Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc – ghi chép lại từ bản ghi âm

[MINH HUỆ 24-07-2022] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc đủ thứ bệnh. Mắt tôi rất khó mở ra và tôi bị đau khớp. Tôi không có sức để bước đi. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã khỏi tất cả các bệnh. Trong quá trình này, tôi đã trải qua vài lần bị nghiệp bệnh, và Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giúp tôi tiêu trừ rất nhiều nghiệp lực.

Trong bài viết này, tôi không chia sẻ về bản thân mình mà về cách tôi đã giúp một số học viên cũ quay trở lại tu luyện và vượt qua các quan nghiệp bệnh của họ.

Bởi vì tôi không biết chữ, các đồng tu đã viết lại bài chia sẻ này cho tôi.

Giúp các học viên cũ quay trở lại tu luyện

Đồng tu A (bí danh) và tôi từng học Pháp chung trong một nhóm học Pháp, và cô ấy đã làm ba việc rất tốt. Vào năm 2015, cùng với các học viên khác, cô đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân lên Viện Kiểm sát Tối cao và Tòa án Tối cao vì ông ta đã bức hại Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Vì lý do đó, cảnh sát đã đến từng nhà học viên Pháp Luân Công để hỏi xem họ có kiện Giang Trạch Dân hay không. Khi A được hỏi, cô ấy đã trả lời là có và ký vào giấy tờ mà cảnh sát yêu cầu cô.

Chồng của A đi hỏi các học viên khác và được biết rằng họ không ký vào giấy tờ nào cả. Chồng cô đã rất tức giận về điều đó và đánh A bằng một cây gậy lớn. Cô ấy bèn chạy sang nhà người hàng xóm thân thiết nhất của mình và cũng là một học viên. Chồng cô đuổi theo cô sang nhà hàng xóm và đánh cô cho đến khi cây gậy bị gãy.

Sau sự việc đó, tôi đã không gặp A trong vài năm. Một ngày nọ, khi tôi vừa bán hoa trên đường, vừa giảng chân tướng về Đại Pháp, thì tôi nghe thấy ai đó gọi tôi. Tôi quay lại và thấy đó là A. Tôi hỏi cô ấy liệu cô có còn tu luyện Pháp Luân Công không. Cô ấy nói rằng gia đình cô không cho phép cô tu luyện, và họ thậm chí không cho phép cô gặp các học viên khác, vì vậy cô đã từ bỏ tu luyện. Ban ngày cô ấy bận rộn với công việc của mình và thỉnh thoảng vào buổi tối, cô đi theo một nhóm nhảy và chơi mạt chược.

Tôi đã rất kinh ngạc khi nghe điều này. Tôi nói, “Cô đã học Đại Pháp, và cô biết Đại Pháp tốt như thế nào rồi. Làm sao cô có thể đáp ứng kỳ vọng của Sư phụ nếu cô từ bỏ tu luyện? Cô có nhớ rằng trước đây cô không biết chữ mấy, và cô không thể đọc Pháp không? Cô đã úp cuốn sách lên mặt và khóc? Sau khi khóc xong thì cô có thể đọc được sách. Đó chẳng phải là Sư phụ đã giúp cô sao? Chúng ta không thể vô ơn!” Cô ấy nói, “Tôi xin lỗi, tôi đã làm Sư phụ thất vọng.” Cô ấy ôm lấy tôi và cả hai chúng tôi cùng khóc. Khóc xong rồi, cô ấy nói, “Tôi vẫn muốn học Pháp!” Bằng cách này, A đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Cô ấy thường tự học ở nhà và đi học Pháp nhóm mỗi tuần một lần.

Còn có một lần, tôi đến một ngôi làng cách nhà tôi chục cây số để giảng chân tướng. Khi tôi tặng tài liệu giảng chân tướng cho một phụ nữ lớn tuổi, bà ấy nói, “Tôi cũng từng học Đại Pháp. Nhưng bây giờ thì không.” Tôi nán lại một lúc và đứng đó trò chuyện với bà ấy. Tôi nói với bà ấy rằng tiến trình Chính Pháp đang diễn ra rất nhanh, và hỏi bà liệu bà có còn đọc bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào và Tuần báo Minh Huệ không. Bà nói rằng bà vẫn đọc Tuần báo Minh Huệ mà bà đã giữ hơn mười năm trước. Tôi nói với bà ấy rằng bà nên quay trở lại tu luyện, và tôi có thể cung cấp cho bà các tạp chí Minh Huệ gần đây và các tài liệu giảng chân tướng khác. Chúng tôi đã hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau lần tới.

