Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2022] Bài viết này là thư của một học viên Pháp Luân Đại Pháp viết cho thẩm phán phụ trách vụ án của bà. Bà đã viết thư sau khi viện kiểm sát địa phương chuyển bản cáo trạng của bà đến thẩm phán. Bà hy vọng rằng khi hiểu chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, thẩm phán sẽ không còn truy tố bà theo chính sách bức hại.

Định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau. Kể từ khi nhận được bản cáo trạng chống lại tôi vì đức tin của mình, tôi đã không ngừng suy nghĩ về điều này. Tôi nghĩ điều quan trọng là quý vị cần biết những gì bản thân tôi đã trải qua. Tôi đã được cải thiện sức khỏe thể chất và tinh thần nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nỗ lực trở thành một người tốt theo nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Tôi muốn giải thích lý do tại sao tôi lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến vậy. Đây là những lời tâm huyết của tôi, mong rằng quý vị sẽ đọc hết.

Bất hạnh và bệnh tật

Khi còn ở tuổi thiếu niên, tôi bị viêm xoang và viêm khớp dạng thấp. Bệnh viêm xoang đã làm mũi tôi bị tắc trong nhiều năm, gây ra những cơn đau đầu và chóng mặt. Tôi phải thở bằng miệng vào ban đêm và thường cảm thấy kinh khủng sau khi thức dậy. Bệnh viêm khớp dạng thấp khiến các khớp của tôi đau nhức vào những ngày trời nhiều mây hoặc mưa. Việc học tập và cuộc sống của tôi nói chung bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sau khi bắt đầu đi làm và kết hôn, tôi bị huyết áp cao, bệnh tim và bệnh dạ dày. Vì vấn đề về dạ dày nên tôi bị tiêu hóa kém, chán ăn, đầy bụng kinh niên. Tôi bị viêm da thần kinh ở khắp cổ, gây ngứa ngáy không thể chịu được khi cố gắng ngủ. Tôi sẽ gãi cho đến khi chảy máu, và cuối cùng những nốt phát ban lan ra khắp mặt.

Sau khi nghỉ hưu, tôi bị thoái hóa đốt sống cổ nghiêm trọng. Tay và chân trái bị tê bì nếu tôi ngồi yên trong hai phút. Thuốc và các biện pháp Đông Y không có hiệu quả gì. Để tăng cường lưu thông máu và giúp cơ thể không bị tê, tôi thường dậy sớm vào buổi sáng và đi dạo quanh thị trấn. Tôi đã đi bộ qua rất nhiều đường phố và công viên trong khu vực của mình đến nỗi đã ghi nhớ được bản đồ của thành phố.

Nghe nói có bác sĩ chuyên khoa chữa thoái hóa đốt sống cổ nên tôi đi khám. Bác sĩ nói tôi bị tê tay chân là do dây thần kinh cột sống bị chèn ép và chỉ có phẫu thuật mới đỡ. Tôi được đưa vào danh sách chờ do thiếu giường bệnh và tiếp tục đi bộ mỗi sáng.

Một ngày nọ, tôi đi ngang qua một quảng trường công cộng và thấy một nhóm người đang tập một số động tác. Họ duỗi thẳng, nâng cao, hạ thấp cánh tay và cúi xuống. Tôi nghĩ rằng những động tác này có thể giúp ích cho cột sống, vì vậy tôi đã cố gắng bắt chước theo.

Khi tập xong, tôi nhờ một người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh dạy cho tôi. Cô ấy rất nhiệt tình. Khi cô ấy hướng dẫn tôi đặt hai tay lên trước bụng dưới, tôi cảm nhận có những vòng tròn ấm áp, giống như một mạch điện. Tôi cũng cảm thấy có thứ gì đó xoay tròn trong lòng bàn tay mình.

Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi đã tập một số loại khí công trong quá khứ nhưng chưa bao giờ thấy được cải thiện gì. Lần này, chỉ bằng cách làm theo một vài động tác, đã có sự thay đổi lớn như vậy. Tôi hỏi người phụ nữ đó là khí công gì. Cô nói đó là Pháp Luân Đại Pháp và nói với tôi rằng thứ mà tôi cảm nhận được là Pháp Luân đang quay và đang điều chỉnh cơ thể tôi. Ngay khi nghe điều đó, tôi đã thấy thích Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày khó quên ấy là ngày 15 tháng 9 năm 1997.

