Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2022] Vì chúng ta đã được thụ ích quá nhiều từ Đại Pháp, ân điển mà Sư phụ cấp cho chúng ta quá nhiều, chúng ta vĩnh viễn không cách nào báo đáp được. Chúng ta chỉ có thể kiên định niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp, tu tốt bản thân, làm tốt ba việc, mới có thể khiến Sư phụ vui mừng nhất. Tôi rất muốn viết xuống những thể hội của mình, nhưng lại không biết viết như thế nào, vì vậy tôi đã kể lại vài câu chuyện đơn giản và nhờ đồng tu chia sẻ.

Con trai tôi nói người bán ngũ cốc lại không được ăn ngũ cốc ngon

Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất khỏe mạnh, thân thể nhẹ nhàng vô bệnh. Những người thanh niên cũng không theo kịp tôi, làm việc không bằng tôi, mỗi ngày đều cảm thấy cuộc sống vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Con của tôi cũng gặp thuận lợi trong cuộc sống. Đây đều là phúc phận mà Đại Pháp cấp cho gia đình tôi. Tuy nhiên, người tu luyện vẫn sẽ gặp một số khảo nghiệm, bởi vì người tu luyện phải chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp để yêu cầu bản thân.

Gia đình tôi có một cửa hàng bán ngũ cốc. Tôi luôn đối xử tốt với khách hàng và không bao giờ lừa dối họ. Ngũ cốc được giao đến nhà khách hàng đúng hẹn và tôi luôn nở nụ cười khi nói chuyện với họ. Khách hàng rất tin tưởng và thích mua của chúng tôi.

Đôi khi khách hàng mang đến cửa hàng những ngũ cốc có mối mọt do bị để quá lâu mà không dùng. Họ muốn chúng tôi đổi cho họ ngủ cốc mới. Chúng tôi không biết họ có mua hàng của chúng tôi hay không và họ đã mua của chúng tôi bao lâu rồi. Tuy nhiên, tôi không hỏi câu nào và vẫn đổi cho họ.

Nhưng không thể bỏ phí số ngũ cốc bị mối mọt đó, nên chúng tôi đã mang về nhà để ăn. Một ngày nọ, con trai tôi nhận xét: “Người bán ngũ cốc lại không được ăn loại ngũ cốc ngon.” Tôi không cảm thấy phiền lòng, vì tôi nghĩ đây đều là hảo sự và giúp tôi trừ bỏ tâm chấp trước vào lợi ích.

Bị ong đốt

Một lần khi tôi lên núi hái nấm, tôi bị ong đốt vào ngón tay giữa, đau đến thấu xương. Nghe nói nghiền rát rau sam để đắp lên vết ong đốt sẽ có thể giúp giảm viêm và giảm đau. Nhưng tôi biết rằng là người luyện công, tôi sẽ không sao cả, trên đường về, tôi liền gỡ bỏ miếng rau sam đó đi. Buổi tối tôi luyện tĩnh công, sau đó phát chính niệm lúc nửa đêm rồi đi ngủ. Khoảng 2 giờ sáng thức dậy, tôi thấy bàn tay sưng tấy, trong lòng liền thấy bất an. Tôi buộc một sợi dây màu đỏ vào cổ tay để tránh vết sưng lan rộng lên phía trên. Tôi đeo trong suốt một ngày, đến buổi tối khi đi học Pháp nhóm vẫn đeo.

Sau khi học Pháp, một đồng tu nói với tôi: “Tôi đã không đến bệnh viện hay sử dụng bất kỳ loại thuốc nào khi bị gãy xương cổ tay. Tôi đã luyện công và học Pháp. Tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tay và vai tôi bị sưng tấy, nhưng tôi không thấy sợ. Nó đã hồi phục trong vòng một tháng.”

Anh ấy tiếp tục: “Trong khi luyện công, tôi cảm thấy Pháp Luân đang chữa lành bệnh cho tôi, đồng thời cảm thấy nhiều Pháp Luân xoay trên tay. Con tôi còn không tin rằng tôi bị gãy xương, liền mang phim chụp X-quang của tôi đến cho bác sĩ trên thành phố kiểm tra. Bác sĩ đã xem và xác nhận, còn nói với cháu rằng tôi phải giữ tay cố định trong vòng một tuần để tránh để tình hình diễn biến xấu. Tôi đã nói với cháu đừng lo lắng, Sư phụ sẽ bảo vệ tôi.”

Những lời nói của đồng tu khiến tôi cảm động. So với anh ấy, ngón tay của tôi chẳng là gì, tôi lại còn dùng cách của người thường để xử lý, tâm trí cũng không ổn định. Phải chăng tôi đã thiếu tín Sư tín Pháp?

