Bài viết của Vũ Minh, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-01-2022] Từ xa xưa, con người đã có truyền thống kính Thần, trọng đức, hướng thiện, tu tâm dưỡng tính. Sư phụ Lý Hồng Chí cũng từng giảng: “Cổ nhân lòng thành thực, Tâm tĩnh phúc thọ đầy” (Phóng hạ chấp trước, Hồng Ngâm I). Nhưng vì con người ở trong mê, chỉ chú trọng mưu cầu vật chất dẫn đến đạo đức trượt trên dốc lớn. Đặc biệt là trong thời cận đại, “Thuyết vô thần”, “Thuyết tiến hóa”, và “quan niệm hiện đại” không ngừng đầu độc chúng sinh, khiến một bộ phận dần bị biến đổi, trở nên vô cùng ích kỷ, sùng bái tiền bạc, tranh đấu chỉ vì tiền.

Vào thời khắc nguy nan khi con người đứng trước nguy cơ bị hủy diệt, Sư phụ Lý Hồng Chí, với lòng từ bi vĩ đại và trí huệ vô biên đã hồng truyền Đại Pháp, mang lại hy vọng được đắc cứu cho nhân loại. Trong 30 năm qua, phúc âm của Đại Pháp đã được truyền khắp thế giới, uy lực vô hạn của Đại Pháp đã khiến cả thế giới chấn động.

Khi đại ôn dịch đang lan rộng, điều quan trọng là cho mọi người thấy được sự tuyệt vời của việc tu tâm hướng thiện và cố gắng trở thành người tốt theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện thần kỳ về quá trình cả gia đình tôi lần lượt bước vào tu luyện và được thụ ích từ Đại Pháp. Tôi muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là cội nguồn của hạnh phúc thực sự.

Pháp Luân Đại Pháp là cứu tinh của tôi khi mọi thứ dường như không còn hy vọng

Vào những năm 1970, khí công trở nên phổ biến ở Trung Quốc và không ngừng phát triển trong suốt hai thập kỷ sau đó. Có tới hàng trăm nghìn người tập các môn khí công khác nhau. Khi phong trào này đạt đến đỉnh điểm vào đầu những năm 90, Sư phụ Lý Hồng Chí đã truyền Pháp Luân Đại Pháp ra công chúng.

Tôi sống ở vùng đất miền Nam phồn hoa xinh đẹp. Tháng Tư năm 1993, Sư phụ Lý Hồng Chí đã đến quê tôi để giảng Pháp truyền công. Pháp Luân Đại Pháp nhanh chóng lan rộng trong thành phố của tôi. Tôi đã may mắn được tham dự hai khóa giảng Pháp của Sư phụ.

Hồi đó, chồng tôi vừa qua đời và con trai tôi mới lên tám tuổi. Tôi rơi vào tình trạng trầm cảm mà không thể nào tự thoát ra được. Tôi trên đà suy sụp tinh thần và sức khỏe của tôi suy giảm nhanh chóng. Nhờ thế sự xoay vần, tôi đã được tham gia vào khóa giảng Pháp của Sư phụ.

Sau bài giảng ngày cuối cùng, Sư phụ nói với chúng tôi rằng Ngài sẽ giúp các học viên thanh lý thân thể. Sư tôn yêu cầu mọi người đứng dậy dậm chân tại chỗ. Đầu tiên, chúng tôi dậm chân trái, rồi đến chân phải, và cứ lặp lại như thế. Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi trong buổi học trước, nên trong khi mọi người dậm chân, tôi nhìn thấy lượng lớn khí đen, khí bệnh và linh thể rơi ra khỏi thân thể của họ như rác. Tôi cũng nhìn thấy nhiều Pháp thân của Sư phụ đang thanh lý thân thể cho mỗi học viên trước khi cài đặt cơ chế tu luyện.

Sau khi tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ, tôi trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi cảm nhận như thể mình được thoát thai hoán cốt. Cơ thể tôi được thanh lọc và tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Các chứng đau nửa đầu, viêm khớp, và bệnh phụ khoa mà tôi mắc phải đều đã biến mất. Quan trọng nhất là cách nhìn của tôi về cuộc sống đã thay đổi. Những phiền muộn, đắng cay tan biến và lòng tôi tràn ngập niềm vui.

Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu hết những gì Sư phụ giảng, nhưng tôi biết rằng Sư phụ rất vĩ đại. Ngài đã dạy chúng tôi những nguyên lý bác đại tinh thâm như thế. Nhiều câu hỏi về cuộc sống khiến tôi bối rối, như chúng ta đến từ đâu, chúng ta đang đi về đâu, ý nghĩa của cuộc sống là gì, và tại sao trên đời này lại có quá nhiều đau khổ đến vậy, đều được Sư phụ giải đáp trong các bài giảng của Ngài.

Sinh mệnh chân chính của con người là đến từ các tầng cao của vũ trụ. Mục đích thực sự của chúng ta ở đây, trong thế giới con người này, không phải để làm người mà là để tu luyện, phản bổn quy chân, trở về với chân ngã của chúng ta. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó chấn động trong lòng và tâm tôi được giải phóng. Tôi hiểu ra nhiều điều và cảm thấy toàn thân trống rỗng. Nỗi đau đớn tột cùng về việc mất chồng và nhiều vấn đề trong cuộc sống của tôi đều tan biến. Trái tim tôi trở nên ấm áp và tràn ngập ánh sáng. Tôi không thể diễn tả hết được niềm vui của mình.

