Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-03-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vào năm 2013. Trước khi đắc Pháp, cuộc sống của tôi không có gì hạnh phúc. Tôi không thích việc giáo viên dạy không tốt mà lại nhận phong bì của phụ huynh. Tôi không thích cách các bạn học sinh chia bè kết phái và chỉ thích nói về việc nhà ai có nhiều tiền hơn. Trong một thùng thuốc nhuộm lớn như vậy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể giữ bản thân trong sạch mà không bị ảnh hưởng, nhưng tâm tật đố và tâm tranh đấu của tôi cũng không hề kém các bạn cùng lớp. Sự khác biệt duy nhất là tôi không thừa nhận mình có những tâm đó. Tôi thường xuyên bị mất ngủ do áp lực học tập vào năm thứ ba trung học cơ sở và sự bất bình trước những sự việc xảy ra xung quanh.

Kết quả kỳ thi giữa năm của tôi không đạt yêu cầu, khi nhận kết quả, tôi cảm thấy cả bầu trời như sắp sụp đổ. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian nghỉ học giữa năm, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi — tôi đã đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu tôi không biết tại sao mình lại muốn tu luyện, và tôi cũng không có cảm giác phấn khích giống mẹ tôi khi bà đắc Pháp cách đây vài tháng. Tôi đọc một vài trang trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và cảm thấy rằng Chân-Thiện-Nhẫn rất tốt, tôi mơ hồ cảm nhận được từ trong thâm tâm rằng đây là một sự ký thác, nhưng lúc đó tôi vẫn chưa thể được tính là một học viên chân chính. Mặc dù vậy, Sư phụ từ bi vẫn bắt đầu chăm sóc tôi kể từ đó.

Áp lực học hành của những năm học cấp ba tăng lên nhưng tôi không còn mất ngủ nữa. Ngay cả vào đêm trước cuộc thi đầu vào trường Đại học Hoa Kỳ ở Hồng Kông, mặc dù phòng khách sạn bên cạnh có tiếng nước chảy suốt đêm, tôi vẫn ngủ ngon.

Tôi bắt đầu thực sự tu luyện trong khi học năm thứ hai của cấp ba. Lúc đó, tôi quyết tâm trở thành đệ tử chân tu của Sư phụ. Khi tôi đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên trang web Minh Huệ, nhiều người đã đề cập đến việc “phát chính niệm vào thời gian quy định.” Nhưng tôi không biết đó là lúc nào. Tôi phát chính niệm lúc 9 giờ sáng, 12 giờ trưa, 3 giờ chiều và 6 giờ chiều, nhưng mãi sau này tôi mới thấy thông báo về thời gian phát chính niệm toàn cầu trên trang Minh Huệ. Lúc đó, chân tôi rất đau trong quá trình đả tọa. Mỗi khi ngồi đến 40 phút, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tuy nhiên, tôi đã nghiến răng và kiên trì mỗi khi nhớ tới lời giảng của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Có những lúc cảm thấy rằng quả thực không thể kiên trì đả tọa tiếp được nữa, liền tự nhủ mình hãy cố thêm 5 phút nữa thôi, cứ như vậy, dần dần tôi đã có thể đả tọa trong một giờ đồng hồ. Khi đó mỗi khi đả tọa xong, tôi phải nằm trên giường 1 lúc rồi mới có thể làm tiếp việc khác. Nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc về thành quả của mình.

Khi tôi biết rằng hằng ngày các học viên ở Trung Quốc bắt đầu luyện công nhóm vào lúc 3 giờ 50 sáng, tôi đã quyết tâm tham gia cùng họ. Tôi nhớ rằng khi luyện bài công pháp đầu tiên – “Phật triển thiên thủ pháp” – tôi cảm thấy bản thân như đang ở một không gian khác, và tất cả các học viên Đại Pháp ở Trung Quốc đang đứng cùng nhau để luyện công. Ngay lúc đó, cảm giác thật sự thiêng liêng và kỳ diệu. Mặc dù tôi không ở gần mẹ và không biết bất kỳ học viên Đại Pháp nào khác, nhưng khi luyện các bài công pháp vào buổi sáng, tôi cảm thấy rằng các học viên ở Trung Quốc Đại Lục dù ở cách xa nhau, nhưng dường như vẫn đang luyện công cùng nhau.

Lần đầu tiên tôi thuyết phục một người bạn cùng lớp thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó là ở trên tàu điện. Vốn dĩ tôi muốn nói cho cô ấy biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng không ngờ tôi chưa nói xong, cô ấy đáp lại rằng đã biết thông tin, vì cha cô ấy từng là cảnh sát. Khi họ đi công tác ở nước ngoài và nhìn thấy các quầy thông tin giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, cha cô ấy đã nói cho cô ấy biết tất cả về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất ngạc nhiên và cảm thấy rằng tôi nên giúp cô ấy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tuy nhiên, tôi không biết làm thế nào để thuyết phục thoái đảng. Tôi chỉ nhớ một câu trên trang web của Trung tâm Thoái Đảng Toàn cầu, rằng mọi người cần xóa dấu ấn của quỷ đỏ. Vì vậy, tôi liền nói với cô ấy: “Chỉ hiểu sự thật vẫn chưa đủ, bạn cần phải xóa dấu ấn của ma quỷ. Hãy để tôi giúp bạn thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ bằng cách dùng hóa danh.“ Ban đầu tôi e rằng cô ấy sẽ không chấp nhận lời đề nghị của tôi, nhưng thật bất ngờ, cô ấy đã đồng ý thoái mà không nói thêm một câu nào.

