Bài viết của Siêu Nhiên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-06-2022] Ngày 22 tháng 2 năm 1997, là một ngày mà tôi sẽ nhớ mãi. Hôm đó là ngày tôi may mắn được bước chân vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó cuộc đời của tôi luôn tràn ngập niềm vui. Nhờ Pháp Luân Đại Pháp, tôi tìm ra được mục đích của cuộc sống, và bước trên con đường phản bổn quy chân.

Trước kia, tôi từng bị đau đầu do đau dây thần kinh sinh ba, đây là căn bệnh di truyền. Mỗi khi tôi mệt mỏi hay khó chịu, hoặc nói chuyện một lúc là tôi sẽ nhức đầu. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy mình ít ốm nhất thì lại là lúc tôi bị đau đầu. Khi bị đau đầu, mắt, hốc mắt và thái dương của tôi đều đau, nó làm tôi không dám mở mắt ra. Tai tôi cảm giác như bị bịt kín, và cơn đau khiến cho đầu óc tôi cảm thấy quay cuồng. Tôi còn bị bệnh trĩ. Mỗi khi bệnh trở nặng, tôi khó có thể đứng chứ đừng nói là ngồi. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những triệu chứng này đã hoàn toàn biến mất.

Loại bỏ chấp trước vào tư lợi cá nhân

Bố mẹ chồng tôi có 6 người con, và chồng của tôi là con trai thứ hai trong 3 người con trai. Chúng tôi làm việc và sống ở thành phố khác, còn hai người anh em trai còn lại làm việc và sống ở quê nhà. Khi bố mẹ chồng tôi già đi, họ muốn dọn đến sống cùng với một trong ba người con trai. Vào thời điểm đó, bố mẹ chồng tôi có một căn nhà 8 phòng ngủ ở nông thôn. Họ đã tổ chức một buổi họp mặt gia đình với 5 người con còn lại trong gia đình (chúng tôi không được mời) và đưa ra quyết định sống với người con trai út của họ. Sau đó, họ đã bán tài sản đi và thu về được 20.000 nhân dân tệ, và muốn chia số tiền đó cho ba người con trai. Họ chia cho 2 người con trai lớn mỗi người 1.300 nhân dân tệ, và số tiền còn lại thì đưa hết cho người con trai út.

Năm 1992, khi chúng tôi về quê chồng ăn Tết, bố chồng tôi đã nói cho chúng tôi nghe về quyết định của họ. Cả hai vợ chồng tôi cùng nói: “Vâng, hai chúng con đồng ý với quyết định của bố mẹ.” Sau đó bố chồng tôi nói: “Bố đã đưa phần chia của con cho anh trai con, nhưng bố đã mượn lại số tiền đó để đưa cho em út, vì nó không có đủ tiền để mua nhà mới.” Cậu em út bảo với chúng tôi rằng cậu ấy sẽ trả lại cho chúng tôi khi cậu ấy có tiền. Chúng tôi đã vui vẻ đồng ý.

Năm 1994, bố chồng của chúng tôi qua đời. Cậu em trai út nói với chồng tôi rằng: “Em thực sự chẳng có đồng nào. Em sẽ không thể trả lại cho anh số tiền mà em đang nợ anh.” Khi ấy chúng tôi cần thêm tiền để mua nhà và đã phải vay thêm 3.000 nhân dân tệ.

Tôi rất khó chịu. Tôi ghét bố chồng vì ông đã nói cho chồng tôi tiền nhưng lại đem nó đưa cho người em trai chồng mà không hỏi chúng tôi trước khi đưa. Và sau đó em chồng của tôi đã không giữ lời hứa sẽ trả lại số tiền mà cậu ấy đã mượn! Kể từ đó, tôi thường hay cằn nhằn đi cằn nhằn lại với chồng tôi về chuyện này. Và lần nào cũng làm anh ấy bực mình.

