Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-08-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 8 năm 1996. Tôi đã từng trải qua nhiều khó khăn và khổ nạn, nhưng đều may mắn được có được sự bảo hộ của Sư phụ.

Mặc dù tôi biết rằng tu luyện là buông bỏ vị tư và trở thành người luôn nghĩ cho người khác trước, nhưng suốt nhiều năm qua, trong mọi việc, cơ điểm của tôi vẫn là vị tư.

Dưới đây là một vài câu chuyện về cách tôi đã tìm ra và loại bỏ tâm vị tư, tôi xin được viết xuống để báo cáo với Sư phụ và giao lưu với các đồng tu.

Loại bỏ tâm vị tư khi giảng chân tướng

Mùa Đông năm 2013, một điều phối viên ở địa phương đã hỏi tôi có thể đi cùng một đồng tu khác đến từng nhà ở khu vực lân cận để giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hay không. Tôi đã từ chối ngay lập tức mà không hề đắn đo.

Sau đó tôi cảm thấy rất buồn và tiếc nuối vì đã nói lời từ chối. Tôi hướng nội, tìm thấy tâm sợ hãi và đã diệt trừ nó, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra rằng tôi sợ bị các đồng tu khác bỏ rơi. Dù sao họ đã làm tốt hơn tôi về phương diện giảng chân tướng. Chẳng phải đây là tâm vị tư hay sao?

Sư phụ giảng,

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002Giảng Pháp tại các nơi II)

Sau khi tìm ra chấp trước của mình, tôi đã minh bạch các Pháp lý. Trách nhiệm của tôi, một đệ tử Đại Pháp, là giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Hai ngày sau đó, một học viên đến và hỏi tôi có muốn cùng cô ấy tới vùng nông thôn và giảng chân tướng cho từng nhà không, tôi đã đồng ý ngay lập tức.

Chúng tôi phối hợp rất ăn ý. Chúng tôi trân quý mỗi người dân mà chúng tôi gặp và giảng chân tướng cho họ với sự thành tâm, họ cũng đã cảm nhận được sự chân thành của chúng tôi.

Một số người cảm ơn chúng tôi vì đã tới nói cho họ biết sự thật mặc dù thời tiết mùa Đông giá rét, một số người còn mời chúng tôi ở lại ăn trưa. Trong khi giảng chân tướng, tôi thấy một chấp trước khác xuất phát từ tâm vị tư, đó là tâm ghanh đua và so sánh. Tôi thường hỏi đồng tu rằng cô ấy đã thuyết phục được bao nhiêu người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Nếu thuyết phục được nhiều người làm tam thoái hơn, tôi liền có tâm tự mãn và truy cầu thành tích. Tôi phát hiện ra rằng nguyên nhân gốc rễ của những suy nghĩ này chính là tâm vị tư.

Sau đó, tôi đã chia sẻ nhận thức về tâm chấp trước này với các đồng tu khác. Tôi đã minh bạch ra rằng khi giảng chân tướng, mục đích là giúp chúng sinh thực sự hiểu về Đại Pháp. Chúng tôi làm điều này không phải vì mục đích cá nhân, vì thế chúng tôi không nên chứng thực bản thân và có tâm hiển thị.

Hiện tại, mỗi ngày tôi đều ra ngoài cứu người và không còn nghĩ đến số người thoái xuất khỏi ĐCSTQ nữa. Thay vào đó, tôi tập trung vào việc làm thế nào để giúp nhiều người hơn biết được chân tướng.

Nhận ra tâm vị tư khi đối diện với bức hại

Có lần lãnh đạo nơi tôi làm việc đã ép tôi phải viết giấy cam đoan từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó họ buộc chồng tôi phải viết thay tôi. Ngay khi biết tin, tôi đã lập tức đến nơi làm việc và hỏi về điều này. Tôi nghĩ rằng mình cần phải xin lại tờ giấy đó và xé nó đi. Nếu không, tôi không thể viên mãn và sẽ bị tổn đức. Tôi đã không nghĩ đến việc lãnh đạo của tôi đang làm việc xấu, cần giảng chân tướng cho họ, thay vào đó tôi chỉ nghĩ đến bản thân. Giờ đây tôi đã minh bạch ra rằng đó là điển hình của tâm vị tư.