Sau khi lên tàu, tôi tiếp tục nói với cô ấy rằng ĐCSTQ đã bức hại các học viên Đại Pháp như thế nào. Có khá nhiều người trên tàu, một số người nhìn tôi một cách khó hiểu và muốn biết chúng tôi đang nói về điều gì. Nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi tiếp tục cao giọng nói, hy vọng rằng nhiều người sẽ nghe thấy những điều này.

Ở lối vào nhà ga tàu điện có cầu thang rất cao, mỗi lần bước lên tôi đều thấy rất ngại, nhưng tôi vẫn nhớ ngày hôm đó mình đã bước lên bậc thang trong tâm trạng vui mừng và tràn đầy lòng cảm kích đối với Sư tôn vì Ngài đã giúp tôi thuyết phục thành công bạn học thoái đảng. Giờ đây nghĩ lại, chiếc thang đó giống như sự khích lệ của Sư phụ dành cho tôi. Có Sư phụ, có Đại Pháp, dù cầu thang cao hay dốc thế nào, tôi vẫn có thể bước lên được.

Thời gian học cấp ba đã giúp tôi cảm nhận được sơ bộ tư vị của việc làm một người tu luyện, vì tôi đã minh bạch được con người vì sao tồn tại, không còn cảm giác lạc lõng và tủi thân như hồi học cấp hai nữa. Trước đây, tôi luôn cảm thấy mình là một “người tốt.” Cuối cùng tôi cũng biết được ý nghĩa của việc trở thành một người tốt chân chính là như thế nào. Tôi nhớ rằng tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi bay lên và nhìn thấy Sư phụ. Tôi vô cùng kích động, liền quay lại để gọi mẹ tôi đến. Ngay sau đó, Sư phụ đã nở một nụ cười với tôi, như thể Sư phụ đang nói với tôi rằng bây giờ tôi đã là một người tu luyện, tôi phải tiếp tục tinh tấn và tu luyện thật tốt.

Dưới sự an bài từ bi của Sư phụ, tôi đã đến Hoa Kỳ để học đại học. Sau khi đến với xã hội được tự do tu luyện này, tôi đã có được niềm vui khi tham dự một Pháp hội và lần đầu tiên được nhìn thấy và nghe Sư phụ giảng Pháp. Nhưng cũng có những lúc cuộc sống đại học quá sôi động và phong phú khiến tôi giải đãi trong tu luyện. Chớp mắt tôi đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu học Thạc sĩ.

Từ tháng 6 năm 2019, xảy ra cuộc biểu tình chống dự luật dẫn độ ở Hồng Kông, năm 2020 đại dịch virus Trung Cộng lan rộng toàn cầu, còn Hoa Kỳ xảy ra gian lận trong bầu cử, ba sự việc lớn như vậy liên tục phát sinh, khiến tôi cảm thấy rằng, vào thời khắc quan trọng này, lực độ giảng chân tướng của truyền thông rất lớn, tôi thân là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, chẳng phải nên gạt sang một bên nghề nghiệp hiện tại và cống hiến sức mình cho hạng mục truyền thông sao? Ý nghĩ này đã nhiều lần xuất hiện trong đầu tôi, mỗi lần đều cảm thấy trong thân thể có hai con người, một người nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà bạn vẫn ôm giữ chút học vị kia mà không bỏ được, không bỏ được tâm danh lợi sao?” Người kia lại nói: “Nhưng tôi là người ngoài nghề, không giỏi và cũng không có hứng thú làm truyền thông, tôi cảm thấy thích nghề nghiệp của mình hơn. Chẳng phải các ngành nghề đều nên có đệ tử Đại Pháp sao?” Giọng nói đầu tiên đáp lại: “Đừng bao biện, chính là bạn không buông bỏ được danh lợi.” Sự đấu tranh tư tưởng cứ liên tục xảy ra như vậy, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Đôi khi tôi nghĩ: “Liệu những người xung quanh tôi có cảm thấy rằng tôi coi danh tiếng và lợi ích cá nhân của mình quan trọng hơn Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi thực sự là người như vậy sao?”