Bởi vậy, tôi thầm nguyện nhất định sẽ đi theo Sư phụ và thực tu đến cùng. Tôi muốn thoát khỏi sự đau khổ nơi thế gian con người và trở về với gia viên của tôi trên thiên thượng.

Sư phụ gia trì cho con trai tôi

Sư phụ đã có khóa giảng Pháp thứ tư tại Quảng Châu từ ngày 19-27 tháng 7 năm 1994. Lúc đó con trai tám tuổi của tôi đang trong kỳ nghỉ hè. Tôi đã mua cho cháu một vé và đưa cháu cùng đến nghe Sư phụ giảng Pháp.

Đến buổi thứ ba, bốn của khóa giảng Pháp, Sư phụ yêu cầu mọi người viết bài chia sẻ trải nghiệm. Vì tôi đã trải qua rất nhiều thay đổi và có nhiều điều để viết nên bài viết của tôi rất dài. Trong giờ giải lao, hai mẹ con tôi đi tìm Sư phụ và thấy Ngài đang ngồi lặng lẽ ở phía bên phải của bục sân khấu. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ Lý, đây là bài tâm đắc thể hội của con, muốn mời Sư phụ xem qua”. Con trai tôi hào hứng lấy tờ giấy từ tay tôi và đưa cho Sư phụ, cháu có vẻ rất vui. Sư phụ vỗ nhẹ vào đầu con trai tôi và nói: “Cậu bé này khá đấy.“

Về sau, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã gia trì cho con trai tôi. Cháu học không giỏi và thường xuyên bị ốm. Nhưng sau khi Sư phụ chạm vào cháu, cháu trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều và điểm số của cháu ở trường cũng được cải thiện. Thậm chí cháu còn trở thành học sinh đứng đầu lớp. Sau đó, cháu được miễn thi đầu vào và được một trường cấp hai hàng đầu chấp nhận.

Con trai tôi có thể ngộ sâu sắc đáng kinh ngạc về Pháp. Ngay cả khi cháu còn là một đứa trẻ, cháu đã có thể giữ vững tâm tính và không bận tâm khi bị lợi dụng. Cháu rất trầm tĩnh và khoan dung. Khi tôi bị cầm tù vì tu luyện Đại Pháp, cháu sống một mình tự học và tự lo cho bản thân mà không oán không hận. Cháu được nhận vào một trường đại học danh tiếng và đạt điểm cao nhất trong kỳ thi cao học.

Sư phụ chữa khỏi bệnh tim cho mẹ tôi

Sư phụ thường thanh lọc cơ thể cho mọi người sau mỗi bài giảng. Ngài yêu cầu chúng tôi tập trung suy nghĩ về một căn bệnh mà chúng tôi có và làm theo chỉ dẫn của Ngài. Khi Sư phụ ra lệnh, mọi người đồng loạt dậm chân tại chỗ để gỡ bỏ căn bệnh. Khi ai đó nói rằng họ chưa sẵn sàng, Sư phụ nói chúng ta hãy làm lại, và mọi người lại đồng loạt làm lại.

Một lần, Sư phụ nói với chúng tôi: “Những học viên lâu năm chú ý, hôm nay các vị được trao một cơ hội đặc biệt. Cơ thể của các vị đã được thanh lọc trong các lớp trước nên các vị có thể tập trung vào bệnh của một người thân và tôi sẽ gỡ bỏ nó cho họ.” Tôi ngay lập tức nghĩ đến bệnh tim của mẹ mình. Sư phụ nói: “Các vị đã sẵn sàng chưa?” Mọi người trả lời đã sẵn sàng. Ngay sau đó, Sư phụ bảo rằng mọi việc đã được làm xong.

Khi tôi đến thăm mẹ, tôi đã hỏi bà về điều đó. Bà kể với tôi rằng tối hôm đó bà cảm thấy lồng ngực của mình có gì khác lạ, như thể có một luồng sáng xuyên qua và bà cảm thấy ấm áp. Sau đó, bà đến bệnh viện để kiểm tra tim và được thông báo rằng mọi thứ đều ổn. Điều đó đã thúc đẩy bà hạ quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã hồng Pháp cho những người ở quê nhà và bà trở thành phụ đạo viên của điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương.

Mẹ tôi khi đó đã gần 70 tuổi. Sáng nào bà cũng mang đài và biểu ngữ Đại Pháp tới điểm luyện công mà không bao giờ phàn nàn. Đôi khi bà mang theo một túi lớn tài liệu và đi bộ hơn 15 km cùng các đồng tu khác để giúp thiết lập điểm luyện công ở các thị trấn và quận huyện xung quanh mà không mệt mỏi. Điều đó thực sự tuyệt vời.

Bố tôi, em trai tôi và mẹ chồng tôi cũng lần lượt bước vào tu luyện. Cả gia đình chúng tôi đều khỏe mạnh và hạnh phúc.

Các triệu chứng ung thư của mẹ tôi biến mất

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thời bấy giờ, và phe cánh của ông ta đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp, khiến cho vô số học viên ở Đại lục phải đối mặt với khổ nạn.

