Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2022] Hồi tôi còn nhỏ, mẹ tôi sức khỏe yếu và phải uống nhiều loại thuốc. Hơi một tý là bà cảm thấy mệt mỏi, không thể ra khỏi giường. Anh họ kế bên nhà tôi đã khỏi bệnh ung thư gan sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên anh ấy khuyên mẹ tôi tập thử để cải thiện sức khỏe.

Thật thần kỳ, chỉ sau vài ngày, mẹ tôi bắt đầu trải qua các triệu chứng tiêu nghiệp. Sau đó, mọi bệnh tật của bà đều biến mất. Bà đã thực sự cảm nhận được sự huyền diệu của Đại Pháp, và khuyến khích cha tôi, chị gái và tôi cùng tu luyện. Lúc đó là năm 1998, tôi mới 13 tuổi và chỉ biết làm theo những gì mẹ bảo. Mặc dù tôi thường học Pháp và luyện công cùng gia đình, nhưng tôi không hiểu rõ các Pháp lý mà chỉ mơ hồ học theo họ.

Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, điểm học Pháp trong thôn chúng tôi phải giải tán. Do đó, chúng tôi đã mất đi môi trường học Pháp tập thể, và gia đình tôi phải độc tu.

Năm 2009, tôi bắt đầu đi làm và buông lơi bản thân. Tôi đã ngừng học Pháp và luyện công. Tôi cư xử như một người thường. Mãi đến năm 2013, khi tiếp xúc với các học viên từ các khu vực khác, tôi mới biết đến việc phát chính niệm và giảng chân tướng cho người dân. Vào thời điểm đó, có một dự án xây dựng trường học đang được thi công gần nhà tôi. Tôi đã đến công trường để giảng chân tướng cho các công nhân ở đó. Hầu hết họ đều được cứu. Một công nhân xây dựng còn hô lớn ngay trong sân: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Thật thần kỳ, những cơn sốt và ho khan mà tôi phải chịu đựng trong hai năm đã hoàn toàn biến mất!

Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm ở thành phố. Vì không sợ hãi nên bất cứ khi nào tôi gặp người hữu duyên ở nơi làm việc, tôi đều khuyên họ làm tam thoái. Một lần tôi tình cờ gặp gia đình của một đồng tu. Từ đó, thỉnh thoảng, tôi đến nhà của học viên này để học Pháp và chia sẻ trải nghiệm tu luyện với họ.

Sau đó, tôi trúng tuyển vào một cơ quan chính phủ. Nơi làm việc mới của tôi lắp thiết bị giám sát khắp nơi, và tôi cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, tôi đã không giảng chân tướng Đại Pháp cho mọi người thường xuyên như trước.

Từ khi đại dịch bùng phát, do cộng đồng của chúng tôi bị phong tỏa nên tôi đã mất môi trường học nhóm. Ngay cả sau khi dỡ bỏ phong tỏa, tôi cũng không tham gia học Pháp nhóm bởi trạng thái tu luyện kém của mình.

Tôi đã buông lơi trong tu luyện, và hoàn toàn cư xử như người thường. Ví dụ, tôi thường xuyên tham gia các bữa tiệc do đồng nghiệp tổ chức. Khi sự nghiệp của tôi thăng tiến, cả lương và thưởng của tôi đều tăng cao, khiến tôi ngày càng lún sâu vào danh lợi và tranh đấu trong công việc. Khi phát tiền thưởng mỗi tháng, tôi sẽ chú ý xem ai được thưởng nhiều hơn hoặc ít hơn tôi, so đo từng chút một. Tôi cũng bận rộn với kế hoạch mua một căn hộ chung cư có diện tích vừa phải. Ngoài ra, vì đồng nghiệp của tôi đều là người thường, trong các cuộc gặp họ chỉ nói về những vấn đề của người thường, khiến chấp trước của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn.

