Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Vùng Vịnh San Francisco, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 12-04-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu. Tôi là thành viên của nhóm trống con của Thiên Quốc Nhạc Đoàn miền tây Mỹ quốc. Tôi tham gia đoàn nhạc khoảng năm 2013.

Tham gia diễu hành

Từ khi tham gia vào đoàn nhạc, tôi liên tục biểu diễn trong các cuộc diễu hành và các sự kiện khác.

Trước đại dịch, bất cứ khi nào đoàn chúng tôi đi xa để diễu hành thì tôi cảm thấy như là chúng tôi đang thực sự ra chiến trường. Chúng tôi cẩn thận kiểm tra nhạc cụ, găng tay, mũ, đồng phục diễn và giày trước khi chúng tôi di chuyển hơn 10 tiếng đồng hồ trên xe buýt. Trên xe, chúng tôi học Pháp cùng nhau, và nhẩm đọc Luận Ngữ. Tôi có thể nhớ lại rất nhiều dịp đáng nhớ. Các thành viên của đoàn nhạc đều như bạn thân của tôi vậy.

Cuộc diễu hành dài nhất mà chúng tôi tham gia là ở Lễ hội Hoa Hồng Portland. Quãng đường dài 6,5 km-thường thì các cuộc diễu hành địa phương chỉ dài khoảng 1,5 đến 2km thôi. Chúng tôi xuất phát từ chiều hôm trước, đi xe buýt xuyên đêm hơn 10 tiếng đồng hồ, và đến nơi vào sáng sớm hôm sau. Các học viên địa phương luôn chuẩn bị chỗ nghỉ ở nhà họ và đồ ăn cho chúng tôi và cho cả các học viên đến từ Vancouver và New York.

Ban tổ chức yêu cầu chúng tôi xuống xe ở một địa điểm đã định, sau đó xe buýt phải rời đi luôn. Thành viên phụ trách Ban nhạc của chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về kế hoạch–mấy giờ chúng tôi nên lấy nhạc cụ ra khỏi xe buýt và lắp nhạc cụ, điều chỉnh chỗ ngồi làm sao để dễ lấy đồ, xếp thành hàng và đi đến khu vực biểu diễn. Thường chỉ mất mấy phút đi bộ đến khu vực biểu diễn.

Phần đầu tiên của cuộc diễu hành là diễn trên sân khấu trong nhà, và chúng tôi chơi bài “Khải hoàn” khi đi vào sân vận động. Nhạc cụ của chúng tôi vang vọng toàn sân vận động, như bộ gõ, bộ kèn trầm và bộ hơi. Chơi nhạc đồng bộ có hiệu ứng rất mạnh. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt khiến chúng tôi cảm thấy vui. Gần bục sân khấu có một kênh truyền hình phát sóng trực tiếp. Tôi nhớ những nụ cười tuyệt đẹp của hai học viên cầm biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp đứng trước chúng tôi.

Đứng trước Tivi, các nhạc trưởng chọn chơi bản nhạc thách thức nhất, “Lá cờ sọc sao muôn năm,” đây là một hành khúc quốc ca mà hầu như người dân Mỹ nào cũng biết đến và bản nhạc khơi dậy lòng ái quốc trong tâm mọi người. Có thể điều này rất ý nghĩa khi Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, bảo chúng tôi chơi bài này thật tốt. Các giáo viên dạy nhạc và nhạc trưởng dạy bài này rất kỹ. Lớn lên ở Mỹ quốc, khi chúng tôi chơi bài “Nước Mỹ tươi đẹp,” tôi cảm thấy tâm mình rất xáo động. Bài “Lá cờ sọc sao muốn năm” thay cho bài cũ “Nước Mỹ tươi đẹp” và độ khó tăng lên theo thời gian. Nhưng mỗi lần chúng tôi chơi bản nhạc này trên đường phố thì tôi có thể cảm nhận được sự tự hào của các nhạc trưởng phương Tây cũng như của khán giả, và tôi cũng cảm thấy tự hào.