Sau ngày 20 tháng 7, tôi và các đồng tu địa phương đã đến ủy ban tỉnh và tòa thị chính thành phố để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Đại Pháp và yêu cầu trả lại thanh danh cho Sư phụ. Chúng tôi cũng đã đến Bắc Kinh nhiều lần để kiến ​​nghị với chính quyền trung ương. Chúng tôi chỉ muốn các nhà lãnh đạo của đất nước hiểu rõ về Pháp Luân Công và chấm dứt cuộc bức hại. Sau khi trở về, tôi bị chính quyền địa phương liệt vào danh sách nhân vật ‘chủ chốt’. Tôi bị mất việc và phải trải qua lớp tẩy não. Sau đó, tôi bị kết án tù vì đức tin của mình.

Lo sợ sẽ bị bức hại, cha mẹ và những người thân khác của tôi đã ngừng tu luyện. Sau khi được thả vào năm 2006, tôi đã giảng chân tướng cho cha mẹ và người thân trong gia đình. Cả mẹ tôi, cha tôi, em trai tôi, em dâu và các con trai của cậu ấy đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Tôi động viên bố mẹ tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mẹ tôi đã đồng ý.

Khi quyết định tu luyện trở lại, mẹ tôi gặp phải không ít can nhiễu. Bà đã ngừng tu luyện trong nhiều năm và sức khỏe của bà rất kém. Tất cả các bệnh như huyết áp cao, bệnh tim, tiểu đường và viêm khớp – vốn đã khỏi hẳn sau khi bà tu luyện Đại Pháp – lại xuất hiện trở lại. Bà còn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ruột kết. Mẹ tôi không thể tự chăm sóc cho bản thân và vô cùng thống khổ. Mẹ tôi đã đi chữa trị khắp nơi, cả Tây y và Trung y, nhưng không có chuyển biến gì. Bà từng nghĩ đến việc tự tử để được giải thoát.

Một trở ngại lớn khác là trong mấy năm qua, mẹ tôi đã tin những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ và bà bị trúng độc quá sâu. Mẹ tôi có nhiều câu hỏi cần được giải khai nhưng điều này chỉ có thể được thực hiện từng chút một cách kiên nhẫn.

Rào cản tâm lý thứ nhất của mẹ tôi là ĐCSTQ đã cho phụ nữ Trung Quốc quyền bình đẳng và cấp lương hưu cho bà khiến bà không thể phản Đảng. Tôi đã chỉ ra cho bà rằng tiền lương và lương hưu của bà không phải do ĐCSTQ cấp. Đó là tiền nộp thuế của người dân, là tiền của nhân dân Trung Quốc. Thời điểm ĐCSTQ thành lập, Trung Hoa Dân Quốc đang nắm quyền và ĐCSTQ bị coi là bất hợp pháp. Hơn nữa, ĐCSTQ không tạo ra hay sản xuất gì thì làm sao kiếm được tiền? Đảng phí của thành viên còn xa mới đủ để chi trả cho chi phí của các quan chức của nó. ĐCSTQ đã ăn cắp tiền của người lao động và lừa mọi người nói thành tiền của nó.

Đảng lấy tiền của dân để nuôi cán bộ tham nhũng mà chưa bao giờ làm gì có lợi cho dân. Sau khi nắm chính quyền, Đảng đã khởi phát nhiều phong trào chính trị, văn hóa và không ngừng đàn áp làm hại người dân Trung Quốc. Tôi nói: “Mẹ ơi, chẳng phải mẹ cũng bị chỉnh đốn trong một số phong trào chính trị và suýt chết sao? Mẹ bị lừa rồi, mẹ bị lừa dối cả đời mà bây giờ mẹ vẫn chưa nhận ra, mẹ vẫn đứng về phía tà đảng. Chẳng phải mẹ đáng thương sao?” Mẹ tôi lắng nghe nhưng không nói gì.

Rào cản thứ hai mà mẹ tôi không thể vượt qua là bà tin rằng người tu luyện không nên tham gia vào chính trị. Bà nghĩ chúng tôi chỉ nên tu luyện ở nhà là được rồi. Bà không hiểu tại sao rất nhiều người trong chúng tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện và “gây khó dễ” cho chính quyền trung ương. Mẹ tôi cảm thấy việc các học viên phát tờ rơi Đại Pháp và nói với mọi người về sự sai trái của cuộc bức hại sẽ kích động mọi người chống lại Đảng.

Tôi nói: “Nếu họ cho phép chúng ta luyện công, liệu chúng ta có còn phải đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện không? Tất cả là do Giang Trạch Dân tật đố và cảm thấy bị đe dọa khi 100 triệu người trên toàn quốc tin theo Sư phụ Lý Hồng Chí chứ không tin Đảng. Đó là lý do tại sao Giang quyết tâm bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Dạo đó có bảy ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, nhưng Giang là người duy nhất kiên quyết phát động cuộc bức hại. Mẹ nói xem Giang có phải tà ác hay không?“

“Các đệ tử chúng ta đã được thụ ích từ Đại Pháp. Khi Đại Pháp và Sư phụ bị vu hãm, nếu chúng ta không đứng ra nói lời công chính, thì còn ai sẽ đứng ra đây? Hơn nữa, chúng ta dùng phương thức giảng chân tướng một cách ôn hòa và hợp lý, đâu có như tà Đảng năm xưa khi lên nắm quyền là bắt đầu cuộc chiến tranh cách mạng, phá hoại cướp bóc, đập phá giành giật, giết người phóng hỏa – toàn là bạo lực. Chúng ta làm thế sao có thể nói là liên quan đến chính trị? Việc Đảng xúi giục nhân dân dùng bạo lực nổi dậy lật đổ chính quyền lúc bấy giờ mới là làm chính trị và tà ác. Nó kích động bạo lực trong dân chúng và gây ra đổ máu.

