Bài viết của Hàn Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-09-2022] Chồng tôi ở nhà được nuông chiều từ bé. Anh ấy tính tình nóng nảy, ích kỷ, không làm việc đàng hoàng, mở miệng liền mắng mọi người.
Một đêm, chồng tôi gọi một chiếc taxi ba bánh. Người lái xe không dừng lại vì trong xe đang có khách. Chồng tôi đã quát mắng, chửi bới người lái xe om sòm. Hóa ra, người khách trên taxi là một cảnh sát và anh ấy đã đưa chồng tôi đến đồn cảnh sát, còng tay vào ống sưởi suốt cả đêm.
Khi hai vợ chồng tôi thất nghiệp, bố tôi đã mua cho chúng tôi một chiếc xe tải để chồng tôi kiếm sống. Khi đó chồng tôi nghĩ rằng anh ấy có chỗ dựa tài chính và đã phơi bày tất cả thói hư tật xấu của mình: ăn chơi, rượu chè, mại dâm và cờ bạc – và còn đánh bạc lớn. Hầu hết các tài xế xe tải khác đều kiếm được tiền, nhưng chồng tôi không kiếm được bao nhiêu.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1998, và nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi bao dung với chồng, đối xử tử tế và chưa bao giờ tranh cãi với anh. Anh biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nên đã ủng hộ tôi tu luyện, và nói với người khác rằng Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào. Anh ấy thậm chí còn khuyên mọi người thử luyện công.
Tính nóng giận của chồng tôi leo thang
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại toàn diện đối với Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp. Vào tháng 9 năm đó, chúng tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, và bị bắt đưa về địa phương giam giữ trong một tháng.
Trong thời gian đó, bố tôi bán chiếc xe tải. Nguồn tài chính của chồng tôi bị cắt. Anh ấy bắt đầu tức giận và đổ lỗi cho tôi tu luyện Đại Pháp. Cứ khi nào nhìn thấy tôi, anh ấy lại mắng chửi. Tôi không tranh cãi và tiếp tục đối xử tử tế với chồng. Anh ấy tin vào những lời dối trá và vu khống Đại Pháp của ĐCSTQ. Tôi đã cảnh báo anh ấy: “Anh đang tự tạo nghiệp, việc này không thể tha thứ!” Tuy nhiên, anh ấy đã không lắng nghe, mà còn mắng mỏ tôi.
Để chọc giận tôi, anh ấy nói với tôi rằng anh đã có người phụ nữ khác và muốn cưới cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý. Anh giận dữ nói: “Ngay cả khi bố cô mua cho tôi máy bay, tôi cũng không màng chứ đừng nói đến xe tải”.
Tôi làm việc bận rộn cả ngày trong cửa hàng của bố mẹ tôi. Sau khi trở về nhà, tôi nấu ăn, làm việc nhà và chăm sóc con cái. Tôi vẫn đối xử tử tế với chồng như trước kia. Ban ngày, anh ấy thường được nghỉ ngơi đầy đủ, và ban đêm nằm trên giường mắng mỏ tôi. Còn tôi ban ngày mệt mỏi vì công việc, nên đôi khi ngủ thiếp đi khi chồng tôi ca thán. Thấy tôi ngủ, anh ấy lay tôi dậy và bắt tôi phải nghe. Tôi chỉ im lặng lắng nghe anh ấy. Tôi biết anh ấy đang cố tình khiêu khích, và tôi sẽ không bao giờ đáp trả. Anh ấy cứ nói mãi đến khi mệt mới thôi.
Một ngày nọ, vợ chồng tôi cùng bạn của anh ấy ăn thịt nướng tại một quán thịt nướng, anh ấy lại bắt đầu nói rằng anh ấy đang có tình nhân. Tôi không muốn nghe, vì vậy tôi đứng dậy và nói tôi sẽ qua nhà mẹ tôi. Bạn anh ấy đã khuyên ngăn nên tôi đi về nhà. Sau khi chồng tôi ăn uống xong, anh ấy lao về nhà và thấy tôi đang nằm trên giường. Anh nắm lấy cổ tôi và nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt giận dữ. Giữ tôi một lúc, anh ấy buông tay khỏi cổ tôi và bắt đầu chửi mắng tôi.