Khi trở về nhà, tôi nóng lòng muốn tập lại những bài mà mình vẫn còn có thể nhớ được. Niềm vui của tôi không thể diễn tả bằng lời.

Sáng sớm hôm sau, tôi đi tìm các học viên. Họ rất vui vẻ dạy tôi động tác, giải thích rằng tất cả bài giảng và hướng dẫn của Pháp Luân Đại Pháp đều miễn phí. Họ cũng nhấn mạnh rằng Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là luyện các động tác giống như thể dục; mà chú trọng việc tu dưỡng nhân cách-chiểu theo Pháp để trở thành một người tốt.

Ngay khi nghe vậy, tôi biết rằng đó không phải là một môn khí công bình thường, vì vậy tôi đã mua một cuốn sách Chuyển Pháp Luân, là cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và video hướng dẫn luyện công. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi

Tôi mất ba ngày để đọc xong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ đó là một cuốn sách rất hay và không muốn đặt nó xuống. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kỳ cuốn sách nào khác. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi ông Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, lại có thể truyền đạt những nguyên lý sâu sắc bằng ngôn ngữ giản dị như vậy. Tôi không thể cầm lòng mà đọc hết lượt này đến lượt khác.

Từ đó trở đi, ngày nào tôi cũng đi tập với nhóm. Khi trở về nhà, tôi sẽ luyện theo video hướng dẫn bài tập. Tôi cảm thấy thoải mái khôn xiết. Càng luyện, tôi càng thấy thích. Đặc biệt là khi luyện cùng mọi người ngoài trời hoặc trong công viên, nơi mọi thứ rất đẹp và không khí trong lành, trường năng lượng rất mạnh và hiệu quả còn lớn hơn.

Dần dần, tôi hết đau, và mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi quên rằng tôi đã lên lịch phẫu thuật. Mỗi ngày tôi đều nở nụ cười trên môi, cuộc sống của tôi thật hạnh phúc. Bất cứ khi nào nghĩ đến điều này, tôi không thể không thấy biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí đã cho chúng tôi một phương pháp tu luyện tuyệt vời như vậy.

Khi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là các bài tập thể chất. Quan trọng hơn, đó là việc tu dưỡng nhân cách và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của một người bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn. Giữ các nguyên lý đó trong tâm, tôi bắt đầu cải thiện mối quan hệ của mình với gia đình và hàng xóm.

Xa rời Đại Pháp khiến mạng sống của tôi gặp nguy hiểm

Vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Công an, cảnh sát, xe cảnh sát đi tuần khắp nơi. Các khu dân cư bị kiểm soát. Cảnh sát đã gõ cửa và trả tiền cho hàng xóm để giám sát chúng tôi. Các chương trình truyền hình và báo chí liên tục phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã mất đi môi trường tu luyện của mình. Chính quyền đã gây áp lực buộc chúng tôi phải từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp bằng cách đe dọa tịch thu nhà của chúng tôi hoặc tống chúng tôi vào các trại lao động cưỡng bức.

Tôi lo lắng rằng mình có thể bị mất nhà, vì vậy tôi buộc phải ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các vấn đề sức khỏe cũ của tôi sớm quay trở lại, đặc biệt là bệnh cao huyết áp và bệnh tim. Tôi lại phải chạy khắp các bệnh viện lớn, lấy đơn thuốc và tiêm thuốc, nhưng chẳng có hiệu quả gì.

Một đêm năm 2001, ngực và lưng của tôi đau đến mức vã mồ hôi. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết vì chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Vào lúc đó, tôi nghĩ đến Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí. Nằm trên giường, tôi nhẩm đọc tên của Sư phụ. Tôi không nhận ra rằng mình đã ngủ. Khi tôi tỉnh dậy, trời đã gần sáng. Tôi không những không chết mà còn có thể ra khỏi giường, và cơn đau cũng bớt đi rất nhiều. Tôi gọi cho con gái để kể chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó, và nó nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện.

Chúng tôi đã gặp bác sĩ chuyên khoa, người này nhận thấy tôi liên tục chạm vào bên trái ngực của mình bằng cả hai tay. Bác sĩ nói, “Bà cần phải đến Phòng Cấp cứu ngay lập tức!” và đưa tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.