“Đệ tử Đại Pháp sống đạm bạc và dùng tiền túi của họ để in các tập tài liệu và tờ rơi chân tướng phát cho mọi người. Khi nói cho mọi người biết những gì đã thực sự xảy ra, để cho người tốt biết được sự thật và không bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, họ còn có nguy cơ bị tố giác, bị bắt và bị kết án. Chúng ta đang cứu mọi người khỏi nguy hiểm, bởi vì khi ông Trời trừng phạt ĐCSTQ vì tội ác chống lại loài người, những ai đứng về phía nó cũng sẽ bị trừng phạt”.

Sau khi tôi kiên nhẫn giảng chân tướng cho mẹ, bà đã nhận ra bản chất của ĐCSTQ và đồng ý làm tam thoái. Hai mẹ con tôi lại cùng nhau hồi tưởng lại tất cả những điều mà Sư phụ đã làm cho gia đình chúng tôi và lòng từ bi vô hạn của Sư tôn khi cứu độ chúng sinh. Cuối cùng, mẹ tôi hoàn toàn tỉnh ngộ và viết nghiêm chính thanh minh.

Sau khi mẹ tôi học Pháp và luyện công trở lại, căn bệnh ung thư của bà đã biến mất trong vòng chưa đầy một tháng. Sức khỏe của mẹ tôi dần dần hồi phục.

Đại Pháp cứu mạng cha tôi

Cha tôi là một quân nhân đã nghỉ hưu. Ông là người hòa nhã và có khuôn mặt hiền hậu. Sau khi gặp cha tôi, một học viên địa phương nói rằng thật đáng tiếc khi ông không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Năm 2009, cha tôi bị xuất huyết não và rơi vào tình trạng nguy kịch. Ông bị liệt mặt, méo miệng và không tự chủ được việc đi vệ sinh. Bác sỹ của cha tôi nói với chúng tôi rằng xuất huyết đã được kiểm soát nhưng không thể chấm dứt hoàn toàn. Vì cha tôi tuổi đã quá cao (80 tuổi) nên họ không dám phẫu thuật cho ông. Họ không thể làm gì khác ngoài hy vọng những điều tốt đẹp nhất. Bác sỹ bảo chúng tôi chuẩn bị tinh thần lo hậu sự cho cha tôi vì cơ hội hồi phục của ông gần như không có.

Dạo đó lại đúng vào dịp Tết. Thấy cha tôi gần như không có hy vọng mà lại chiếm giường bệnh mãi, các nhân viên y tế đối với ông có phần lạnh nhạt. Sức khỏe của cha tôi ngày một xấu đi. Thực ra, chính là ông đang chờ chết.

Tôi chợt nhớ đến đoạn Pháp dưới đây của Sư phụ:

“Đọc cho người bệnh cuốn sách này, nếu như người bệnh có thể tiếp thu, thì có thể trị bệnh, tuy nhiên hiệu quả đối với những người có nghiệp lực to nhỏ khác nhau là khác nhau.” (Vấn đề trị bệnh, Chuyển Pháp Luân)

Tôi liền nói với cha: “Trước đây ông đã tu luyện Đại Pháp. Ông biết Đại Pháp và Sư phụ là từ bi. Ông còn nhớ những câu chuyện con từng kể với ông về những người mắc bệnh nan y hồi phục chỉ nhờ tin vào Đại Pháp không? Bệnh viện và các bác sỹ nói rằng họ đã hết cách rồi. Con nghĩ tốt nhất là ông nên xuất viện về nhà. Con có thể đọc Pháp cho ông và kể cho ông những câu chuyện về tu luyện và giảng chân tướng. Con sẽ chăm sóc cho ông và biết đâu ông lại có cơ hội bình phục. Nếu ông đồng ý thì ông gật đầu nhé, còn không, ông hãy lắc đầu”. Cha tôi nghe xong liên tục gật đầu.

Tôi biết rằng cha tôi khao khát được sống và phần minh bạch của ông biết rõ chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu giúp ông. Hàng ngày, tôi ngồi bên giường và đọc Chuyển Pháp Luân cho ông nghe. Tôi dặn ông cần chăm chú lắng nghe trong khi tôi đọc, và cho tôi biết khi ông muốn nghỉ ngơi hay buồn ngủ. Cha con tôi thống nhất rằng tốt nhất là mỗi ngày đọc một mạch hết một bài giảng và chúng tôi đã làm như thế. Tôi cũng giảng chân tướng cho ông bất cứ khi nào ông sẵn sàng lắng nghe. Những người thuộc thế hệ cha mẹ tôi đã bị tẩy não nặng nề bởi văn hóa Đảng và chủ nghĩa vô thần. Nên tôi đã kiên nhẫn giải thích rõ sự thật để loại bỏ mọi mê hoặc trong ông.

Cứ như vậy, cha tôi dần dần hồi phục. Năm ngày sau khi xuất viện về nhà, tay và chân ông đã cử động được, miệng ông cũng không còn méo nữa. Đến ngày thứ chín, ngày chúng tôi đọc xong một lượt chín bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, ông nói với tôi rằng ông muốn đứng dậy và đi lại một chút. Tôi nâng ông dậy và đỡ ông đi chậm rãi từng bước quanh phòng. Trong vòng chưa đầy hai tuần, cha tôi đã có thể tự mình đánh răng rửa mặt, ăn sáng và đi bộ xung quanh với sự trợ giúp.