Trong không khí căng thẳng, chúng tôi hoàn thành bản nhạc hoành tráng và khó nhất này và vẫn còn quãng đường 6,5 km diễu hành biểu diễn nữa đang đợi chúng tôi. Trong quá trình diễu hành, chúng tôi tiến lên và khích lệ lẫn nhau. Khi chúng tôi mệt và rẽ ở góc phố, chúng tôi có thể có niệm đầu rằng còn bao xa nữa thì về đến đích nhỉ. Tuy nhiên, khi nghe thấy sự cổ vũ của khán giả thì chúng tôi quên đi những vất vả, mỏi mệt và tiếp tục chơi nhạc. Chúng tôi tự hào được trợ Sư chính Pháp, và cứu độ chúng sinh.

Sau khi diễu hành xong chúng tôi chụp ảnh toàn đoàn trong tiếng cười hân hoan của các đồng tu. Mặc dù đồng phục chúng tôi thấm đẫm mồ hôi, nhưng tất cả chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm, và tất cả đều cảm thấy nỗ lực của chúng tôi là xứng đáng. Khi các bạn và tôi đi mua kem trái cây thì người chủ tiệm vui vẻ cho chúng tôi xem đoạn video mà anh ấy đã ghi hình chúng tôi, và chúng tôi nói với anh ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp. Anh ấy nói rằng: “Các bạn là số một!”

Trên đường đi xe buýt về nhà, một học viên chịu trách nhiệm tổ chức buổi chia sẻ. Các thành viên đều tiến lên, cầm míc và chia sẻ kinh nghiệm của bản thân. Chúng tôi đặc biệt xúc động khi các học viên kiệm lời, nhưng lại luôn có nhiều đóng góp bước lên chia sẻ. Chúng tôi cười nói và trân quý trải nghiệm đó. Chúng tôi cảm tạ Sư phụ đã ban cho chúng tôi những cơ hội như thế này và biết ơn các đồng tu vì sự hỗ trợ và kiên trì của họ.

Niềm vui khi tham gia hợp luyện toàn đoàn

Khi tôi mới tham gia vào đoàn nhạc, chúng tôi đã từng luyện tập trong một nhà kho. Nhóm trưởng và những thành viên kỳ cựu dạy chúng tôi từ đầu cách đánh trống và diễu hành. Tôi hát các bài hát trong khi luyện tập diễu hành dọc bờ biển cùng các thành viên mới trong nhóm trống con.

Bây giờ, Chủ nhật hàng tuần, chúng tôi đến nơi này do các đồng tu cung cấp để hợp luyện. Các bạn có thể hỏi tại sao? Sau khi biết chơi các bài Đại Pháp rồi, tại sao không chỉ tham gia diễu hành thôi? Chẳng phải tiết kiệm thời gian sao? Đối với tôi, việc được đến hợp luyện toàn đoàn luôn là một niềm vui.

Sự mệt mỏi do làm việc trước màn hình máy tính cả tuần, và thay vì an dật ở nhà, mọi người đều háo hức để chơi trống con và học cách phối hợp với các đồng tu.

Tôi thích nghe các nhóm khác chơi nhạc để có thể phối hợp với họ khi biểu diễn. Tôi cũng nghe nhạc cổ điển mà nhạc trưởng thỉnh thoảng gửi cho chúng tôi. Vì thế chúng tôi có thể hiểu rõ hơn về những đoạn khác nhau được chơi bởi các nhóm khác nhau, các phức điệu, chỗ nào cần chú ý, chỗ nào cần nhấn mạnh và cuối cùng là sự phối hợp đa dạng giữa các nhóm để các bản nhạc chúng tôi chơi có hồn hơn, uy lực hơn và đẹp hơn.

