Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2022] Một ngày Chủ nhật mùa hè năm 1997, tôi đạp xe đến nhà một người bạn. Khi đi ngang qua công viên, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc rất đặc biệt, tiếng nhạc này như ùa vào tai tôi. Tôi nghe thấy rất rõ ràng, như thể có một chiếc loa được đặt ngay bên tai tôi. Tôi chưa từng nghe bản nhạc này và tôi tự hỏi nó đến từ đâu. Nó khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Trước đây tâm trí tôi rất bế tắc, dường như bị thứ gì đó bao kín lại, hôm nay bản nhạc này khiến tôi thấy thật khoan khoái, không còn thấy lo lắng hay nóng nảy nữa. Trước đây tôi chưa từng có được cảm giác giống như vậy.

Tôi là một người nóng nảy và thẳng thắn, nói làm là làm, không dài dòng. Công việc hàng ngày của tôi rất bận rộn. Tôi làm toàn bộ việc nhà, tôi cũng chăm sóc con cái và bố mẹ tôi. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuộc sống của tôi cứ xoay quanh hai điểm — từ nhà đến nơi làm việc và sau đó từ nơi làm việc về nhà.

Trừ những lúc đi ngủ không biết gì, còn lại thân thể và tâm trí của tôi luôn trong trạng thái căng thẳng. Bản nhạc này đã khiến tâm trí của tôi lập tức cải biến, trở nên ôn hòa, điềm đạm, bình tĩnh, không suy nghĩ nhiều nữa, cảm thấy rất thoải mái.

Tôi cảm thấy đây nhất định không thể là bản nhạc bình thường! Hơn nữa, không biết đây là loa của ai mà chất lượng tốt đến vậy. Tôi quyết định vào công viên xem sao. Tôi muốn cảm ơn người đã chơi bản nhạc khiến tâm trạng của tôi thay đổi như vậy.

Tôi vội vã vào công viên, thấy ở đây có rất nhiều người, trong công viên có đến bảy, tám chiếc loa, đều đang bật nhạc cho các nhóm tập khí công, mỗi nhóm 3 đến 5 người đứng thành vòng tròn, một số nhóm dùng tay chân đánh vào thân cây, tôi chưa từng thích loại khí công này. Tìm một lúc nhưng không thấy nơi phát ra bản nhạc mà tôi đã nghe thấy, tôi liền chuẩn bị rời đi. Lúc này dường như có gì đó thôi thúc tôi đi về phía Bắc, tôi nhìn thấy một nhóm người khác, đây chính là nơi phát ra bản nhạc mà tôi đang tìm kiếm.

Tôi nhìn thấy một biểu ngữ với dòng chữ “Pháp Luân Công”, phía trước có hơn 200 người đang luyện công. Họ đứng thành hàng ngang và hàng dọc ngay ngắn, lặng lẽ thực hiện các động tác đều tăm tắp. Đó là một cảnh tượng thật cảm động!

Một bản nhạc tuyệt vời như vậy, với nhiều người theo tập, tôi nghĩ môn công pháp này hẳn là rất tốt, tốt hơn các môn tu luyện khác. Ngay sau đó buổi luyện công kết thúc, mọi người lặng lẽ rời đi.

Tôi do dự không muốn rời đi và tự hỏi liệu họ có quay lại vào ngày hôm sau không.

Lúc này một bà lão tóc bạc phơ, da hồng hào, dáng người ngay thẳng, khỏe khoắn bước đến và hỏi tôi có phải là người mới đến không. Sau đó bà hỏi: “Cô có nghĩ tôi là người có bệnh không?” Tôi liền trả lời nhìn bà không giống người có bệnh.

Bà liền kể rằng: “Bệnh viêm phế quản kéo dài suốt 70 năm của tôi đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Bà nói rằng bà rất vui và bà mong mọi người biết rằng Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, là người đã cứu bà và bệnh của bà đã khỏi sau khi tập luyện được một tuần.

Bà giải thích: “Tôi bị viêm phế quản nặng khi còn nhỏ, nó đã đeo bám tôi trong nhiều năm. Căn bệnh này khiến người bệnh không thể thở, ăn uống, cúi gập người hoặc đứng thẳng. Nước da của tôi xạm lại, môi tím tái, ngay cả khi nói chuyện tôi cũng cảm thấy gần như hết hơi. Năm nào tôi cũng phải đi tiêm và uống thuốc nhưng vẫn không đỡ.”

Tôi hỏi bà làm thế nào mà hồi phục nhanh như vậy. Bà xúc động nói: “Sư phụ Lý đã cứu tôi và biến tôi thành một người tốt và khỏe mạnh. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn một tháng trước.”

“Sau khi tôi luyện công khoảng một tuần, Sư phụ bắt đầu tiêu nghiệp và tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi đã ho ra đờm trong bảy ngày. Đến ngày thứ tám, tôi đã hết ho và hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Bây giờ lưng tôi đã thẳng. Tôi có thể ăn, ngủ và thấy tràn đầy năng lượng. Thế giới quan của tôi đã thay đổi và tôi cảm thấy như mình đang ở tuổi đôi mươi. Tôi bắt đầu làm việc nhà và dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài. Chồng tôi đã khuyến khích tôi đi thăm họ hàng và bạn bè của chúng tôi, và nói với họ rằng bệnh của tôi đã được chữa khỏi, và chính Sư phụ Lý của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và cả gia đình chúng tôi.”

Khi tôi lắng nghe câu chuyện của bà, tôi cảm nhận sâu sắc rằng Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường. Tôi đã nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân năm ngày sau đó và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/11/优美的乐曲引领我走進了大法修炼-440924.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/16/199929.html

Đăng ngày 13-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share