Cha tôi dần khỏe lại. Sau khi bị xuất huyết não, ông đã sống thêm được 5 năm trước khi gặp cơn đại nạn tiếp theo.

Đại Pháp cứu cha tôi một lần nữa

Một ngày nọ, em trai gọi cho tôi báo rằng cha tôi đang nguy kịch và tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện. Cha tôi bị cảm mạo nặng và đã chuyển sang viêm phổi. Ông bị sốt cao trong mấy ngày liền và hiện đang hôn mê. Bác sỹ nói rằng có thể ông không qua được.

Khi tôi tới bệnh viện, khuôn mặt của cha tôi đỏ bừng vì sốt cao. Ông khó thở và quanh người cắm đầy ống dẫn. Các bác sỹ hỏi gia đình chúng tôi có muốn chuyển ông đến Bệnh viện Trung tâm Thành phố để phẫu thuật mở khí quản không. Làm thế sẽ hút được đờm khỏi phổi và giúp ông thở tốt hơn.

Chị em tôi đã có một buổi bàn bạc với nhau. Tôi nói với các em rằng số phận của một người là do thiên định, và cha tôi có thể sống tới hôm nay là nhờ Đại Pháp. Tôi không muốn đưa ông đi phẫu thuật vì điều đó chỉ làm ông thêm đau đớn. Chúng tôi quyết định thay phiên nhau chăm sóc ông trong bệnh viện.

Bất cứ khi nào đến phiên tôi, tôi đều nói với ông: “Ông ơi, tuy rằng ông hôn mê do cơ thể suy yếu. Nhưng con biết chủ ý thức của ông vẫn rất minh mẫn. Con chỉ muốn nói với ông là khi chúng ta làm người, dù giàu hay nghèo, hèn hay sang, không ai có thể thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Ông đã học Đại Pháp là điều vô cùng may mắn rồi. Bây giờ con sẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” ông chú ý nghe nhé.” Tôi đã niệm chín chữ chân ngôn này không biết bao nhiêu lần. Sau đó, tôi bật nhạc Đại Pháp cho ông nghe.

Thật không ngờ, cha tôi đã tỉnh lại vào ngày hôm sau. Ông hết sốt và cảm thấy ổn hơn nhiều. Các bác sỹ và bệnh nhân trong khoa đều cho rằng điều đó thật kỳ lạ. Nhân cơ hội này, tôi nói với họ về Đại Pháp và giảng chân tướng cho họ. Tất cả những người tôi nói chuyện hôm đó đều đồng ý làm tam thoái. Tôi còn đưa cho mỗi người một đĩa CD nhạc Đại Pháp và một móc trang trí có chín chữ chân ngôn trên đó.

Con trai tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày năm 2014, con trai tôi đột nhiên về nhà vào giữa trưa. Cháu không nói không rằng mà đi thẳng vào giường nằm. Tôi theo sau hỏi: “Con bị sao thế? Hôm nay con không đi làm à? Con mệt à?” Cháu nói rằng cháu bị đau bụng cả đêm qua, sáng nay cháu đi bệnh viện khám và được chẩn đoán mắc bệnh sỏi thận. Các bác sỹ còn phát hiện ra khối u trong túi mật của cháu và phổi cháu có các đốm li ti màu trắng. Cháu được hẹn thời gian quay lại để nội soi. Mặc dù thủ thuật này không gây đau đớn nhưng bác sỹ khuyến cáo nên có mặt một người thân trong gia đình. Tôi cảm thấy hơi buồn khi nghe thấy điều đó nhưng biết rằng vấn đề bệnh tật phát sinh trên thân thể con trai tôi là giúp tôi vượt qua quan tình.

Khi tôi bị cầm tù vì đức tin của mình, con trai tôi mới đang học trung học cơ sở. Cháu đã phải gánh vác rất nhiều so với tuổi của mình và chịu áp lực lớn về tinh thần. Tâm sợ hãi đã khiến cháu ngừng tu luyện. Sau khi ra tù, tôi đã lập một nhóm học Pháp tại nhà để giữ cho bản thân không buông lơi. Nhiều lần, tôi đã cố gắng giúp con trai mình quay trở lại với Đại Pháp nhưng cháu luôn nói rằng mình chưa sẵn sàng. Tôi biết khó khăn mà cháu đang trải qua lúc này không phải ngẫu nhiên – đó có thể là cơ hội để tôi động viên cháu tiếp tục tu luyện.

Tôi mang cho cháu một cốc nước và nói: “Con à, kỳ thực làm người rất khổ. Không ai thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử cho dù họ có bao nhiêu tiền hay có quyền chức đến đâu. Con thấy đấy, mẹ tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm qua và mẹ không cần uống một viên thuốc nào. Năm nay mẹ 60 tuổi rồi. Mặc dù mẹ từng bị cầm tù, mẹ vẫn khỏe mạnh như thường. Đến vài sợi tóc bạc mẹ cũng chưa có. Mọi người bảo mẹ có làn da đẹp và trông trẻ hơn so với tuổi. Chẳng phải khi mẹ con mình đi cùng nhau mọi người luôn nhầm mẹ là chị gái của con sao.”