Tôi đã kể với một học viên khác về cuộc gặp gỡ đó. Chúng tôi đồng ý rằng chúng tôi có thể tặng bà ấy Tuần báo Minh Huệ sau khi các học viên khác đọc xong. Chúng tôi cũng có thể mang đến cho bà ấy một số tài liệu giảng chân tướng.

Một thời gian sau, tôi lại đến ngôi làng đó để giảng chân tướng, và thấy rằng lưng của người học viên cũ bị còng và bắp chân trái của bà ấy bị teo. Tôi nói, “Bác cần tham gia học Pháp nhóm và luyện công!” Bà ấy đã đến nhóm học Pháp ở địa phương và bắt đầu luyện công nhiều hơn. Chỉ một thời gian ngắn sau, lưng bà đã thẳng trở lại và chân của bà cũng hồi phục. Chồng bà ấy nhìn thấy điều đó và nói: “Môn tập này hay quá, tôi cũng sẽ tập!”

Kể từ đó, đôi vợ chồng già đã cùng nhau tu luyện. Chồng bà không giỏi ăn nói, nhưng là người có học. Ông ấy đã giúp các học viên khác chỉnh lý lại danh sách những người muốn làm tam thoái. Ông ấy cũng viết lên những quả bầu nhỏ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Hiện giờ, tôi đang tham gia chép Pháp cùng họ.

Để giảng chân tướng, đôi vợ chồng già đã mua một chiếc ô tô và đưa chúng tôi ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đã tạo thành một chỉnh thể phối hợp rất tốt.

Khi tiếp xúc với các học viên cũ, tôi đã nhận ra nhiều chấp trước của bản thân và tu bỏ nhiều điều bất hảo. Thật đúng là trong khi giúp đỡ các đồng tu khác, tôi cũng là đang giúp chính mình.

Giúp các đồng tu vượt quan nghiệp bệnh

Học viên B thường ra ngoài giảng chân tướng. Sau khi bà đi bộ một thời gian dài, mụn nước xuất hiện và lan dần giữa ngón chân cái và ngón chân thứ hai của bà. Ban đầu bà ấy không để ý đến, nhưng sau một thời gian, chỗ mụn nước bị mưng mủ. Con dâu bà mua thuốc sát trùng cho bà ở hiệu thuốc nhưng càng dùng thì mụn nước càng trở nên nặng hơn. Sau đó, con gái bà đưa bà đến bệnh viện và bà phải nằm viện trong sáu ngày. Bác sỹ cho biết bà B bị tiểu đường, và bà cần phải tiêm thuốc và truyền dịch. Nhưng điều này không giúp được gì; ngón chân cái của bà đã bị hoại tử. Bà đành trở về nhà. Một học viên gọi cho tôi lo lắng nói rằng bà B sẽ đi Bắc Kinh để cắt ngón chân vào ngày hôm sau, làm tôi vội vã đến nhà bà B.

Tôi mua một ít trái cây trên đường và đến nhà bà ấy vào buổi chiều. Chồng bà B cũng là một học viên. Sau khi gặp tôi, ông ấy nhờ tôi chia sẻ với bà B. Tôi nói với bà, “Bà không thể xử lý vấn đề theo cách của người thường được, vì bà là một người tu luyện. Nếu bà bị mụn nước ở ngón chân cái, điều đó có nghĩa là bà đang có lậu trong tu luyện của mình. Hãy hướng nội để xem mình đã làm sai điều gì”. Tôi tiếp tục, “Giả sử đây là hai con đường. Bên này là theo cách của người thường, còn bên kia là theo an bài của Sư phụ, thì bà chọn bên nào?” Bà ấy nói, “Tất nhiên là tôi đi theo con đường do Sư phụ an bài.” Tôi nói, “Nếu bà tuân theo sự an bài của Sư phụ, bà không thể thừa nhận rằng mình bị bệnh tiểu đường. Bà có dám ăn quả đào tôi mua cho bà không?” Bà ấy trả lời là có. Nói xong, bà đi rửa đào rồi cắt vài miếng ăn.

Chính niệm của bà đã khởi lên, và bà quyết định không đi Bắc Kinh để phẫu thuật nữa.

Buổi tối hôm đó, bà ấy đến nhà đồng tu để học Pháp cùng các đồng tu khác. Từ đó, bà bắt đầu học Pháp, luyện công nhiều hơn và phát chính niệm mỗi giờ một lần. Ngày hôm sau, bàn chân bà không còn chảy mủ nữa. Tới ngày thứ bảy, vết thương đóng vảy và đến ngày thứ chín, bà ấy đã bình phục.