Tôi đã tháo sợi dây màu đỏ ra. Người hàng xóm ở tầng trên của tôi nói: “Chị cần đi tiêm, nếu không sẽ không ổn đâu.” Tôi nói: “Đừng lo lắng.” Tôi tu luyện Đại Pháp, tôi được Sư phụ bảo hộ, tôi không thể sợ hãi. Tôi cần phải hướng nội nhiều hơn. Tại sao ban đầu tâm trí của tôi không ổn định? Tôi sợ hãi vì chính niệm của tôi không đủ mạnh. Khi tôi phát hiện ra chấp trước này, vết sưng tấy đã giảm bớt và tay tôi đã lành trở lại.

Chúng ta cần nhớ rằng mình là người tu luyện, dù gặp bất cứ điều gì, khi chúng ta cần kiên định tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, không có khổ nạn nào mà chúng ta không thể vượt qua.

Cứu người trong đại dịch

Khi đại dịch Covid-19 bùng phát ở Vũ Hán vào năm 2020, các học viên đã sử dụng thẻ điện thoại để gọi điện đến Vũ Hán. Có lần tôi gọi cho một người dân ở đó, nói được một lúc, nước mắt tôi rơi xuống, tôi nghĩ đại dịch nghiêm trọng như vậy, vẫn còn nhiều người bị mê hoặc bởi lời lừa dối của Trung Cộng, nếu như không minh bạch chân tướng thì sẽ bị đào thải, thật đáng thương. Đối phương sau khi nghe tôi giảng chân tướng về Đại Pháp liền đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Một lần có một cô gái nhấc máy nghe cuộc gọi của tôi, tôi hỏi thăm cô ấy và nói với cô ấy rằng hiện tại dịch bệnh rất nghiêm trọng, hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đề nghị cô ấy hãy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Nghe xong, cô ấy nói cô chưa từng gia nhập đảng nhưng đã từng gia nhập Đội thiếu niên tiền phong. Tôi liền giúp cô ấy thoái đội. Cô nói rằng cô rất hận ĐCSTQ, nó không mang lại gì tốt đẹp cho cô. Cô ấy còn nói rằng đã chờ cuộc điện thoại này lâu rồi, khi nhận được cuộc gọi hôm nay cô rất vui mừng, cô ấy tin rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,”

Trong thời gian diễn ra đại dịch, chúng tôi không chỉ phân phát tài liệu giới thiệu Đại Pháp ở địa phương mà còn đi phát ở các vùng nông thôn. Ở các vùng nông thôn thường có nhiều chó, chúng tôi tới nhà nào, chó của nhà đó liền sủa, có lúc chủ nhà bước ra hỏi chúng tôi đang làm gì, tôi bình tĩnh nói với họ rằng tôi muốn tặng họ một tập tài liệu giải thích sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không cảm thấy nản lòng khi có người từ chối nhận, chỉ tiếp tục làm việc của mình. Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể biết được chân tướng và được đắc cứu. Có lần, hàng chục học viên chúng tôi đến một ngôi làng. Trời mưa rất to. Tất cả tài liệu của chúng tôi đều được đựng trong túi nhựa và luôn khô ráo. Tuy nhiên, tất cả chúng tôi đều ướt đẫm và lạnh, nhưng tâm của chúng tôi rất ấm áp. Chúng tôi hy vọng mọi người sẽ đọc tài liệu và được cứu.

Chúng tôi cũng đã làm một số thẻ có in mã QR. Mọi người có thể đọc các thông tin giảng chân tướng sau khi quét mã này. Chúng tôi phát thẻ ở khắp mọi nơi, đôi khi cài chúng trên kính chắn gió của ô tô. Một học viên và tôi đã phân phát hơn 600 thẻ ở một thành phố. Sau đó, chúng tôi lại đến đó với 700 chiếc thẻ nữa. Một người bảo vệ đã theo dõi chúng tôi và cố gắng ngăn chúng tôi phát thẻ. Chúng tôi đã nhanh nhẹn tránh ông ấy, và cuối cùng cũng vẫn phát được toàn bộ số thẻ mang theo. Chúng tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh và giúp đỡ chúng tôi.

Chúng tôi đã gặp một người dường như là một bệnh nhân từng bị đột quỵ. Khi chúng tôi nói chuyện với ông ấy, ông ấy phản ứng chậm và nói không được rõ ràng. Cử động của ông ấy không được bình thường. Khi chúng tôi hỏi ông ấy từng gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới không, ông ấy chỉ nói: “À à.” Chúng tôi liền nói với ông ấy rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Thật ngạc nhiên, ông ấy từ tốn nói theo rồi mỉm cười. Ông ấy rất vui và liên tục cảm ơn chúng tôi khi chúng tôi rời đi.

Chúng ta hãy tinh tấn hơn trên đoạn đường Chính Pháp cuối cùng này. Chúng ta cần phải hoàn toàn tín Sư tín Pháp, tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều người hơn nữa, để chúng ta có thể hoàn thành sứ mệnh của mình và trở về ngôi nhà của mình trên Thiên thượng.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/5/439301.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/16/199927.html

Đăng ngày 16-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share