Một lần khác, tôi bị bắt và giam giữ trong vòng 15 ngày vì đã nói chuyện với người dân về Đại Pháp. Tôi cảm thấy bình thường và nghĩ rằng “15 ngày sẽ trôi qua nhanh thôi.”

Tại trại tạm giam, tôi đã hướng nội và tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy bình thường khi cảnh sát tuyên bố rằng họ sẽ giữ tôi trong vòng 15 ngày. Tôi sợ bị đưa lại vào nhà tù, khi ấy tôi sẽ mất mọi thứ. “Sau 15 ngày có thể về nhà” đã thỏa mãn tâm vị tư của tôi. Một lần nữa, niệm đầu của tôi lại bắt nguồn từ tâm vị tư.

Tôi hiểu rằng vị tư là cái tôi giả, vì chân ngã của tôi là một sinh mệnh hoàn toàn suy nghĩ vì người khác. Tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn sau khi tìm ra cái tôi giả và phân biệt nó với chân ngã. Những suy nghĩ đến từ cái tôi giả đã rời đi. Ví dụ, thỉnh thoảng nghĩ đến việc mình cần làm gì nếu họ ép tôi ký giấy cam kết sau thời hạn 15 ngày. Tôi biết mình sẽ không từ bỏ tu luyện và sẽ không phỉ báng Đại Pháp. Sau đó tôi nghĩ đến hậu quả của việc tôi từ chối ký vào biên bản cam kết. Cảnh sát sẽ làm gì tôi? Càng nghĩ về điều này, tôi càng sợ hãi. Tôi rất sợ cảnh sát và sợ bị bức hại.

Tôi biết nỗi sợ hãi đó không đến từ chân ngã của mình bởi vì chân ngã sẽ không sợ hãi. Tôi quyết tâm vượt qua nỗi sợ hãi và loại bỏ tâm vị tư. Tôi bắt đầu nhẩm Pháp để tăng cường chính niệm.

Tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:

“…tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi…” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu 2003)

Tôi nghĩ: “Nếu mọi người trên toàn thế giới đều là thân nhân của Sư phụ, vậy thì họ cũng đều là thân nhân của tôi.” Tâm của tôi như được khai sáng, tôi ngộ ra rằng tôi cần trân quý tất cả mọi người, đối xử với cảnh sát như người thân trong gia đình. Lúc đó, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần giảng chân tướng cho tất cả mọi người, không để họ phạm tội với Đại Pháp và các học viên. Tôi nói với bản thân rằng tôi sẽ buông mọi thứ và chỉ tuân theo sự an bài của Sư phụ.

Buổi chiều trước khi tôi được trả tự do, cảnh sát đã yêu cầu tôi ký vào một bản cam kết dài ba trang với nội dung lăng mạ Đại Pháp. Tôi đã từ chối và giảng chân tướng cho họ với lòng từ bi. Trưởng trại giam nói rằng: “Được rồi. Thả bà ấy ra.” Tôi đã về nhà mà không gặp bất kỳ vấn đề nào.

Phát hiện ra vị tư trong khi phối hợp với các đồng tu

Tôi cũng phát hiện ra tâm vị tư trong khi phối hợp với các đồng tu.

Vợ một đồng tu, cũng là học viên, đã qua đời. Anh ấy rất nhớ cô ấy, thường khóc và không làm tốt ba việc. Các điều phối viên địa phương chúng tôi đề nghị một học viên khác và tôi học Pháp cùng anh ấy vào sáng thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu mỗi tuần. Cô ấy cũng đề nghị chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng cùng với anh ấy. Tôi đã đồng ý, nhưng rất miễn cưỡng vì anh ấy ở xa và việc tương tác với anh ấy mất rất nhiều thời gian. Tôi nghĩ: “Tại sao anh ấy không tìm đồng tu ở gần để không phiền đến tôi.”

Khi suy nghĩ đó xuất hiện, bản tính chân chính của tôi nói rằng: “Đây chẳng phải là suy nghĩ ích kỷ sao? Mình còn cách quá xa so với tiêu chuẩn của Đại Pháp. Chẳng phải việc này được an bài để tôi tìm ra tâm vị tư hay sao? Đây quả là hảo sự!” Tôi ngộ thêm rằng cái tôi giả là ích kỷ và luôn chỉ nghĩ đến bản thân. Trong khi cái tôi chân chính hoàn toàn nghĩ đến người khác và luôn đặt người khác lên trước.