Một lần, trong một bữa tiệc của đồng nghiệp, tôi bất ngờ bị ho liên tục, không thể ngừng được. Vì đã rời xa Đại Pháp trong một thời gian dài, nên niệm đầu xuất hiện trong đầu tôi là tư tưởng của người thường, tôi nghĩ mình bị viêm phổi. Đêm đó, nỗi sợ hãi cứ dâng lên. Tôi cố gắng bài trừ nó, vì tôi ý thức được mình là người luyện công nên chắc hẳn sẽ ổn. Sau đó, tôi xin nghỉ ốm vài ngày, và nhờ một học viên đến nhà tôi để học Pháp cùng tôi.

Sau hai ngày học Pháp với tôi, người học viên này có việc không thể đến tiếp. Có lẽ vì tâm dựa dẫm vào người khác nên sáng hôm đó tôi đau lưng đến nỗi không thể ra khỏi giường. Tôi cố gắng dậy học Pháp và luyện công, nhưng không ngồi dậy nổi. Trong tình huống nguy cấp đó, cái “tình” trong tôi trỗi dậy nên tôi lần lượt gọi cho tất cả những người thân của mình. Tôi đã nhờ chị gái tôi đến chăm sóc tôi. Mọi người đều cố gắng thuyết phục tôi uống thuốc và đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Các triệu chứng của tôi trở nên nặng hơn. Tôi không ngừng nôn ra máu và thân nhiệt của tôi tăng lên khá cao.

Vì sợ hãi và áp lực từ người thân, tôi đã đến bệnh viện ở Bắc Kinh để kiểm tra sức khỏe. Kết quả chẩn đoán cho thấy tôi bị tràn khí màng phổi, và được yêu cầu cắt bỏ thùy phổi trái. Bác sỹ cũng cảnh báo đây là một đại phẫu thuật, cần cắt bỏ xương sườn mới có thể thực hiện. Nếu không phẫu thuật thì sinh mạng của tôi sẽ gặp rủi ro. Trong khi đang chờ để phẫu thuật, tôi đột nhiên quyết định không thực hiện nữa, trong tâm kiên định một niệm – tôi sẽ về nhà để tu luyện Đại Pháp.

Sau khi tôi xuất viện, một học viên địa phương đã sắp xếp cho tôi đến ở cùng cô Vương trong hai tuần. Lúc đầu, tôi cảm thấy toàn cơ thể mình bị bao phủ bởi một loại vật chất màu đen. Tôi luôn cảm thấy tức ngực, khó thở và có đờm. Chỉ khi nào học Pháp hoặc luyện công tôi mới không xuất hiện những triệu chứng này. Ban đêm, tôi nằm không được, ngủ cũng không xong.

Các đồng tu thấy mắt tôi vô hồn, tứ chi vô lực, chẳng khác gì một con rối gỗ mang theo hơi thở. Trong thời gian đó, một số đồng tu đã đến chỗ tôi học Pháp, luyện công cùng tôi. Một đồng tu nhắc nhở tôi rằng có Sư phụ, có Đại Pháp ở đây thì không có gì có thể làm hại tôi. Tôi chỉ cần giữ niệm đầu này! Một đồng tu khác nói: “Cô có nhớ những gì được giảng trong Chuyển Pháp Luân không? Đại ý là có một bà lão bị ô tô đâm, nhưng bà phủi bụi đứng dậy và để cho người lái xe đi. Với niệm đầu đó, bà ấy không hề bị sao cả.”

Ngoài các đồng tu lớn tuổi, nhiều đồng tu trẻ cũng thường đến chia sẻ với tôi. Họ ngồi quanh tôi mang theo trường năng lượng của chính niệm rất mạnh mẽ. Mỗi lời họ nói đều có sức mạnh cường đại, phá vỡ lớp vỏ bao bọc tôi. Tôi cảm thấy mình thoát ra khỏi lớp vật chất đen và thấy được ánh mặt trời.

Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công với các đồng tu mỗi ngày. Chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy chủ ý thức dần dần thức tỉnh. Trong nhiều năm qua, tôi đã bị rơi rớt lại, và giờ đây tôi có được nhận thức đúng đắn và rõ ràng về Pháp. Tôi hiểu tầm quan trọng của việc học Pháp nhóm, phát chính niệm, cũng như chia sẻ với các đồng tu. Đây không còn là những thể ngộ hời hợt trên bề mặt, mà là nội hàm của Pháp. Khi tôi học Pháp, các Pháp lý triển hiện rõ ràng trước mặt tôi. Ngược lại, trước đây khi học Pháp, tôi đơn giản chỉ đọc mà không thấu hiểu. Với những biến đổi này, sức khỏe của tôi cũng được cải thiện, chứng mất ngủ của tôi đã biến mất.