Sau khi hồi phục một cách kỳ diệu, bà B đến thăm người thân và bạn bè của mình và cho họ xem ngón chân đã lành để chứng thực Đại Pháp. Vì dạo đó trời hơi lạnh nên bà phải cởi chiếc tất ra để khoe ngón chân. Để thuận tiện hơn, bà ấy một chân mang tất, còn một chân không mang, nhưng bà không cảm thấy lạnh. Sau khi chứng kiến ​​những gì đã xảy ra với bà, người thân và bạn bè của bà đã rất ngạc nhiên và nói, “Đại Pháp thực sự kỳ diệu! Thật tuyệt vời khi một ngón chân sắp bị cắt cụt đã hồi phục nguyên vẹn”. Sau khi nghe tin bà B khỏi bệnh, nhiều người đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhờ kể câu chuyện của mình, bà ấy đã giúp được nhiều người làm tam thoái.

Học viên C có một khối u trên đầu gối trái và một khối u dưới hông trái rất đau đớn. Bà ấy phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong lúc nấu ăn. Sau khi biết tình trạng của bà C, bà B đã gọi cho tôi. Lúc đó, tôi đang trông cháu cho con trai và đúng lúc con gái tôi có nhà. Tôi bảo con gái trông giúp cháu cho tôi một lúc, sau khoảng hai giờ tôi sẽ về để con tôi có thể kịp giờ đi làm. Con gái tôi đã đồng ý.

Tôi đến nhà C và thấy hai vết sưng trên chân trái của bà ấy. Vết sưng trên đầu gối khiến bà không thể co chân lại và bà đi khập khiễng.

Tôi chợt nhớ đến một bài tâm đắc thể hội trong Tuần báo Minh Huệ nói về kinh nghiệm vượt quan nghiệp bệnh. Trong khi đọc bài chia sẻ, tôi nhận thấy rằng đồng tu đó rất hiểu Pháp lý, và phát chính niệm chỉ tuân theo những gì Sư phụ đã dạy trong kinh văn, “Chính niệm”. Tôi liền gọi thêm vài học viên khác đến nhà bà C và cùng nhau phát chính niệm cho bà ấy. 20 phút sau, tôi nói với bà C, “Bà khoanh chân lại xem!” Bà ấy nói, “Đau lắm!” Tôi quả quyết nói, “Đau cũng phải song bàn!” Bà ấy từ từ bắt chéo chân và cố chịu đựng cơn đau. Chúng tôi phát chính niệm trong 20 phút nữa.

Tôi bảo bà C cho xem chân của bà ấy trước khi tôi về nhà chăm cháu vì gần đến giờ con gái tôi phải đi làm. Bà C kiểm tra và thấy rằng hai chỗ sưng đã biến mất và bà ấy không cảm thấy đau sau khi bắt chéo chân lần nữa. Bà ấy vui vẻ nói: “Thật tuyệt vời! Cảm ơn chị!“ Tôi nói, “Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn Sư phụ! Tất cả đều do Sư phụ làm giúp”.

Một trường hợp khác, người chị thứ hai của bà C bị cứng cổ và đau chân. Bà ấy không thể ngồi hoặc nằm xuống, và chỉ có thể dựa vào ghế sô pha. Bà C nói với tôi rằng chị gái bà ấy đã bị bất động như thế trong hơn hai tuần, và nhờ tôi giúp chị bà ấy. Tôi đã làm giống như tôi đã làm với bà C. Sau 40 phút phát chính niệm, chị của bà C trở nên khỏe khoắn. Bà ấy không còn cảm thấy đau ở chân nữa, và bà ấy đã bình phục. Ban đầu, con trai và chồng của bà đã định đưa bà đến bệnh viện, và họ rất vui với kết quả này. Tôi chia sẻ với chị gái của bà C và khuyên bà ấy hướng nội và tìm ra những thiếu sót trong tu luyện của mình. Tôi nói rằng điều quan trọng nhất là phải đề cao tâm tính.

Trong quá trình giúp đỡ các học viên khác, tôi cũng tìm ra những chấp trước của bản thân mình, chẳng hạn như tâm truy cầu sự thoải mái, tâm lười biếng, tự cho mình là trung tâm và không thể chấp nhận những lời chỉ trích. Tôi quyết tâm buông bỏ những chấp trước này, loại bỏ mọi chấp trước khi tôi phát hiện ra chúng và đi theo Sư phụ tu luyện cho tới khi viên mãn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/19/439050.html

Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/3/203088.html

Đăng ngày 20-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share