Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-07-2022] Tôi là một bác sỹ 76 tuổi, tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1996. Trên con đường tu luyện suốt hơn 26 năm qua của mình, tôi cũng đã trải qua vô số khổ nạn. Nhưng dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi đã có thể kiên trì cho đến hôm nay.

Tôi nhận ra rằng bất cứ khi nào tôi học Pháp và chính niệm của tôi mạnh, tôi sẽ có thể làm tốt ba việc. Tuy nhiên bất cứ khi nào việc học Pháp bị can nhiễu hay tôi có quá nhiều chấp trước, các vấn đề sẽ xảy ra. Nhưng nếu tôi có thể minh bạch một Pháp lý ở cảnh giới cao hơn, thì Sư phụ sẽ tịnh hoá thân thể cho tôi và giúp tôi đạt tới tầng thứ đó.

Dưới đây là những trải nghiệm của tôi về việc Sư phụ đã giúp tịnh hoá cơ thể của tôi ba lần khi tôi đang trong giai đoạn vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh. Những điều này xảy ra sau khi tôi được thả ra khỏi trại tạm giam. Do tầng thứ tu luyện của tôi có hạn, xin vui lòng giúp tôi chỉ ra những điểm còn thiếu sót.

Tôi bị bắt giữ và bị đưa đến trại tạm giam vào năm 2017. Do không đủ bằng chứng, tôi đã được trả tự do sau một tháng. Nhờ học Pháp, phát chính niệm, và chia sẻ với các đồng tu, tôi đã có thể buông bỏ chấp trước vào sinh tử của mình. Tôi đã sử dụng tốt hiểu biết của mình về luật pháp khi giảng chân tướng, Văn phòng Công tố đã rút đơn kiện và tôi được trả tự do.

Đối diện với tâm sợ khổ

Tuy nhiên sau khi trở về nhà từ trại tạm giam, tôi xuất hiện các triệu chứng bệnh. Chỉ cần bước hay leo cầu thang vài bước tôi đã phải thở dốc. Ngực tôi đau và chân tôi sưng tấy. Con của tôi nói: “Mẹ ơi, tại sao các triệu chứng của mẹ lại giống hệt triệu chứng của bố, bố đã qua đời vì bệnh tim?” Tôi đáp, “Mẹ không sao. Mẹ có Sư phụ. Mẹ không phải đang bị bệnh; tất cả những thứ này chỉ là giả tướng.”

Tuy nhiên, tôi không coi trọng những triệu chứng này, và tiếp tục làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm như thường lệ. Nhưng trong suốt một năm tiếp theo, các triệu chứng này đôi khi khá hơn đôi khi tệ hơn. Khi học Pháp, tôi đã đọc đoạn Pháp này của Sư phụ:

“Việc gì cũng đều không ngẫu nhiên nữa” (Giảng Pháp tại Pháp hội Los Angeles)

Câu này như một gậy cảnh tỉnh đối với tôi, nó khiến tôi bắt đầu coi trọng vấn đề khó thở và cái chân sưng tấy của mình.

Khi hướng nội, tôi tự hỏi tại sao giả tướng bệnh tim này lại xuất hiện? Những chấp trước gì đã gây ra điều này? Tôi bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại của mình với trưởng trại giam. Tôi nói: “Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng bị chứng thiếu máu nghiêm trọng, huyết áp thấp và các vấn đề về tim mạch. Nếu có bất cứ vấn đề gì làm ảnh hưởng đến tim của tôi, ông sẽ phải chịu trách nhiệm.” Vì vậy ngày nào họ cũng đo huyết áp của tôi và chạy điện tâm đồ vài ngày một lần.

Trước khi được trả tự do, huyết áp của tôi đột nhiên tăng vọt. Sóng T trên điện tâm đồ bị đảo ngược, và tôi dường như bị thiếu máu cơ tim. Các nhân viên bắt đầu sợ hãi khi thấy những triệu chứng này, nhưng tôi không để tâm đến điều đó. Tôi bảo họ rằng: “Tôi có Sư phụ bảo hộ, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Họ yêu cầu tôi uống thuốc, nhưng tôi từ chối và nói rằng tôi không bị bệnh. Họ nói: “Bà không cần phải tỏ vẻ dũng cảm trước mặt chúng tôi đâu. Không có ai là không đồng ý uống thuốc này.” Tôi nói: “Hãy chờ xem.” Vài ngày sau, tôi được trả tự do.

