh nguyện từ ngày hôm trước đã truyền cảm hứng cho tôi. Họ đã khích lệ tôi, giúp tôi thấy được hạn chế của bản thân. Sự khai thị đó đã giúp tôi ra ngoài vào thứ Bảy và khiến tôi trân quý môi trường tập thể nơi chúng tôi có thể học hỏi lẫn nhau về các vấn đề trong tu luyện.

Tôi thường nghĩ rằng công tác trong môi trường truyền thông chính là đang cứu người. Khi tôi làm các việc vượt ra khỏi vùng an toàn của mình như thu thập chữ ký, tôi phải không ngừng tự khích lệ bản thân. Sư phụ giảng rằng khi chúng ta có chính niệm, trí huệ sẽ đến không ngừng như một dòng suối. Lần này tôi thực sự đã được trải nghiệm được lời giảng đó của Sư phụ. Thật nhẹ nhàng và tuyệt vời khi làm mọi việc với chính niệm. Điều này giúp tôi trở nên tự tin. Tôi nhận thức ra rằng, không có con đường tắt nào cả, chỉ có học Pháp thật tốt và dùng chính niệm chỉ đạo mới có thể làm tốt các việc.

Khi trải qua khổ nạn, tôi thấy rằng, nhìn chung, bản năng của chúng ta là trốn tránh các vấn đề, tránh đối mặt với các tình huống rắc rối và tìm cách bảo vệ bản thân, mặc dù biết rằng một người tu luyện cần phải hướng nội. Khi chúng ta hướng nội, không phải lúc nào cũng thực sự chân thành hướng nội, mà chỉ làm một cách hình thức. Chúng ta thậm chí có lúc còn dẫn đến trạng thái lừa dối bản thân. Đối diện với nội tâm của bản thân là một điều rất khó.

Sư phụ đã an bài một con đường viên mãn cho từng đệ tử. Cách duy nhất để tôi tiến về phía trước là thường xuyên hướng nội mà không lấy lý do nào để bao biện, xem các yếu tố tu luyện vào mọi việc gặp phải, rút ra bài học giáo huấn đối với người tu luyện, thực tu và đạt tới tiêu chuẩn của người tu luyện.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/13/449517.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/10/204235.html

Đăng ngày 16-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share