Đôi lúc, chồng tôi đi ăn tối ở ngoài về say khướt, đã về nhà muộn, còn mắng chửi tôi trước khi đi ngủ. Anh ấy không cho tôi nói lời nào vì tôi nói gì anh ấy cũng không vui. Nhưng nếu tôi làm thinh, anh ấy cũng mắng. Thấy tôi không hề động tâm, mặc cho anh ấy mắng chửi, anh ấy càng trở nên tức giận hơn. Tôi hàng ngày sống trong áp lực tinh thần như vậy.
Vào một đêm cuối năm 2002, tôi không rõ vì sao anh ấy lại thấy khó chịu, và dồn sức đấm vào đầu trái tôi. Tôi ngã gục bất tỉnh. Đầu tôi quay cuồng và tai tôi ù đi. Một nửa đầu, tai và toàn bộ mặt tôi sưng tấy, xương thịt đau nhừ trong nhiều ngày. Lần này đã vượt quá giới hạn chịu đựng tinh thần của tôi. Ngay cả con trai tôi khi đó tám tuổi cũng nói: “Bố là một con thú máu lạnh.” Vài ngày sau, tôi và chồng ly hôn. Tôi đưa con trai về nhà bố mẹ đẻ.
Mẹ chồng tôi: “Pháp Luân Công đã cứu con trai tôi!”
Ngay sau Tết Nguyên đán năm 2003, chồng tôi gọi điện cho tôi và yêu cầu gặp. Khi tôi vừa đi xuống nhà, anh ấy đã lao đến, ôm chầm lấy tôi thổn thức trong nước mắt, nói rằng anh hối hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy ở một mình, trong khi những người khác đang tận hưởng kỳ nghỉ Tết bên gia đình của họ, và xin tôi tha thứ cho anh ấy.
Điều này xảy ra quá đột ngột. Tôi không ngờ anh ấy lại như vậy, và tôi không biết phải làm gì. Sau đó, anh ấy thường xuyên gọi điện cho tôi và xin tôi tha thứ. Tôi nghĩ, nếu tôi không tha thứ cho chồng và không quay về, thì mối quan hệ của tôi với anh ấy và gia đình anh ấy sẽ xấu đi, và như thế, gia đình anh ấy sẽ khó được đắc cứu. Cha mẹ anh ấy bận rộn với công việc kinh doanh của họ, lại không sống cùng anh ấy, không ai chăm sóc anh ấy sau khi chúng tôi ly hôn. Cha mẹ anh ấy lo lắng cho con của họ. Với lại, con trai tôi thường bị kỳ thị vì không thấy cha nó đâu.
Sư phụ giảng:
“Nhưng khi xử lý vấn đề chư vị phải thiện với người khác, hết mực nghĩ cho người khác” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)
Tôi không thể vì cuộc sống thoải mái của mình mà mặc kệ anh ấy và gia đình anh ấy. Tôi tự hỏi bản thân rằng liệu tôi có nên xây dựng lại gia đình này với lòng vị tha mà Đại Pháp ban cho tôi trong quá trình tu luyện hay không. Khi tôi nói với bố mẹ tôi về quyết định tái hôn với chồng cũ, bố tôi đã khóc và lo lắng cho tương lai của tôi. Ông nói rằng ông cảm thấy tôi lại một lần nữa muốn xông vào lửa. Tuy nhiên, tôi nghĩ “Sứ mệnh của tôi là cứu người.” Tôi không nên nghĩ nhiều cho bản thân.