Trong số các bản nhạc mà chúng tôi chơi thì có bài “Thần Thánh ca” do Sư phụ sáng tác:

“Nhân sinh tổng hội hữu mê mang

Mỗi đương sinh hoạt thất khứ phương hướng

Tâm trung đích ca tựu hội khinh khinh đích xướng

Bất yếu bão oán

Thủ trụ thiện lương

Nhân đa lai tự Thiên thượng

Vi liễu đẳng đãi Sáng Thế Chủ bả nhân đương

Na thị chúng sinh cửu phán đích hy vọng

Giá ca thanh sử ngã thanh tỉnh

Giá ca thanh cấp ngã lực lượng

Thần thánh đích toàn luật sử thiên không biến đích tình lãng”

Diễn nghĩa:

Đời người thường [sống trong] mê mang

Mỗi khi cuộc sống mất đi phương hướng

Bài hát trong tâm sẽ nhẹ nhàng cất lên

Đừng oán hận

Giữ vững thiện lương

Con người đa phần đến từ Thiên thượng

Vì để chờ đợi Sáng Thế Chủ [mà] đến làm người

Đó là hy vọng chờ đợi bấy lâu của chúng sinh

Tiếng hát này khiến tôi thanh tỉnh

Tiếng hát này cho tôi sức mạnh

Giai điệu Thần Thánh khiến cho bầu trời trở nên trong sáng

(Thần Thánh Đích Ca, Hồng Ngâm IV)

Khi chúng tôi học bản nhạc này, chúng tôi hát lời bài hát và cố gắng hiểu được điều Sư phụ đang nói với chúng ta. Trong suốt thời gian đó tôi trải qua khảo nghiệm tâm tính. Vì thế tiếng hát luôn khiến tôi rơi lệ, và tôi cảm ân sự từ bi của Sư phụ, không bỏ rơi các đệ tử, và khích lệ họ. Bài hát này động đến tâm can của chúng tôi. Khi chúng tôi chơi bài này cho mọi người nghe, chúng tôi đang truyền đi thông điệp hy vọng này.

Tu bỏ các chấp trước

Khi luyện nhạc trong nhóm, tôi cũng có thể thường thấy các chấp trước của chính mình như tâm chấp vào tự ngã, hoan hỷ, và hiển thị. Đôi khi trong quá trình luyện tập, khi tôi cảm thấy chúng tôi chơi không đều, hoặc khi tôi thấy các đồng tu có mâu thuẫn trong nhóm thì tôi cảm thấy tâm phàn nàn của mình và tôi mãi bực bội và khó chịu, nghĩ tại sao những người khác lại hành xử như thế.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi nhắc nhở bản thân mình như trong bài Thần Thánh ca, “Đừng oán hận, Giữ vững thiện lương,” đột nhiên tôi lại cảm thấy rất nhẹ nhàng. Sau đó khi tôi lắng nghe, tôi nhận ra hiệu ứng tổng thể của âm nhạc thật sự rất tốt, và những vấn đề trong đầu tôi đều được giải quyết. Tôi còn rơi lệ vì âm nhạc quá hay. Tạ ơn Sư phụ đã giúp con nhận ra rằng tu bỏ tâm tự kỷ và các chấp trước thì thật sự giống như Sư phụ giảng:

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Bất cứ khi nào chúng tôi tập luyện trong nhà thì mọi người (không chỉ bộ gõ) đều đứng và diễu hành đồng bộ, mọi người di chuyển cùng nhau, diễu hành cùng nhau, cầm nhạc cụ và bắt đầu chơi nhạc cùng nhau. Tôi thường cảm thấy rất xúc động khi nhìn lên Pháp luân ở gậy chỉ huy. Tôi cảm thấy khi chúng tôi đồng lòng, và chỉ khi chúng tôi ở bên nhau, cùng thở ra và chơi phách đầu tiên cùng nhau, chơi như một người vậy thì năng lượng vô cùng mạnh mẽ và cảm động.