“Mẹ biết là con sợ. Nhưng sợ hãi chỉ là nhân tâm. Được tu luyện Đại Pháp là điều chân chính nhất, con còn sợ điều gì?. Miễn là chúng ta chân chính thực tu, làm mọi việc theo lời dạy của Sư phụ, cựu thế lực sẽ không làm gì được chúng ta và tà ác không dám động đến chúng ta. Con sẽ trừ bỏ quan niệm, và học Pháp, luyện công cùng mẹ chứ? Lòng từ bi của Sư phụ là vô lượng. Ngài sẽ không dễ dàng từ bỏ một đệ tử đâu”.

Con trai tôi sau khi nghe xong có phần xúc động. Cháu ngồi dậy trên giường trong khi tôi phát chính niệm để thanh trừ mọi nhân tố tà ác ngăn cản cháu quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Phát chính niệm xong, hai mẹ con tôi cùng nhau đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, cháu nói với tôi rằng cháu cảm thấy khỏe hơn và muốn chợp mắt một lúc. Sáng hôm sau, cháu lại dậy sớm và đi làm như thường lệ. Vào ngày tiếp theo, cháu tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi và luyện công với tôi vào buổi tối.

Qua vài ngày, cháu nói với tôi: “Mẹ ơi, đúng như câu nói Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Mãi đến khi gặp phải hoạn nạn con mới chịu quay đầu. Bụng con hết đau rồi. Con sẽ không đi nội soi nữa”.

Tôi bảo cháu: “Con người mắc bệnh vì họ có nghiệp. Con có nghĩ rằng người thường không phải chịu đựng gì khi đến bệnh viện không? Ngày nay, hơi một tý là phải phẫu thuật, viện phí lại rất cao. Người ta không chỉ tốn tiền, mà áp lực tinh thần phải chịu cũng rất lớn. Tuy vậy họ mới chỉ tiêu được một chút nghiệp. Sau đó, bệnh kia có khi lại tái phát và người ta phải chịu đựng nhiều hơn. Nếu là bệnh nặng có thể còn bị cướp đi sinh mạng.”

“Con thật may mắn khi được tu luyện trong Đại Pháp? Trong Phật ân hạo đãng của Sư tôn và huyền năng của Đại Pháp. Mẹ con mình còn được trực tiếp tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ, đó là điều may mắn nhất. Đắc Pháp và được trở thành đệ tử Đại Pháp – đó là cơ duyên ngàn năm mới gặp, vạn năm mới gặp. Nếu một sinh mệnh để mất đi cơ duyên tu luyện, đó sẽ là điều đáng tiếc nhất, đau lòng nhất.”

Vậy là con trai tôi đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Khi cháu không ngừng đề cao tâm tính, tất cả giả tướng nghiệp bệnh đều dần biến mất. Chuyện về con trai tôi tiếp tục tu luyện đã lan truyền trong các học viên địa phương. Chúng tôi nhận ra rằng Sư phụ đã gánh chịu những đau khổ cự đại để kéo dài thời gian Chính Pháp, để các đệ tử đã từng tu luyện có cơ hội quay trở lại với Đại Pháp. Sư tôn không muốn bỏ lại bất cứ đệ tử nào.

Đồng hóa Pháp quang

Sau khi mãn hạn tù vào năm 2006, tôi trở về nhà và thấy mình phải đối mặt với một khảo nghiệm lớn hơn – đơn vị đã khai trừ tôi. Chồng tôi qua đời cách đây hơn chục năm và con trai tôi vẫn đang học đại học. Nguồn thu nhập duy nhất của tôi bị mất khiến mẹ con tôi rơi vào tình trạng vô cùng khốn khó.

Các nhân viên Phòng 610 địa phương liên tục xuất hiện ở nhà tôi, gây áp lực, thậm chí đe dọa buộc tôi từ bỏ tu luyện. Tôi bị theo dõi và điện thoại của tôi bị nghe lén. Gánh nặng tài chính và áp lực tinh thần khiến cuộc sống của tôi càng khó khăn hơn. Tuy nhiên, tôi ngộ ra rằng, cho dù có khó khăn hay nguy hiểm đến đâu, miễn là tôi giữ Pháp trong tâm thì mọi thứ sẽ được hóa giải.

Vậy là tôi nắm chắc thời gian, tĩnh tâm học Pháp. Tôi đọc lại hết tất cả các kinh văn của Sư phụ. Bởi vì Sư tôn từng giảng học Pháp là cách cơ bản nhất để đồng hóa với Pháp và hướng tới viên mãn. Đó cũng là sự đảm bảo duy nhất rằng một sinh mệnh không bị diệt vong và có thể tiến vào vũ trụ mới.

Thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng vì tu luyện của chúng ta mà Sư phụ đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều. Trong lịch sử có vị giác giả nào đã từng làm điều này cho các đệ tử của mình? Sư phụ không chỉ ban cho chúng ta một chiếc thang lên thiên đường – cuốn Chuyển Pháp Luân – mà Ngài còn công bố các kinh văn nhắm vào các tình huống trong tu luyện để dẫn dắt chúng ta.