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi loại bỏ tính ích kỷ này và bắt đầu nghĩ cho người em chồng của mình. Khi tôi bỏ được chấp trước vào tư lợi cá nhân, tôi không còn bực mình nữa. Nó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Năm 1996, người em trai của chồng tôi chuyển đến sống ở một thành phố khác, trước khi đi cậu ấy đã hỏi người anh trai cả xem liệu anh ấy có thể chăm sóc mẹ chồng tôi thay cho cậu ấy được không. Tuy nhiên vợ của anh cả yêu cầu cậu em út phải đưa cho chị ấy 10.000 tệ để làm chi phí chăm sóc mẹ, nhưng cậu em út không đồng ý. Chuyện này đã gây nên sự căng thẳng giữa hai gia đình.

Nhân dịp về quê thăm gia đình, chúng tôi đã mời mẹ chồng về sống với chúng tôi. Chúng tôi cũng nói với đại gia đình rằng chúng tôi sẽ không đòi bất cứ một khoản chi phí nào cho việc này, chúng tôi sẽ tự lo cho bà. Nhưng mẹ chồng của tôi không muốn rời xa quê hương của bà. Vì vậy cuối cùng chúng tôi đã đồng ý chịu một nửa số tiền mà chị dâu yêu cầu với cậu em út. Xung đột giữa hai gia đình đã được giải quyết. Những ai chứng kiến sự việc trên đều cảm thấy rất xúc động. Họ cũng thấy được tấm lòng vị tha, khoan dung và đáng kính của các học viên.

Tu luyện trong khi chăm sóc chồng

Năm 2008, tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt giữ trái phép và bị cầm tù vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Do không đồng ý từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã bị tra tấn cả về thể chất lẫn tinh thần khi bị cầm tù. Sau đó, các lính canh còn tước quyền thăm nuôi của gia đình tôi.

Do không được gặp tôi – hoặc thậm chí không biết liệu tôi còn sống hay đã chết – nên đã khiến chồng tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng dẫn đến đột quỵ. Mặc dù đã được cấp cứu và giữ được mạng sống nhưng anh không còn khả năng tự chăm sóc cho bản thân. Khi ấy con trai tôi đang học đại học, do vừa phải đi học vừa phải chăm sóc cho bố đã khiến cháu rơi vào tình trạng kiệt sức. Khi quá bận bịu không thể chăm sóc bố, cháu đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của họ hàng và bạn bè. Tất cả đều cảm thấy sức chịu đựng của họ đã đến giới hạn.

Mãi cho đến khi tôi được trả tự do, và có thể bắt đầu chăm sóc cho chồng, con trai tôi mới bớt căng thẳng về chuyện chăm sóc cho bố. Tuy nhiên ngay sau đó chồng tôi lại bị tái phát và phải nhập viện khẩn cấp. Sau lần phẫu thuật thứ hai này, anh bị mất ý thức và sống đời sống thực vật. Do những chấp trước của mình, nên thực tế phũ phàng đã ập đến với tôi. Tôi không thể buông bỏ được cái tình dành cho anh ấy. Dần dần, nhờ tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, tôi đã loại bỏ được nỗi đau và tạo ra được một bước đột phá.

Sau khi chồng tôi xuất viện và về nhà, tôi đã tự tay chăm sóc cho anh. Trong suốt 7 năm chăm sóc cho anh, tôi hiếm khi có đủ thời gian thay quần áo khi đi ngủ. Và tôi khó có thể ngủ một giấc quá 3 tiếng một lúc, vì tôi phải thường xuyên phải lật người qua lại cho chồng.

Chồng tôi có một chế độ ăn kiêng đặc biệt. Tôi phải thêm nước và trái cây vào tất cả thức ăn của anh và dùng máy sinh tố xay nhuyễn chúng ra. Anh nằm liệt giường nên ruột không chuyển động được và anh luôn bị táo bón. Tôi phải đeo găng tay dùng một lần để nhặt phân khô của anh. Tôi cũng tắm cho anh mỗi ngày. Ai đến nhà tôi cũng bảo rằng: “Nhà của chị trông không giống như có người đang nằm liệt giường.”