Họ nói rằng tôi cần đặt hai chiếc stent, chi phí là 40.000 Nhân dân tệ. Tôi không có nhiều tiền-40.000 Nhân dân tệ là tất cả số tiền tiết kiệm của tôi. Tôi đã nghĩ về điều đó và quyết định không phẫu thuật. Vì vậy, tôi đã nói với bác sĩ tình hình của mình, giải thích rằng tôi chỉ cần uống thuốc là được.

Suốt nhiều năm sau đó, tôi đi khám các bác sĩ Tây y và Trung y, uống đủ loại đơn thuốc, tiêm thuốc nhưng tình trạng vẫn thế. Tôi không những không khỏi những bệnh cũ mà còn phát sinh thêm những bệnh mới như: cường giáp, thấp khớp di cư và trầm cảm. Nghiêm trọng nhất là cường giáp. Tôi đã ăn rất nhiều, nhưng người gầy như que củi và không có sức sống. Tất cả những gì tôi muốn là ngủ và không làm gì cả.

Tình trạng trầm cảm cũng rất nghiêm trọng. Tôi luôn suy sụp, và cứ nghĩ về những chuyện buồn trong quá khứ. Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Họ kê rất nhiều loại thuốc và hỏi tôi có khi nào nghe ai đó gọi tên mình không. Tôi đã nói rằng có. Bác sĩ nhận định tôi bị trầm cảm nặng. Thậm chí, có thể dẫn đến tự tử.

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi một lần nữa

Ngay khi thực sự tuyệt vọng, tôi đã nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ với một tia hy vọng, tôi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân lên đọc và bắt đầu luyện công. Sau một thời gian ngắn, tôi đã trải nghiệm sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp một lần nữa. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu mạng tôi một lần nữa. Đó là vào năm 2013.

Đến nay đã gần 10 năm và tôi không phải đến bệnh viện trong thời gian đó. Tôi không còn sử dụng giấy chứng nhận y tế bệnh mãn tính đặc biệt mà tôi đã từng có, cũng như không cần trợ cấp y tế hàng năm của chính phủ. Bệnh của tôi đã biến mất, và tôi không còn đau khổ và đau đớn nữa. Làm sao tôi có thể không nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt? Tôi sắp 80 tuổi, nhưng tôi cảm thấy mạnh mẽ và đầy sức sống, trí óc của tôi vẫn nhạy bén. Tôi không chỉ có thể chăm sóc bản thân, tôi còn có thể trông con trai và cháu trai của mình. Các con tôi không còn phải lo lắng cho tôi và không phải đưa tôi đến bệnh viện. Làm sao tôi có thể ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện đã mang lại lợi ích cho tôi đến thế?

Đại Pháp đã hóa giải nỗi oán hận chồng cũ của tôi

Bây giờ tôi sẽ kể về cuộc hôn nhân của mình. Tôi tốt nghiệp trung học và bắt đầu đi làm năm 1963. Tôi được chỉ định vào một nhà máy với vị trí nhân viên kế toán. Trong những năm đó, nhìn chung số nhân viên nam nhiều hơn nhân viên nữ trong các công ty, vì vậy nhiều người đàn ông không thể lấy được vợ ở nơi làm việc và sẽ phải về nông thôn để tìm vợ. Nhiều sinh viên tốt nghiệp từ các trường cao đẳng kỹ thuật ngỏ lời muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi từ chối họ. Tôi lấy chồng là một người lao động bình thường không có bằng cấp và kỹ năng.

Bạn có thể hỏi tôi tại sao lại lựa chọn một người đàn ông sinh ra trong gia đình địa chủ làm chồng? Trong khi dưới chế độ ĐCSTQ thời đó thì giới địa chủ bị bài xích. Chồng tôi thường xuyên bị bắt nạt và từng bị đánh đập trong nhà máy. Tôi thương cảm cho hoàn cảnh của ông ấy và cũng vì thương nên tôi muốn cưới ông ấy. Tôi chấp nhận hỗ trợ cho chồng vì gia cảnh của tôi lúc bấy giờ khấm khá hơn.