Mùa hè năm 2003, tôi tái hôn. Tôi không đả động gì đến những chuyện trong quá khứ, như thể chúng chưa từng xảy ra. Tôi chưa bao giờ phàn nàn dù chồng tôi vẫn không chịu đi làm kiếm tiền nuôi gia đình như trước. Tôi hài lòng miễn là anh ấy có thể chấp nhận Đại Pháp và được đắc cứu. Tôi vẫn nấu các bữa ăn hàng ngày và mua cho anh ấy những món ăn anh ấy thích.
Chồng tôi đã cải biến đáng kể: anh ấy hiểu sâu sắc chân tướng của Đại Pháp, không còn phản đối tôi tu luyện trong Đại Pháp, cũng không phản đối việc tôi đọc sách Đại Pháp cho con trai tôi. Đôi khi thấy chúng tôi học Pháp, anh ấy đến và nói, “Cho ba đọc cùng một lúc với!” Anh ấy đọc Pháp, và chúng tôi lắng nghe.
Chồng tôi không còn đối xử tệ bạc với tôi như trước nữa, cũng không còn oán hận gia đình tôi. Anh ấy hòa thuận hơn với gia đình tôi. Anh ấy đã thay đổi, trở nên tốt hơn. Năm 2008, chồng tôi bắt đầu đi làm nuôi gia đình, cũng đối xử tử tế với những người khác. Cha mẹ anh không còn phải lo lắng cho anh nữa. Mẹ chồng tôi nói “Pháp Luân Công đã cứu con trai tôi!” Em chồng tôi nói rằng, anh trai cô ấy tiến bộ là nhờ tôi tu luyện Đại Pháp.
Mặc dù chồng tôi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng theo thời gian, tính nóng nảy của anh ấy vẫn bùng lên. Thái độ của anh ấy nhanh chóng dịu đi sau khi thấy tôi im lặng không nói lời nào. Đôi khi, anh ấy mở miệng đầy giận dữ, nhưng nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng, xoay chuyển 180 độ. Có một lần, anh xúc động nói: “Kiếp sau chúng ta lại lấy nhau nhé. Thật tuyệt khi chúng ta không đánh nhau.”
Năm 2013, tôi cùng mẹ chồng mua xe ô tô cho chồng tôi để anh ấy chạy taxi. Kể từ đó, anh ấy làm việc chăm chỉ và nhận ra rằng, kiếm tiền nuôi một gia đình không dễ dàng chút nào. Anh không còn quá để ý đến cơm ăn, áo mặc, cũng không tiêu tiền bừa bãi nữa. Bao nhiêu năm qua, anh ấy đã gặp rất nhiều hành khách, nhưng chưa hề xảy ra bất kỳ sự cố nào. Tôi không còn phải lo lắng về chồng mình nữa. Đôi khi, khi gặp phải sự bất công, anh ấy giận dữ về nhà phàn nàn với tôi. Tôi thường động viên anh ấy bằng các Pháp lý. Sau một lúc cơn giận của anh mới dịu đi.
Tôi thường nói chuyện với chồng về Pháp lý “bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân) Anh hiểu điều đó và sẽ trả lại những đồ vật mà hành khách bỏ quên trên xe. Điện thoại di động bị bỏ quên trong xe hơi là chuyện thường xảy ra. Một lần, chồng tôi tìm thấy một chiếc Iphone trị giá khoảng 7.000 nhân dân tệ, và anh ấy đã không ngần ngại trả lại cho chủ nhân. Trước đây, anh ấy có lẽ sẽ không làm như vậy.
Các tài xế taxi thường ngại chở người già vì họ ra vào xe chậm, và đôi khi họ nhầm lẫn không biết họ muốn đi đâu. Nhiều tài xế thường từ chối chở họ, nhưng chồng tôi thường không làm vậy.