Đến lớp học nhạc

Trong năm năm qua, các thành viên mỗi nhóm đều đi học nhạc từ các chuyên gia để học về lý thuyết âm nhạc và kỹ thuật chơi nhạc chuẩn. Bạn có thể nghĩ tại sao chúng tôi làm điều này trong khi chúng tôi không cố gắng trở thành người chơi chuyên nghiệp? Thể ngộ của tôi là người dân Mỹ được giáo dục về âm nhạc rất tốt, lớn lên trong những ban nhạc diễu hành và xem các ban nhạc diễu hành chơi nhạc ở các trận bóng đá, vì thế chúng tôi cần phải đề cao. Nếu mọi người ủng hộ chúng tôi sau khi xem và nghe chúng tôi biểu diễn thì họ sẽ hiểu vẻ đẹp của Đại Pháp qua phong thái và khả năng chơi nhạc của chúng tôi.

Nhóm trưởng của chúng tôi thường dành thời gian luyện tập và tìm hiểu lời khuyên của giáo viên dành cho chúng tôi, sau đó gửi cho toàn nhóm những đoạn video ngắn của anh ấy, để chia sẻ cách đạt được điều giáo viên vừa dạy. Chúng tôi được thụ ích từ việc đó rất nhiều.

Hơn nữa, trên bề mặt thì tôi không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì trong việc chơi nhạc của mình, nhưng khi giáo viên xem xét kỹ thuật của tôi và cho tôi lời khuyên để điều chỉnh, tôi đã thụ ích rất nhiều và cố gắng áp dụng những kỹ thuật cơ bản vào những bản nhạc mà chúng tôi chơi. Tôi nhận ra rằng nhờ những sự điều chỉnh nhỏ này mà chúng tôi đang tiến bộ. Cũng giống như việc tu luyện của chúng ta vậy, chúng ta nghe lời giảng của Sư phụ cẩn thận và thực hành, đó thật sự là tu luyện. Chúng ta cũng nên nghiêm túc hơn về việc tu luyện của mình và toàn tâm toàn ý tu bản thân, làm được vậy thì mới là đang thực tu.

Gần đây chúng tôi có một giáo viên mới là sinh viên tốt nghiệp từ trường nhạc và anh ấy chỉ ra cho chúng tôi nhiều phương diện chúng tôi có thể cải thiện. Có lần anh ấy hỏi tôi rằng có phải tôi đã từng ở trong đội trống ở trường trung học không. Tôi rất ngạc nhiên vì đội trống ở trường trung học có kỹ thuật rất cao. Tôi nhận ra rằng tất cả các giáo viên trước đó đều rất tốt và chu đáo.

Các thầy cô giáo đã viết các bài tập khởi động dành riêng cho chúng tôi và dạy chúng tôi những kiến thức cơ bản (nốt nhạc, nốt móc đơn, móc kép, trọng âm, piano, nốt thăng, nốt giáng, cách vê dùi trống kép và nhiều nữa), đều là những điều mà trước đây chúng tôi không thể làm nổi, nhưng những ban nhạc ở trường trung học sẽ sử dụng chúng như các bài tập khởi động. Nếu chúng tôi luyện các kỹ năng cơ bản tốt thì các bản nhạc diễu hành sẽ trở nên rất dễ chơi và học các bản nhạc mới cũng tương đối dễ. Những gì mỗi giáo viên dạy, chẳng hạn như dùng cơ nào, và lực bao nhiêu dành cho mỗi kỹ thuật khác nhau. Cổ tay, ngón tay và cánh tay đều rất quan trọng. Nó gợi cho tôi nhớ đến video gần đây của Shen Yun mà các nghệ sỹ múa nói rằng khi họ luyện tập kỹ thuật nhào lộn, họ cảm thấy mỗi cơ bắp có một lực khác nhau rất nhỏ. Họ cố gắng tìm hiểu về điều đó, đây là một phần của quá trình tu luyện.