Những bài giảng này bao gồm một loạt các chủ đề, từ cấu trúc của thiên thể, vũ trụ và và sự diễn hóa của chúng, đến lịch sử loài người và nền văn minh tiền sử. Sư phụ thậm chí còn giảng về những vấn đề nhỏ trong cuộc sống hàng ngày như việc ăn, mặc, phong thái và cả những phương diện lớn như nghệ thuật và văn học. Chúng bao hàm tất cả. Miễn là chúng ta học các lời dạy của Sư phụ, chúng ta sẽ được Đại Pháp ban cho trí huệ.

Tuy nhiên, trong quá trình chúng ta học Pháp, thường có can nhiễu. Chủ yếu là do học Pháp không chú tâm. Tôi ngộ rằng nghiệp tư tưởng, quan niệm người thường tích tụ qua đời đời kiếp kiếp, cũng như cựu thế lực cố tìm cách ngăn chúng ta đắc Pháp. Việc ngủ gật hoặc không tĩnh tâm trong khi học Pháp tưởng chừng như chỉ là một việc nhỏ, nhưng chính là cựu thế lực đang cố tình can nhiễu và hủy hoại học viên.

Bởi vậy, mỗi khi tôi gặp phải tình huống này, tôi lập tức phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu. Tôi nhận thấy rằng khi tôi tham gia học Pháp nhóm, tình trạng đó rất ít phát sinh. Có thể vì trường năng lượng tập thể lớn mạnh nên chúng ta có xu hướng thanh tỉnh hơn. Hoặc còn có thể nhờ tác dụng của việc các đồng tu giám sát lẫn nhau. Có lẽ đó là lý do tại sao Sư phụ vẫn nhắc nhở chúng ta học Pháp tập thể, điều đó có ý nghĩa sâu sắc đằng sau.

Trong khi cuộc bức hại của tà ác vẫn đang điên cuồng ở Trung Quốc Đại lục, tôi và các đồng tu địa phương đã vượt qua tâm sợ hãi và nhiều chướng ngại khác để tiếp tục giảng chân tướng. Chúng tôi đã thành lập tổ học Pháp tại nhà tôi, chia làm hai ca. Ca buổi tối cho các đồng tu bận đi làm vào ban ngày. Còn ca buổi sáng cho các đồng tu đã nghỉ hưu, sau đó chúng tôi luyện công vào buổi chiều. Mọi người ai nấy đều có cảm giác hạnh phúc như thể chúng tôi đang trở lại thời kỳ yên bình trước ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Ngoài học Pháp chung với các đồng tu, tôi cũng tận dụng những lúc rảnh rỗi để học Pháp và học thuộc Pháp. Ví như, tôi nghe ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ trên đường đi làm, còn khi ở nhà, thi thoảng tôi xem video giảng Pháp của Sư phụ. Bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề, trước tiên tôi đi học Pháp và đối chiếu bản thân để tìm ra tâm chấp trước mà tôi cần buông bỏ. Chỉ bằng cách đó, tâm tính của tôi mới có thể đề cao, công cũng theo đó mà tăng trưởng lên.

Vượt qua hoạn nạn bằng chính niệm

Qua quá trình học Pháp và tu tâm, tôi đã phát hiện ra nhiều thiếu sót của mình. Tôi đã dùng chính niệm cường đại phủ nhận hết thảy an bài của cựu thế lực và kiên định bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ an bài cho tôi.

Đầu tiên, tôi bài trừ sự bức hại về tài chính. Đệ tử Đại Pháp tu luyện ở trong người thường, làm sao chúng ta có thể duy trì một cuộc sống bình thường khi chúng ta không có một xu dính túi? Ngoài ra, chúng ta còn cần tiền để in tài liệu giảng chân tướng cứu chúng sinh. Tôi không thể chấp nhận sự an bài này và quyết tâm thoát ra khỏi nó.

Trong vài năm, tôi đã giảng chân tướng cho quan chức ở tất cả các cấp của các cơ quan chính quyền và các ban ngành liên quan. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và cuộc bức hại là sai trái. Tôi cũng nói với họ rằng Giang Trạch Dân đã lạm dụng quyền lực để phát động cuộc bức hại tàn khốc này. Tôi hy vọng họ sẽ phân biệt được thiện ác, đúng sai và không theo Giang làm những việc xấu để tránh bị báo ứng.

Bằng cách không ngừng giảng chân tướng, tôi đã giúp nhiều người hữu duyên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Một số quan chức thậm chí còn hỏi nhỏ tôi xem họ có thể mượn cuốn Chuyển Pháp Luân không, và một số muốn học các bài công pháp.

Sau vài năm, tôi đã được nhận lại công việc cũ của mình. Tôi được trả lương cao và còn được nhận lương hưu. Thu nhập của tôi tương đương với thu nhập của một quan chức cấp quận. So với khi mới ra tù, tình hình tài chính của tôi đã cải thiện đáng kể. Con trai tôi thường trêu tôi rằng bây giờ thì tôi giàu rồi, tôi có “bạc triệu giắt lưng”.

Như tất cả các đệ tử Đại Pháp đều biết, cho dù một người kiếm được bao nhiêu, đó đều là tài nguyên của Đại Pháp và nên được dùng cho việc giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Tôi càng chi tiêu hợp lý, thì thu nhập của tôi lại càng cao. Quả đúng như lời Sư phụ giảng:

“Tu Đại Pháp cũng là có phúc phận.” (Giảng Pháp tại thành phố New York 1997)

Tiếp theo, tôi dùng chính niệm để bài trừ sự bức hại về tinh thần. Kể từ khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999, Đảng đã không ngừng bức hại Đại Pháp và các học viên. Họ nghe lén điện thoại, theo dõi mọi hành động của chúng tôi, rồi tiến hành một loạt các chiến dịch như “Gõ cửa”, “Xóa sổ” để bức hại và đe dọa hòng ép chúng tôi từ bỏ tu luyện.