Những áp lực từ cuộc sống và học hành đôi khi khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi nhớ lại những bài chia sẻ về tu luyện trên trang web Minh Huệ mà tôi đã đọc khi còn học trung học. Trong một bài viết, một học viên nói rằng mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy rất vui, cảm thấy lại thêm một ngày anh có thể tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm một người tốt. So với đồng tu đó, bản thân tôi mỗi ngày lại mong chờ nhanh chóng được nhắm mắt đi ngủ, một ngày chưa hết đã hy vọng nó sẽ nhanh chóng trôi qua. Cuộc sống của tôi như một bánh răng chuyển động không ngừng mà tôi chỉ biết chạy theo. Đôi khi, tôi không khỏi tự vấn bản thân: “Tại sao tôi lại không cảm thấy hạnh phúc như vậy? Chẳng phải là một học viên Đại Pháp là điều vô cùng hạnh phúc hay sao?”

Gần đây tôi lại bắt đầu mất ngủ. Kể từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi chưa từng bị mất ngủ, cho đến lần này. Khi nằm trên giường, tâm trí tôi rối bời, lo lắng cho tương lai của mình và mục tiêu nghề nghiệp của mình có đúng không. Đồng thời, tôi không biết mình nên hòa đồng với các đồng tu khác như thế nào. Đôi khi, tôi cảm thấy không muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình, đôi khi tôi không dám chia sẻ. Đủ thứ suy nghĩ đan xen vào nhau như mạng nhện khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Điều này khiến tôi rất lo lắng, vì tôi không muốn quay lại những ngày còn học trung học cơ sở của mình. Một đêm, tôi không thể ngủ lại được vì thế tôi đã ngồi dậy để luyện công. Tôi đột nhiên hiểu rằng mình sẽ không trở lại trạng thái khi còn học trung học cơ sở vì mình đã đắc Pháp rồi. Luyện các bài công pháp là một hình thức nghỉ ngơi tốt hơn ngủ. Có lẽ chứng mất ngủ là do Sư phụ muốn bảo tôi luyện công nhiều hơn. Cuối cùng, đúng như tôi dự đoán, tuy tôi chỉ ngủ được hai, ba tiếng vào đêm hôm đó, nhưng sau khi hoàn thành năm bài công pháp, tinh thần của tôi đã tốt hơn rất nhiều so với những ngày tôi ngủ một giấc từ tối đến sáng.

Một lần, tôi có mâu thuẫn với một người quen, nhưng tôi đã biết cách khoan dung và xin lỗi người ấy một cách chân thành. Chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với các đồng tu, tôi thường không cảm thấy rằng mình sai. Tôi cảm thấy rằng thể ngộ của tôi đúng. Do đó, tôi cảm thấy rất khó để hòa đồng với các học viên khác.

Trên thực tế, tất cả các học viên đều có những điểm đáng để học hỏi. Một số học viên kiên trì luyện công vào buổi sáng, trong khi một số thì toàn tâm toàn ý vào các hạng mục của Đại Pháp. Đây là những điều mà tôi đã không làm tốt.

Tu luyện chính là quá trình đề cao bản thân. Tôi tự hỏi thay vì phàn nàn về việc khó hòa đồng với các học viên khác, tại sao tôi không tập trung vào bản thân mình? Có lẽ tôi thực sự có những vấn đề mà các học viên đã đề cập. Đó chẳng phải là chấp trước không muốn bị người khác chỉ trích và không dám nghe người khác chỉ ra chấp trước mà tôi cần loại bỏ sao? Hiện giờ nghĩ lại, lòng tôi đã nguôi ngoai hơn rất nhiều, tôi không còn cảm thấy vướng bận bởi những suy nghĩ này nữa. Khi học cấp hai, tôi luôn cảm thấy cuộc sống không có gì đáng để mong đợi. Tôi là một học sinh trung bình, ngoại hình trung bình. Tôi cảm thấy mình chỉ là một hạt bụi tầm thường trong thế giới bao la, rộng lớn này. Tám năm trôi qua và tôi đã từ một cậu học sinh trung học trở thành một thanh niên. Tôi thực sự biết ơn vì tôi đã tìm thấy Đại Pháp và bước vào con đường chân chính từ khi còn trẻ, trong khi xung quanh có thể có rất nhiều cám dỗ. Mặc dù đôi khi tôi bị rơi rớt trên con đường tu luyện của mình, nhưng Sư phụ và Đại Pháp đã hết lần này đến lần khác kéo tôi lên từ trong những tình huống tuyệt vọng nhất. Tôi đã nhiều lần trào nước mắt khi viết bài chia sẻ thể ngộ tu luyện này. Sư phụ thật sự từ bi. Dù tôi gặp phải hoàn cảnh tồi tệ như thế nào, Ngài vẫn luôn chăm sóc tôi và giúp tôi cải thiện bản thân qua những khó khăn. Tuy nhiên, trong thế giới con người bận rộn ngoài kia, tôi vẫn thường một hồi tinh tấn, một hồi giải đãi. Tôi hy vọng rằng từ bây giờ, tôi sẽ tu luyện bản thân thật tốt và cứu độ chúng sinh. Tôi sẽ giữ trạng thái mà Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện như thuở ban đầu, sẽ tất thành.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/11/法轮大法让我不再迷茫-439827.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/16/199935.html

Đăng ngày 17-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share