Sau khi chúng tôi kết hôn, tình hình công việc của chồng tôi trong nhà máy thực sự được cải thiện. Ông không những không bị bắt nạt nữa mà còn chính thức được công nhận là “Lao động tiên tiến” nhờ làm việc chăm chỉ. Sau đó, ông được chuyển đến đội xe của nhà máy. Ông ngừng làm công việc kho bãi lấm lem và mệt mỏi và trở thành một người lái xe. Ông cũng đạt được giải thưởng “nhân viên tiên tiến” hàng năm. Ảnh của ông và giải thưởng của ông được đặt ở cửa sổ ở cổng nhà máy như một hình mẫu để những người khác học hỏi.

Vì vậy, ai có thể nghĩ rằng một người khiêm tốn và chăm chỉ-như người ngoài nhìn thấy-lại có thể ngoại tình? Khi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi tức giận đến mức ngất đi. Tôi bắt đầu hận chồng vì đã phản bội tôi và cho rằng ông ta không trung thực, vô tâm, vô ơn. Tôi đã rơi nước mắt mỗi ngày, lòng tràn đầy oán hận và tức giận. Tôi cảm thấy cuộc sống quá đau đớn.

Điều khiến tôi khó chịu hơn là những người quen biết ông ấy sẽ không tin những gì tôi nói. Ông ấy còn dọa tôi rằng sẽ viết thư tuyệt mệnh và nhảy xuống biển nếu tôi dám làm đơn tố cáo ông ta, và đổ lỗi rằng tôi làm ông phải chết.

Tôi không còn cách nào khác là đưa các con về nhà mẹ đẻ và sống ở đó. Khi đó con trai tôi vẫn đang đi học, nhưng chồng tôi dường như không bao giờ quan tâm đến con trai và con gái của chúng tôi. Tôi phải sống bằng đồng lương vài chục Tệ và chăm sóc con cái. Sau khi chúng tôi ly thân, ông ấy thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn và thường xuyên hẹn hò với những người phụ nữ khác nhau cùng một lúc. Những người thân quen cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta và bắt đầu cảm thấy thương hại cho tôi. Sau đó chúng tôi ly hôn.

Chồng cũ của tôi sau đó đã gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe, ông bị bệnh ung thư. Ông đã trải qua hai cuộc phẫu thuật. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ hả hê khi chứng kiến ​​những gì đã xảy ra với ông ấy. Tôi sẽ nghĩ rằng ông ta xứng đáng với những gì đã làm. Nhưng may mắn thay, là một học viên, tôi nhận ra rằng khi một người làm điều gì đó xấu, người đó đang thực sự làm tổn thương chính mình, giống như chồng cũ của tôi vậy. Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi rằng các học viên không có kẻ thù; người khác có thể đối xử tệ với chúng ta, nhưng chúng ta không thể đối xử tệ với người khác, và chúng ta phải yêu kẻ thù của mình.

Tôi đã cảm thấy tiếc cho ông ấy. Khi ông ta giàu có, phụ nữ vây quanh, ông ta tiêu hết tiền cho họ. Nhưng khi ông ấy bị ốm và ở trong bệnh viện, không ai trong số những người phụ nữ đó quan tâm. Vì không còn tiền, ông bắt con gái chúng tôi phải bán nhà để trả tiền phẫu thuật. Sau đó, ông cần người chăm sóc, vì vậy ông đã chuyển đến nơi ở của con gái tôi.

Tôi tự nhủ với bản thân rằng, là một học viên, tôi nên xóa bỏ sự thù hận của mình cho dù ông ấy đã đối xử với mình như thế nào. Vì vậy, tôi đến nhà con gái và chăm sóc ông. Tôi mua cho ông thuốc và thức ăn mà ông thích. Tôi cũng nấu ăn cho ông, đổ nước tiểu cho ông. Ông ấy thấy có lỗi và đôi mắt ngấn lệ cảm ơn tôi.

Tôi tiếp tục chăm sóc cho đến khi ông ấy qua đời. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không thể làm được điều đó. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã hóa giải nỗi oán hận sâu kín trong lòng tôi, biến tôi thành một người dễ bao dung và tốt bụng. Tôi muốn nói từ tận đáy lòng mình, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Ban biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm của tác giả tại trạng thái tu luyện hiện tại của họ nhằm mục đích chia sẻ giữa các học viên để chúng ta có thể “Tỷ học tỷ tu.” (“Thực tu” Hồng Ngâm)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/12/440774.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/2/202596.html

Đăng ngày 07-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share