Vì vậy, dù nắng hay mưa, tôi vẫn kiên trì đi tới nhà đồng tu và học Pháp cùng anh ấy. Tôi đã dành thời gian chia sẻ kinh nghiệm với anh ấy. Anh ấy hẹn chúng tôi chờ ở một địa điểm để anh ấy cùng tham gia giảng chân tướng. Thỉnh thoảng anh ấy tới trễ khoảng 30 đến hơn 40 phút, cũng có lúc anh ấy không xuất hiện. Tôi không có bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào về anh ấy mà chỉ nghĩ tích cực. Nếu anh ấy không tham gia một vài lần, chúng tôi đến nhà anh ấy, chia sẻ và động viên anh ấy tu luyện tinh tấn. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp cần làm. Tôi muốn giúp đồng tu này để chúng tôi có thể duy trì tinh tấn trong tu luyện.

Phủ nhận cuộc bức hại

Trong suốt cái gọi là “chiến dịch xóa sổ” của tà đảng, “nhiều học viên ở địa khu chúng tôi bị sách nhiễu bởi các quan chức công an và khu dân cư. Họ bị ép tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp và bị dọa rằng công việc và việc học hành của con cháu họ bị ảnh hưởng. Bầu không khí ở khu vực chúng tôi rất căng thẳng.

Một nhóm thanh tra tỉnh đã đến thành phố của chúng tôi để kiểm tra tình trạng thực hiện chiến dịch xóa xổ, họ ở đây từ ngày 6 đến ngày 20 tháng Tư năm 2021. Cảnh sát đã tới nhà các học viên và thực hiện các cuộc gọi video để các cán bộ tỉnh có thể trực tiếp hỏi các học viên về việc họ còn tu luyện nữa không. Cảnh sát sẽ bắt các học viên nếu họ không từ bỏ niềm tin với Đại Pháp.

Cảnh sát cũng đã sách nhiễu tôi. Một số cảnh sát đã gõ cửa nhà tôi vào ngày 19 tháng Tư năm 2021. Họ gào lên từ bên ngoài nhà và yêu cầu tôi mở cửa. Lúc đó, tôi rất bình tĩnh. Tôi không hề sợ hãi và chỉ có một niệm: Tôi sẽ không bao giờ để họ phạm tội với Đại Pháp.

Tôi nhìn qua cửa kính và thấy hai cảnh sát mặc cảnh phục. Tôi nói với họ từ trong nhà: “Xin thứ lỗi vì tôi không mở cửa. Nếu các anh đến nhà tôi như với vai trò là khách, tôi sẽ chào đón các anh. Nhưng hôm nay các anh đến để bức hại tôi. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Các anh đang làm việc xấu khi bức hại chúng tôi. Tôi không muốn thấy các anh làm những điều xấu, nên hôm nay tôi sẽ không để các anh vào nhà.”

Lúc đó, tôi không có suy nghĩ nào khác. Tôi chỉ có duy nhất một niệm, tôi không thể để họ làm điều xấu bởi vì điều đó không tốt cho họ.

Tôi đã phát chính niệm trong khi cảnh sát tìm cách vào nhà tôi, cuối cùng họ cũng rời đi. Chồng tôi nhìn từ cửa sổ ban công thấy cảnh sát địa phương đi cùng với 4 hoặc 5 người khác đang đợi họ ở dưới cầu thang.

Tôi tiếp tục phát chính niệm khi cảnh sát xuống cầu thang. Tôi cảm nhận được dòng năng lượng mạnh mẽ chảy trong cơ thể mình. Tôi biết tôi đã vượt qua được khảo nghiệm này bởi vì tôi cuối cùng đã có thể nghĩ cho người khác khi đối mặt với khổ nạn.

Tôi vẫn cần loại bỏ nhiều tâm chấp trước. Tôi quyết tâm học Pháp thật tốt để có thể chiểu theo các yêu cầu của Pháp. Tôi muốn tăng cường cái tôi chân chính và làm ba việc tốt hơn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/10/446258.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/10/204242.html

Đăng ngày 16-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share