Giáo viên mới của chúng tôi liên tục nhắc chúng tôi phải thư giãn, chơi chậm hơn và chậm hơn với kỹ thuật thả lỏng, sau đó thì tăng tốc độ và thêm độ khó khi chúng tôi đã quen nhưng vẫn phải thả lỏng. Khi bàn tay và cánh tay cứng lại thì sẽ gây ra vấn đề. Cảm nhận âm nhạc cũng giúp cho việc thư giãn, khi bạn trở thành một phần của bản nhạc thì bạn sẽ không cảm thấy căng thẳng khi chơi. Giáo viên cũng nói rằng nếu mọi người chơi nhỏ đi nhưng chơi đều thì âm lượng và năng lượng sẽ rất lớn.

Gần đây tôi xem một video của các ca sỹ Shen Yun cũng nói về điều tương tự. Chơi các nốt tròn nhất mà không mất quá nhiều sức chính là trình độ cao nhất.

Trong những buổi hợp luyện toàn đoàn thì một phần của bài “Khải Hoàn” là do kèn Trombone và kèn Pháp chơi phức điệu. Tôi thường cảm thấy các đồng tu chơi rất hay khiến tôi rơi lệ. Tôi nghĩ rằng trống con là phần đệm, và chúng tôi có thể chơi nhỏ hơn để làm nền cho giọng chính. Khi chúng tôi lắng nghe lẫn nhau và phối hợp với nhau thì buổi biểu diễn của chúng tôi sẽ tuyệt vời. Bạn chơi trống con cùng nhóm với tôi nói rằng luyện 300 lần sẽ được. Tôi nghĩ đúng như thế, nếu bạn làm theo hướng dẫn của giáo viên và luyện tập chăm chỉ đúng cách, bạn sẽ ngày càng tiến gần hơn đến mức độ hoàn hảo.

Giúp người khác cũng là quá trình tu luyện và đề cao bản thân

Một học viên yêu cầu tôi làm trợ lý nhóm trưởng. Nghĩa là tôi sẽ đưa ra ý kiến trong nhiều việc, nhưng vài điều phối của một số hạng mục đã nói rằng nếu bạn đưa ra ý kiến thì chính bạn phải chịu trách nhiệm tìm ra giải pháp. Sau đó tôi nghĩ về việc làm sao chúng tôi có thể cùng nhau khiến cả nhóm tiến bộ và làm sao trao đổi điều đó với nhóm trưởng.

Nhiều đồng tu biết rằng tôi rất thẳng tính, thường khiến các đồng tu khác phản cảm qua việc phàn nàn và nói chuyện với ngữ điệu khó nghe. Tôi chân thành xin lỗi vì điều đó. Tôi khá là chủ quan, đôi khi tôi nghĩ mình giỏi, hoặc mình đúng, và tôi muốn áp đặt điều đó lên người khác.

Tôi từng là trợ lý phòng học máy tính khi còn là sinh viên. Một nghiên cứu sinh học Tiến sỹ chịu trách nhiệm lúc đó đã chia sẻ với chúng tôi rằng khi giúp một sinh viên ở trong phòng học máy tính, nếu cậu ấy đang ngồi và bạn ngồi xổm xuống bên cạnh để chỉ cho cậu ấy, thì cậu ấy sẽ cảm thấy không bị áp lực và dễ tiếp nhận hơn vì vị trí của bạn thấp hơn cậu ấy. Sau đó tôi nghĩ tôi cũng nên hạ bớt tự ngã của mình ở trong đoàn nhạc, khoan dung với người khác và khích lệ các bạn đồng tu. Tôi vẫn đang cố gắng làm điều đó.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta có phụ đạo viên đối với học viên có thái độ hết sức hung hãn, điều này trong Đại Pháp chúng ta là tuyệt đối không được phép. Mọi người thử nghĩ xem, chỉ cần học bộ Pháp này, thì chính là đệ tử của tôi, chư vị cũng là đệ tử của tôi, họ cũng là đệ tử của tôi, chư vị vì sao đối với họ với thái độ hung hãn như vậy? Chúng ta giảng thiện tâm, dùng thiện tâm mà đối đãi người khác. Tôi thường hay giảng một câu thế này, tôi nói một người không mang theo bất cứ quan niệm nào của bản thân mà nói với người khác, chỉ ra cho người khác khuyết điểm của họ, hoặc nói với họ gì đó, thì họ sẽ bị cảm động đến rơi lệ. Không có bất kể nhân tố nào của bản thân chư vị, chư vị không nghĩ sẽ đắc được gì đó, thậm chí chư vị không nghĩ vì bản thân mà bảo hộ gì đó, chư vị thật sự thiện ý muốn tốt cho người khác, họ thật sự sẽ có thể nhìn thấy được tấm lòng của chư vị, bất kể là người như thế nào. Thế nhưng thông thường chúng ta rất nhiều người khi làm công tác không dựa vào điều đó, mà lại dựa vào mệnh lệnh, dựa vào cưỡng chế, thế không được! Đó không phải là thứ ở trong Pháp của chúng ta.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)