Tuy nhiên, sau khi phân tích lại cuộc nói chuyện với trưởng trại giam, tôi ngộ được rằng trên bề mặt tôi đã chứng thực Pháp, nhưng trên thực tế, tôi đã chiêu mời bệnh đến. Những suy nghĩ ẩn sau điều tôi nói có mang những chấp trước ẩn giấu. Tôi tự hỏi: “Làm thế nào mà mình lại chiêu mời bệnh đến?“ Khi đào sâu hơn nữa, tôi phát hiện có mong muốn được thả tự do ẩn giấu sâu bên trong. Vậy điều gì ẩn chứa đằng sau mong muốn đó? Đó là tâm sợ hãi.

Tôi lo lắng rằng mặc dù tôi có thể giảng chân tướng, nói về luật, và có cơ hội thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng tôi không thể học Pháp và luyện công trong trại giam. Tôi chỉ có thể đọc thuộc lòng các đoạn Pháp. Chẳng phải tâm sợ khổ này giống với người thường sao? Tôi sẽ làm gì trong tương lai? Chẳng phải là tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi hay sao? Tôi bị chấp trước vào lợi ích cá nhân! Cuối cùng thì tôi cũng đã đào ra được những chấp trước gây ra khổ nạn bệnh tật.

Trong khi đang viết bài chia sẻ này, tôi cũng nhận ra mình có chấp trước khác. Tôi nhớ lại viên cảnh sát đã hỏi tôi: “Tại sao bác lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Ban đầu tôi trả lời: “Để chữa bệnh khỏe người.” Nhưng thể ngộ của tôi đã thay đổi sau khi tôi được trả tự do. Bây giờ nếu được hỏi câu hỏi đó, câu trả lời của tôi sẽ là, “tại tầng thứ thấp nhất, nó được dùng để chữa bệnh khỏe người, nhưng tại một tầng thứ cao hơn, nó là tu luyện, đắc chính quả và viên mãn.” Vì tư tưởng này phù hợp hơn với Pháp, mọi người không còn nói rằng tôi tham gia chính trị nữa.

Sư phụ thấy rằng tôi đã minh bạch các Pháp lý cao hơn, nên Ngài đã tịnh hoá cơ thể cho tôi. Trong khi tôi đang ngủ, tim của tôi nhói đau, cơn đau làm tôi tỉnh giấc. Tôi vẫn duy trì chính niệm “người tu luyện là không có bệnh, mình có Sư phụ bảo hộ. Mình không cho phép tim bị đau vì mình còn phải luyện công vào buổi sáng.” Với niệm này, cơn đau dịu đi, và tôi lại tiếp tục ngủ. Ngay lúc đó, tôi có một giấc mơ rất sống động: trong mơ tôi thấy mình nôn ra những cục máu đông và có người hỏi tôi, “những cục máu đông này từ đâu vậy? Từ tim hay phổi?” Tôi nói: “Bất kể là từ đâu, chúng chỉ là vật chất xấu cần được đào thải ra khỏi cơ thể của tôi. Sư phụ từng giảng rằng việc tốt hay xấu đều là việc tốt.” Ngay sau đó, chuông báo thức vang lên và tôi bắt đầu luyện công buổi sáng theo thói quen.

Sau đó, tôi lại có thêm một lần nữa xuất hiện các triệu chứng bệnh, khi đang luyện tư thế Đầu tiền bão luân của bài công pháp thứ hai. Ngực tôi bắt đầu nhói đau. Cơn đau rất dữ dội, khiến tôi nhễ nhại mồ hôi. Ngay lúc đó, một ý nghĩ liền nảy ra trong đầu tôi: “Nhanh ra mở cửa. Nếu không làm sao mấy đứa nhỏ vào được?” (Tôi sống một mình). Chủ ý thức của tôi liền trả lời: “Hãy tiêu diệt ngay niệm xấu này. Nó không phải niệm của tôi. Mình không thừa nhận, cũng không muốn nó. Tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể cho mình, vì vậy tôi có thể chịu đựng được mặc dù rất đau. Sau khi luyện xong bài công pháp thứ hai, cơn đau biến mất. Kể từ đó, tình trạng khó thở và sưng chân của tôi được cải thiện đáng kể.