Hơi một tý là các nhân viên thực thi pháp luật đến lục soát nhà và bắt giữ chúng tôi. Sau khi bị bắt, nếu chúng tôi không phối hợp, chúng tôi sẽ bị giam giữ, bị tra tấn, rồi bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức hoặc bị kết án tù, và thậm chí bị mổ lấy nội tạng trong khi vẫn còn sống. Trong hoàn cảnh tà ác như thế, nếu không có chính niệm mạnh mẽ, thật khó để duy trì động lực tiến về phía trước.

Nhờ tĩnh tâm học Pháp, tôi hiểu ra nguyên nhân dẫn đến mình bị bắt và bị kết án, đó là do tôi vẫn ôm giữ quan niệm và suy nghĩ của cựu vũ trụ, lại thêm bị nhiễm độc của văn hóa Đảng cùng các loại nhân tâm làm suy yếu ý chí của tôi. Tôi đã đi theo an bài của cựu thế lực.

Để nhanh chóng quy chính tư tưởng của mình, tôi ngày ngày tăng cường phát chính niệm. Tôi thanh trừ mọi nhân tố tà ác trong trường không gian của mình và phủ nhận mọi bức hại của cựu thế lực. Tôi cũng phát chính niệm để trừ bỏ hoàn toàn tâm sợ hãi và tâm oán hận để tôi có thể tu xuất tâm từ bi. Bất cứ khi nào cảnh sát gõ cửa nhà tôi hoặc các quan chức Phòng 610 triệu tập tôi, điều đầu tiên tôi làm là phát chính niệm để giải thể tất cả các nhân tố tà ác đằng sau họ. Sau đó, tôi giảng chân tướng cho họ bằng giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh.

Có lần, tôi một mình ra ngoài vào buổi tối để xử lý các áp phích phỉ báng Đại Pháp và bị hai nhân viên bảo vệ bắt gặp. Họ nói sẽ báo tôi với cảnh sát. Tôi liền phát chính niệm cường đại thanh trừ hết thảy nhân tố tà ác đằng sau họ, để họ không phạm tội đối với đệ tử Đại Pháp. Sau đó, tôi kiên nhẫn giảng chân tướng cho họ và giải thích lý do tại sao tôi phải ra ngoài vào đêm hôm khuya khoắt bất chấp nguy cơ bị bắt để loại bỏ thông tin tuyên truyền làm hại mọi người. Sau khi biết được sự thật, họ không những để cho tôi đi mà còn đồng ý thoái Đoàn và Đội.

Tôi không nhớ có bao nhiêu lần tôi đã thoát khỏi những tình huống tương tự một cách an toàn và kỳ diệu, quả đúng như lời Sư phụ giảng,

“Đệ tử chính niệm túc Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Sư phụ còn giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp đã trở thành hy vọng duy nhất có thể cứu [của] chúng sinh;” (Chính niệm, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi ngộ ra rằng các đệ tử Đại Pháp là ánh vàng kim nơi thế gian tăm tối. Chúng ta mang ánh sáng rực rỡ chiếu rạng chúng sinh bất cứ nơi nào chúng ta đến. Bởi vậy, ngoài việc tận dụng từng phút rảnh rỗi để học Pháp, luyện công, tôi còn làm và in tài liệu chân tướng. Những khi tài liệu cần gấp, tôi không có thời gian để ngủ nhưng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi. Tôi biết Sư phụ đã từ bi đã gia trì sức mạnh cho tôi.

Tôi và các đồng tu trong tổ học Pháp thường đi đến các thôn làng, thị trấn lân cận để phát tờ rơi và dán áp phích Đại Pháp. Bất cứ khi nào tôi tham gia tụ họp với gia đình, bè bạn, hay trong lúc đi mua sắm, tôi luôn tìm cơ hội để giảng chân tướng cho mọi người. Bất cứ là tôi đi đâu, tôi đều mang theo tài liệu chân tướng và phát tặng chúng. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều truyền bá sự thật về Đại Pháp.

Bởi vì tôi đã có thể giữ vững tâm tính và không sợ hãi, nên mọi việc luôn diễn ra suôn sẻ. Ngay cả khi tôi gặp phải những tình huống nguy hiểm, tôi vẫn có thể thoát ra một cách an toàn, bởi tôi tin chắc rằng Sư phụ luôn dõi theo và bảo vệ tôi.

Trong những năm qua, nhờ kiên trì không ngừng giảng chân tướng cứu người, nhiều bạn bè, người thân, đồng nghiệp và những người hữu duyên mà tôi thậm chí không biết tên đã biết sự thật về Đại Pháp và làm tam thoái. Có những người thậm chí còn bước vào tu luyện.

Tôi tin chắc rằng thế giới của chúng ta sẽ diễn hóa theo những gì mà Sư phụ từ bi Lý Hồng Chí mong đợi. Tất cả những đệ tử chân chính thực tu đều sẽ đắc đạo viên mãn, những người chân chính thiện lương đều có thể rời xa tà ác và được Đại Pháp đắc cứu.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/4/434791.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/28/202994.html

Đăng ngày 25-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share