Vài tuần sau, khi tôi gần như đã hồi phục hẳn, tôi liền rời nhà cô Vương để về nhà mình. Các đồng tu vẫn lo lắng cho tôi, nên đã bố trí một học viên lớn tuổi đến học Pháp và luyện công cùng tôi. Trong khi phát chính niệm tăng cường trong một thời gian dài, tôi có thể cảm nhận được chính niệm từ mẹ tôi và hai đồng tu khác đã tạo thành một nguồn năng lượng từ bi mạnh mẽ, lập tức bao quanh tôi và lan tỏa từ chân tôi hướng lên. Dòng năng lượng này giúp thanh lọc thân thể tôi. Nó đi đến đâu, vật chất đen nhanh chóng tiêu tan, và tôi có thể cảm thấy gốc rễ căn bệnh của tôi dần dần được loại bỏ. Khi sức mạnh này truyền đến cằm của tôi, tiếng chuông vang lên, nghĩa là một giờ phát chính niệm đã kết thúc. Vì vậy, mọi người dừng lại. Lúc đó, lẽ ra tôi nên đề nghị họ tiếp tục phát chính niệm. Nhưng tôi lại buồn rầu nói: “Con cảm thấy sắp đột phá được thứ gì đó, nhưng nó lại mắc kẹt ở cằm con. Thật là tệ vì nó đã không biến mất.“

Chỉ vì những lời của tôi không nằm trong Pháp, nên tôi đã gián tiếp thừa nhận việc bức hại dưới dạng nghiệp bệnh. Do vậy hai ngày sau, khi đang luyện bài công pháp thứ tư, tôi bị nôn. Chất nôn lẫn máu chảy đầy hai cái chậu. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình sắp chết. Vì vậy, tôi nhanh chóng bảo mẹ: “Mẹ ơi, hãy nhanh chóng cầu xin Sư phụ giúp con!” Bà trả lời: “Tại sao con không tự cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sao lại để mẹ làm?” Nhưng tôi không còn sức để đáp lại. Dần dần tôi không thể nghe thấy gì nữa, rồi tôi ngất đi.

Sau đó, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra. Tôi được mẹ kể lại rằng lúc tôi nói với mẹ thì mắt tôi đã mờ đi. Sau đó, mẹ tôi nhanh chóng cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Ngoài trời tối đen và chúng tôi vừa hoàn thành việc luyện công nên trong phòng cũng không bật đèn. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng và ngồi quay lưng vào Pháp tượng của Sư phụ. Bà không ngừng cầu xin Sư phụ giúp tôi. Đột nhiên, cả căn phòng sáng lên; cả người chúng tôi, sàn, tường và trần nhà đều được bao bọc trong ánh sáng. Bà cảm thấy Sư phụ đang ở bên cạnh. Ngay lập tức, chúng tôi được bao bọc bởi một dòng năng lượng ấm áp. Cả hai mẹ con tôi đều bay lên, giống như được nâng đỡ trong lòng bàn tay của Sư phụ. Tôi mơ hồ tỉnh lại, nằm trong vòng tay mẹ và hỏi bà có mệt không. Mẹ tôi vui mừng nói: “Mẹ ổn. Sư phụ đang ôm mẹ con chúng ta.” Bây giờ khi kể lại chuyện này, mẹ tôi vẫn bật khóc vì xúc động.

Mặc dù đang ở bên bờ vực của cái chết, nhưng tôi đã tỉnh lại nhờ ân cứu độ của Sư phụ. Tôi vẫn còn hơi yếu và chỉ có thể ăn một ít dưa chua và cơm chan nước tôi mới nuốt được.