“Sư phụ đang gánh chịu khổ nạn cho chúng ta”

Khi tôi học thuộc Pháp, loại bỏ tất cả các chấp trước, và làm tốt ba việc, Sư phụ đã một lần nữa tịnh hoá cơ thể cho tôi. Trong khi luyện công buổi sáng, khi đang đả tọa, tại lồng ngực của tôi như thể có năm ngón tay đang luồn qua các động mạnh. Cơn đau khiến tôi toát mồ hôi hột. Tôi nghĩ: “Cố chịu đau, loại bỏ nghiệp. Mình đã không làm tốt, vì vậy mình phải trả nợ nghiệp. Tuy nhiên, mình sẽ chỉ hoàn trả theo an bài của Sư phụ.”

Cơn đau chợt tan biến, nó khiến tôi không cầm được nước mắt. Tôi là người rất hiếm khi rơi nước mắt. Ngay cả khi tôi bị bắt và bị đưa vào trại tạm giam, các con tôi đã ôm tôi và khóc, vậy mà tôi đã không rơi một giọt nước mắt nào. Vậy tại sao điều này lại xảy ra? Ngay sau đó, có một giọng nói nói với tôi: “Sư phụ đang phải gánh chịu khổ nạn cho bà.” Tôi hiểu rằng phó nguyên thần của tôi đã nhìn thấy cách Sư phụ đang phải gánh chịu khổ nạn này thay cho tôi như thế nào, nên tôi đã khóc không ngừng mãi cho đến khi tôi luyện công xong. Tôi đã không làm tốt và điều đó dẫn đến việc Sư phụ phải gánh chịu thay cho tôi. Tôi cảm thấy hối hận. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ! Tôi chỉ có thể tinh tấn trong tu luyện và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Sau đó, tất cả các triệu chứng đã biến mất. Tôi thậm chí còn có thể chạy để bắt kịp chuyến xe buýt để đến nơi làm việc. Bệnh nhân của tôi nói rằng tư duy của tôi rất minh mẫn, tôi bước đi nhẹ nhàng, da dẻ thì hồng hào và tôi có rất ít nếp nhăn. Tôi trông không giống một người 76 tuổi! Sau đó tôi nói với họ rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và chính Sư phụ là người đã ban cho tôi sức khoẻ. Sư phụ dạy chúng tôi nghĩ cho người khác trước và tuân theo các tiêu chuẩn Chân–Thiện–Nhẫn để tu bản thân.” Đây là cách chúng tôi chứng thực Pháp, giảng chân tướng, và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi ngộ được rằng tôi cần theo sát từng ý từng niệm của mình để xem liệu chúng có phù hợp với các Pháp lý mà Sư phụ đã dạy chúng ta hay không. Sau đó tôi sẽ kiên trì với niềm tin của mình mà không chút hoài nghi. Nếu suy nghĩ nào đó của tôi không phù hợp với Pháp, tôi sẽ loại bỏ chúng kịp thời và hướng nội để chính lại bản thân. Nhờ đề cao tâm tính theo cách này, tôi sẽ không để tà ác có bất kỳ cơ hội nào can nhiễu. Tôi phải học Pháp tốt, hiểu rõ về các Pháp lý, và phải có Pháp trong tâm. Điều này sẽ giúp tôi phân biệt đâu là thực sự tốt và xấu. Chỉ khi đó tôi mới có chính niệm để vượt qua khổ nạn và khảo nghiệm cho đến cùng.

Con cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Tôi cũng cảm tạ các đồng tu vì những giúp đỡ vô tư của họ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/2/445638.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/20/202868.html

Đăng ngày 09-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share