Chồng tôi đắc được phúc báo sau khi minh bạch sự vĩ đại của Đại Pháp
Không lâu sau khi chồng tôi bắt đầu lái taxi, khi đang lái xe từ quê lên thành phố, băng trơn trên đường khiến xe trượt bánh, quẹo xuống rãnh nước và đâm vào một cái cây. Xe của anh bị hư hỏng nặng, nhưng anh và hai hành khách đều không bị thương. May mắn thay, rãnh nước không sâu. Ba người đẩy xe lên đường, chồng tôi vẫn lái được về thành phố. Hai hành khách không phàn nàn và vẫn trả tiền cho chuyến đi.
Tôi nói với chồng mình, “Tai nạn này đã có thể cướp đi sinh mạng của anh. Đó là vì anh đã tiếp nhận Pháp Luân Đại Pháp, đã được phúc báo và ma nạn của anh đã được hóa giải. Chỉ mất 3.000 nhân dân tệ để sửa xe, anh thật may mắn.“ Anh ấy đồng ý với tôi. Anh có một người bạn bị đâm xe vào một cái cây, xe vỡ tan tành và người bạn anh đã qua đời.
Chồng tôi từng bị bệnh viêm gân bánh chè, phản ứng với thời tiết thay đổi còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết. Chỉ cần đầu gối anh ấy đau, thì thế nào trời cũng sẽ có mây hoặc mưa. Cơ thể anh ấy hoàn toàn ấm trong khi xương bánh chè lạnh và đau. Tuy nhiên, anh ấy không thể nhớ từ khi nào hết đau và đã không đau trong hơn 10 năm qua. Anh ấy biết rằng, đó là phúc báo do tôi tu luyện Đại Pháp, và khi anh ấy tiếp nhận các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, anh ấy được thọ ích.
Thái độ của anh đối với cuộc bức hại đã thay đổi. Vào năm 2001, ĐCSTQ đã ngụy tạo vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn để chụp mũ Pháp Luân Công. ĐCSTQ trở nên điên cuồng hơn trong việc bức hại các học viên Đại Pháp. Tôi khi đó đang làm việc trong cửa hàng của bố mẹ. Họ lo lắng cho sự an toàn của tôi và yêu cầu tôi ở nhà vài ngày. Khi chồng tôi phát hiện ra lý do tại sao tôi không đi làm, anh ấy đã rất tức giận và bắt tôi phải đi làm, không để ý đến an nguy của tôi.
Khi tôi bị bắt lại vào tháng 11 năm 2007, chồng tôi nói với mẹ anh ấy: “Mẹ ơi, vợ con rất tốt với con! Dù tốn kém thế nào, chúng ta cũng phải giải cứu cô ấy.”
Mẹ anh trả lời: “Mẹ không thể để con sống thiếu vợ và cháu nội của mẹ sống thiếu mẹ của nó!” Sau đó, mẹ chồng và em chồng đã nỗ lực rất nhiều để giải cứu tôi và tôi đã được thả.
Buổi tối, khi tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng, chồng tôi thường đợi tôi trở về nhà. Chỉ khi thấy tôi về nhà an toàn, anh ấy mới yên tâm đi ngủ.
Bởi vì tôi đối xử chân thành, gia đình chồng tôi tôn trọng Pháp Luân Đại Pháp và tôi. Em chồng tôi nói: “Nhà mình thật may mắn khi có chị là thành viên trong gia đình của chúng ta”.
Họ hàng của chồng tôi cũng nói: “Nhìn kìa, con dâu nhà họ thật là công dung ngôn hạnh”.
Bất cứ khi nào mọi người nói vậy, tôi đều trả lời: “Nếu cháu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã không thể cư xử như vậy.”
Sư phụ giảng:
“… một người luyện công, cả gia đình được lợi ích …” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)
Trong nhiều năm diễn ra cuộc bức hại tàn bạo của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi đã phải thấp thỏm lo sợ cho tôi, những nỗi đau và áp lực tinh thần anh ấy phải chịu cũng rất lớn. Tôi biết ơn những gì anh ấy đã dành cho tôi. Đồng thời, tôi rất vui vì anh ấy đã lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.
Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/29/428420.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/29/203012.html
Đăng ngày 12-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.