Có một cặp vợ chồng đồng tu hàng ngày đều đến học Pháp với tôi. Sau khi họ biết về tình hình ăn uống của tôi, họ đã làm nhiều loại dưa chua và mang sữa để bổ sung dinh dưỡng cho tôi. Một số đồng tu khác thường đến thăm tôi, hoặc phát chính niệm với tôi. Lúc đó đang là giữa mùa đông và có một trận bão tuyết lớn ập đến. Ngoài đường rất lạnh, lớp tuyết rất dày. Các đồng tu phải đi bộ trên mặt băng trơn trượt để đến thăm tôi, và kiên trì học Pháp, luyện công cùng tôi. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy thất vọng, họ đều động viên tôi. Khi thấy bất kỳ niệm đầu nào của tôi không nằm trong Pháp, họ đều nghiêm khắc cảnh báo, và chính niệm của tôi đã được tăng cường. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, lòng tôi lại dâng lên niềm biết ơn vô hạn. Trong xã hội ngày nay, ngay cả người nhà cũng không thể tận tâm được như vậy, có không ít học viên chỉ mới biết tôi cũng toàn tâm giúp đỡ tôi vượt qua ma nạn mà không yêu cầu bất kỳ sự đền đáp nào. Điều này khiến tôi nhận ra sự thù thắng và vĩ đại của Đại Pháp vũ trụ. Chỉ những sinh mệnh được tu luyện trong Đại Pháp mới có thể tốt đẹp và thiện lương đến vậy.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã có thể đi làm trở lại sau hai tuần. Một lần, trong lúc đang làm ca đêm, tôi đột nhiên bị nôn ra máu, và cảm giác gần chết lại ập đến. Lần này, tôi đã biết cách cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Vì vậy, tôi dùng hết sức gọi lớn: “Sư phụ, xin hãy giúp con! Xin Sư phụ giúp con!” Ngay lập tức, cơ thể yếu ớt của tôi được tiếp thêm sức mạnh, và tôi đã vượt qua khảo nghiệm này nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Từ đó, tôi tu luyện ngày càng nghiêm túc hơn, hầu như không bao giờ buông lơi. Bây giờ tôi có thể cảm nhận rõ gốc bệnh của tôi đã được loại bỏ hoàn toàn. Đôi khi, một số triệu chứng xuất hiện khi chút khí đen còn sót lại đang dần được tiêu trừ. Trước đây, da mặt tôi vàng nhợt, nhưng giờ thì láng mịn hồng hào như làn da của một thiếu nữ.

Sau khi những người thân từng thúc giục tôi đến bệnh viện thấy sự hồi phục của tôi, họ đều rất ngạc nhiên. Sau đó, tất cả họ đều tin rằng Đại Pháp là thần kỳ và sẵn sàng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cô út của tôi rất kính trọng Sư phụ. Một người cô khác nói với mọi người: “Xin đừng đến sách nhiễu nhà người ta nữa, hãy để họ yên tâm tu luyện.”

Khi tôi về quê vào dịp Tết, chị tôi, người từ bỏ tu luyện đã lâu, thấy sự bình phục của tôi đã được truyền động lực và muốn quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cha mẹ tôi, từ chỗ không hiểu rõ Pháp lý, đã hoàn toàn hiểu được sự khác biệt giữa tu luyện cá nhân và tu luyện thời kỳ Chính Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chuyện xấu đã hóa thành chuyện tốt. Điều đó không chỉ giúp những người xung quanh tôi hiểu được chân tướng của Đại Pháp để được cứu, mà còn giúp cha mẹ tôi tăng cường tín tâm tu luyện, cũng như có được nhận thức hoàn toàn mới và rõ ràng đối với Đại Pháp.

Bây giờ, khi nghĩ lại khoảng thời gian khi tôi bị mắc kẹt trong giả tướng của quan nghiệp bệnh này, tôi cảm thấy đó như là một giấc mơ. Điều đọng lại trong ký ức của tôi là lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ Lý, sự giúp đỡ vị tha của các đồng tu và sự kỳ diệu của Phật Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã ban cho con cuộc đời thứ hai và được tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong thời gian tới, con sẽ làm ba việc một cách vững chắc tinh tấn, hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của mình, và không bị vấp ngã nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/30/445244.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/24/204446.html

Đăng ngày 18-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share