Bất cứ khi nào đọc đoạn Pháp này, tôi nghĩ tôi có thể làm tốt hơn, ở nhà và cả ở bên ngoài. Tại sao cứ luôn phải ra lệnh cho người khác thay vì đối xử tử tế với họ? Tôi nên nghĩ về cách nói chuyện từ bi thế nào. Không phải cứ luôn làm tổn thương người khác và rồi lại quay ra xin lỗi. Hành xử với thiện ý chân thành từ trong tâm sẽ khiến người khác cảm động và chính bản thân tôi cũng cảm động.

Trong một quãng thời gian, tôi có buổi tập luyện 1-1 với một đồng tu, và nó rất bổ ích. Tôi thường không có thời gian luyện tập trong tuần, nên cuối tuần, tôi không thể hiện được sự tiến bộ trước giáo viên và mọi người trong nhóm. Nhưng khi tôi lên kế hoạch luyện tập với một đồng tu, tôi sẽ dành thời gian luyện tập cho cả tuần đó. Trên bề mặt thì tôi đang giúp các đồng tu, nhưng trên thực tế thì các đồng tu tinh tấn trong tu luyện lại đang giúp tôi. Tôi biết ơn vì các đồng tu đã bao dung với tôi, thiện đãi tôi, và tiếp nhận ý kiến của tôi. Tôi cũng cố gắng trao đổi từ bi với mọi người. Khi chúng tôi chơi lệch phách thì giáo viên luôn lịch sự nói rằng: “Thực ra, chúng ta đã cùng chơi đúng vào phách cuối.” Và tôi chỉ đang chia sẻ với các đồng tu điều mà tôi học được từ giáo viên. Chúng tôi tiếp tục khích lệ lẫn nhau và cùng đề cao.

Bất chấp trách nhiệm của tôi, đôi khi tôi bị lệch phách, tôi chơi sai và tốc độ chơi không đều. Một lần có một đồng tu chia sẻ rằng cô ấy cảm thấy vững khi đứng cùng những học viên như vậy trong khi diễu hành vì cô ấy không mắc lỗi. Tôi nghĩ duy trì ít lỗi sai là việc làm đúng đắn và tôi hy vọng mình sẽ là một thành viên mà các đồng tu có thể dựa vào.

Bài thơ sau đây là “Thiên Quốc Nhạc Đoàn” trong cuốn Hồng Ngâm IV để khích lệ các đồng tu.

Pháp cổ Pháp hiệu hiển Thiên uy

Khứ tà trừ ác hoán hồi quy

Mạt thế cứu nhân kinh thiên địa

Pháp Chính Càn Khôn phóng quang huy

Diễn nghĩa:

Trống Pháp kèn Pháp thể hiện ra cái uy của Trời

Đuổi tà trừ ác gọi [chúng sinh] trở về

Thời mạt thế cứu người chấn kinh cả trời đất

Pháp Chính Càn Khôn phóng ánh sáng rực rỡ

(Thiên Quốc Nhạc Đoàn, Hồng Ngâm IV)

(Bài chia sẻ được đọc ở Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của Thiên Quốc Nhạc Đoàn miền Tây Mỹ Quốc)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/12/199877.html

Đăng ngày 23-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share