Chồng tôi nằm liệt giường hơn 7 nằm nhưng anh ấy không bị chứng thối loét do nằm liệt giường, ngay cả trước khi qua đời. Người nằm liệt giường nhiều năm chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng phổi, nhưng chồng tôi cũng không hề bị. Người thường gọi đó là điều kỳ diệu, nhưng tôi biết đó là nhờ vào uy lực của Đại Pháp.

Gia đình nhà chồng tôi rất xúc động vì tôi đã quên mình chăm sóc cho người chồng nằm liệt giường. Khi chị gái chồng tôi đến thăm anh, tuy chỉ ở chơi với chúng tôi vài ngày, nhưng chị đã nói: “Em phải làm bao nhiêu việc mỗi ngày. Nếu chị là em, chị không thể nào cáng đáng nổi việc này hơn ba ngày.” Chị ấy cũng kể về trường hợp cô em chồng của chị, người này cũng có người thân nằm liệt giường như chồng của tôi. Cả người thân bên chồng và con gái của bà ấy đều tận tâm chăm sóc cho bà. Nhưng chỉ sau khoảng một năm, tất cả họ đều cảm thấy không chịu đựng nổi nữa và đang trên bờ vực suy sụp tinh thần. Chị chồng của tôi đã nói với họ rằng: “Nhìn em dâu của tôi kìa. Cô ấy đã chăm sóc cho em trai của tôi cả ngày lẫn đêm. Nhưng cô ấy luôn luôn vui vẻ và khoẻ mạnh.”

Những gì một học viên thể hiện ra chính là chân tướng! Đồng thời trong khổ nạn, sự kiên cường, vị tha, và thiện lương mà họ thể hiện cũng được thực tế chứng minh đầy đủ. Do đó, những lời nói dối của ĐCSTQ cũng đã bị vạch trần.

Điều kỳ diệu khi chứng thực Đại Pháp

Sau khi được trả tự do, tôi bắt đầu làm tài liệu giảng thanh chân tướng và lịch, các vật phẩm mà chưa có ai trong vùng này từng làm trước đây. Vào một ngày cuối năm khi tôi đang làm lịch, hai học viên cùng làm đã mượn được con dao cắt giấy lớn và đồ đục lỗ của một địa điểm sản xuất khác. Khi ấy các dụng cụ này là vật dụng vô cùng cần thiết và khan hiếm, nên chúng tôi chỉ có thể mượn về dùng trong ngày và phải trả lại vào ngày hôm sau. Cả ba chúng tôi đã nhanh chóng bắt tay vào việc làm lịch.

Vì chỉ có ba người chúng tôi làm tất cả các việc từ cắt giấy, đục lỗ, và biên soạn tài liệu để tạo ra sản phẩm cuối cùng, nên chúng tôi đã phải làm việc từ chiều cho đến tận nửa đêm, tổng cộng là 7 tiếng rưỡi tất cả. Chồng tôi đã ngủ suốt thời gian đó. Tôi chỉ phải thay tã cho anh có một lần. Sau đó anh ấy đã nhanh chóng ngủ lại, và tôi có thể tiếp tục công việc của mình. Ngay khi chúng tôi làm xong, thì anh ấy thức dậy. Việc này chưa từng xảy ra trước đây. Tất cả chúng tôi đều được chứng kiến uy lực của Đại Pháp.

Trên đây là một vài trải nghiệm tu luyện của tôi. Tôi biết rằng bản thân vẫn còn có một khoảng cách rất lớn khi so sánh tu luyện của bản thân với các yêu cầu của Sư phụ, và tôi cũng bị tụt lại phía sau so với các học viên tinh tấn. Tuy nhiên, tôi sẽ nghe lời Sư phụ. Trong khoảng thời gian hữu hạn còn lại, tôi sẽ cố gắng và làm tốt ba việc, để không phụ lòng Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/30/444337.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/21/202884.html

Đăng ngày 11-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share