Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-07-2022] Trong những năm gần đây, tôi gặp một số mâu thuẫn. Đầu tiên là với một học viên mới vào nhóm học Pháp của chúng tôi. Vấn đề liên quan đến thời gian bắt đầu học của nhóm. Ban đầu, chúng tôi dự kiến bắt đầu lúc 7 giờ sáng mỗi ngày, và chúng tôi thường đọc xong một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân trước 9 giờ sáng. Các học viên sau đó có sắp xếp riêng cho mình trong ngày.

Sau khi đồng tu này gia nhập nhóm của chúng tôi, bà ấy giải thích rằng bà ấy đang chăm sóc cho cháu gái và khó tham gia đúng giờ. Vì vậy, bà ấy đề nghị chúng tôi tạm hoãn việc học Pháp cho đến khi bà ấy đến. Tôi không hài lòng về điều này vì một số lịch trình của chúng tôi dày đặc và sự chậm trễ sẽ làm gián đoạn lịch trình của chúng tôi trong ngày. Tuy nhiên, vị học viên này lập luận rằng tôi quá chấp trước vào thời gian. Chúng tôi ghi nhận lập luận của bà ấy và trì hoãn thời gian bắt đầu học của chúng tôi bất cứ khi nào bà ấy đến muộn.

Sau đó, tôi nhận thấy bà ấy luôn đến muộn 5-10 phút. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn và hỏi bà ấy tại sao bà ấy luôn đến muộn. Bà ấy chỉ nói rằng đó là vấn đề của chúng tôi, và chúng tôi nên hướng nội. Tôi cảm thấy điều này thật kỳ lạ và nói: “Lịch trình của các thành viên trong nhóm chúng ta rất kín. Chúng tôi sẽ hướng nội như thế nào về việc bà đến muộn?”

Khi chúng tôi bắt đầu muộn, tôi bắt đầu lo lắng và đọc Pháp nhanh hơn, dẫn đến mắc lỗi. Bà ấy lặp lại khẳng định của mình về việc tôi bị chấp trước vào thời gian. Tôi biết mình có vấn đề về tâm tính và tiếp tục chính lại bản thân. Nhưng tôi lo lắng bất cứ khi nào bà ấy đến muộn hơn 5 phút, và tôi vẫn đọc nhanh cũng như mắc lỗi. Sau đó bà ấy nhận xét rằng cách tôi đọc không thực sự là học Pháp; tôi chỉ đang chạy theo hình thức.

Tôi bực bội, phàn nàn về sự chậm trễ của bà ấy: “Tôi đã sắp xếp với những người khác để họ có thể gọi cho tôi sau 8 giờ rưỡi sáng. Tôi không muốn họ lo lắng nếu họ không thể liên lạc với tôi.” Bà ấy trả lời: “Bà chỉ cần bảo họ gọi cho bà sau 9 giờ sáng.” Tôi kìm cơn tức giận lại và miễn cưỡng nói: “Được rồi.” Sau đó, bà ấy nói: “Bà quá chấp trước vào thời gian và muốn chứng thực bản thân.” Tôi hướng nội và thấy mình có những chấp trước đó. Nhưng tôi vẫn nghĩ mình không sai khi khó chịu về việc bà ấy đến muộn. Cảm giác khó chịu của tôi vẫn còn.

Một ngày, trong khi đang làm việc nhà, tôi vẫn cảm thấy khó chịu về vấn đề này. Vì vậy, tôi liên tục niệm: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo; Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi không biết mình có thể làm gì khác. Khi đang niệm, một cụm từ đột nhiên thốt ra từ miệng tôi…

“Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”
(Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Tạm diễn nghĩa:

“Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”

Tôi bị sốc. Tôi biết Sư phụ đang nhắc tôi hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình phải ngừng nhấn mạnh vào việc ai đúng ai sai trên bề mặt và cứ tập trung vào lỗi sai của người khác. Trong những năm gần đây tôi đã nghĩ rằng mình tu tốt, vì vậy tôi đã không nghiêm túc hướng nội để tìm thiếu sót của bản thân. Nhiều chấp trước của tôi vẫn bị che đậy, bao gồm cả tâm đố kỵ và không muốn nghe chỉ trích. Nếu không có học viên này liên tục kích động tâm của tôi, có lẽ tôi đã không nhận ra chúng. Tôi không tranh cãi công khai với bất kỳ ai, nhưng tôi luôn nuôi dưỡng oán hận sâu trong tâm. Tôi đặc biệt không thích bị chỉ trích, cũng không thừa nhận lỗi sai của mình. Bây giờ tôi đã loại bỏ hết những chấp trước đó.

Tu luyện là nghiêm túc

Trong những năm gần đây, lưng tôi dần bị gù. Người thường coi đây chỉ là việc tôi già đi nên không nhắc gì đến. Tuy nhiên, một số đồng tu thường đưa ra những nhận xét mà tôi không thích, và đôi khi họ thậm chí còn vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tôi không thích cách họ cư xử với tôi như vậy và cảm thấy bị xúc phạm.

Thông qua trải nghiệm này, tôi dần hiểu rằng mâu thuẫn giữa các học viên mang đến cơ hội tốt để phơi bày chấp trước và quan niệm mà chúng ta hình thành trong môi trường văn hóa Đảng. Tuy nhiên, những mâu thuẫn như vậy lại giúp chúng ta đề cao tâm tính. Trong quá khứ, người ta không biết Pháp này. Tôi may mắn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, được làm đệ tử của Sư phụ trong đời này và được biết nhiều Pháp lý. Tôi sẽ tinh tấn tu bản thân và không bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Bây giờ tôi quyết tâm hơn để hướng nội trước và bỏ qua đúng sai bề mặt khi gặp mâu thuẫn. Tôi sẽ tự chính lại bản thân nếu tìm ra vấn đề của mình. Ngay cả khi tôi không thể tìm được bất cứ điều gì, tôi sẽ xem mâu thuẫn là cơ hội đề cao. Tôi muốn hình thành thói quen hướng nội để đạt được tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp càng sớm càng tốt, hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.

Trên đây là chút nhận thức hữu hạn của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/12/445267.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/29/203020.html

Đăng ngày 13-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share