Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-04-2022] Tôi và chồng đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm, vượt qua phong vũ đi được đến ngày hôm nay là nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ. Ban đầu, các con còn phản đối chúng tôi tu luyện, bảo rằng, “Nếu chúng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn thì sẽ bị người ta bắt nạt!” Chúng tôi vẫn bất động tâm. Khi bắt đầu tham gia học Pháp và luyện công tập thể, thể chất và tinh thần của tôi rất nhanh cải biến. Chúng tôi đã có thể đọc và viết mà không cần phải đeo kính, bao nhiêu bệnh cũ cũng không còn nữa. Các con cũng thấy an tâm khi thấy chúng tôi trở nên khỏe mạnh.
Con trai út của tôi nói: “Thấy bố mẹ sức khỏe dồi dào thế này thì tốt rồi. Chúng con đã thấy được sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.”
Tất cả các con của tôi đều đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Đoàn Đội, cũng bắt đầu luyện công và tu luyện tâm tính.
Chúng tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm mỗi ngày, đồng thời tham gia các hạng mục giảng chân tướng và phối hợp tốt với các đồng tu khác. Chúng tôi đã mua máy tính và máy in để làm tài liệu giảng chân tướng và in thông điệp giảng chân tướng trên tiền giấy. Nhiều cửa hàng nhỏ và siêu thị đều thích sử dụng.
Chồng tôi năm nay 93 tuổi. Hai năm qua, ông ấy gặp nhiều vấn đề, đọc Pháp không trôi chảy, có khi đang đọc lại bị mất dấu, các đồng tu khác lại phải giúp đọc nốt đoạn đó. Ông ấy luyện công thì động tác không chuẩn xác, không luyện được bài công pháp số hai, phát chính niệm thì thường ngủ gật. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở ông ấy mà không thấy cải thiện.
Trước đây, chồng tôi khỏe mạnhm không hề mệt mỏi, cho dù phải đi bộ một quãng đường dài. Chẳng hạn, đôi khi, ông ấy không xuống xe buýt ở điểm dừng của chúng tôi vì muốn giảng chân tướng cho nhiều hành khách hơn. Sau đó, ông ấy thường đi bộ một quãng đường dài về nhà. Giờ đây, ông ấy phải chống gậy và thường phải nhờ tôi đỡ mới đi lại được.
Tôi trở nên lo lắng và không chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, có lúc thậm chí còn to tiếng với ông ấy.
Sau đó, tôi nhận ra tâm tính của mình đang rớt xuống. Ngay cả một chuyện nhỏ cũng có thể làm tôi động tâm, tôi đã vấp ngã. Mặc dù, cú ngã này không nặng lắm và tôi nhanh chóng vượt qua được. Nhưng tôi không hướng nội xem tại sao lại xảy ra chuyện này.
Buông bỏ tình
Cho đến một đêm nọ, tôi mơ thấy hai chúng tôi đang đợi một chuyến tàu, thực ra tàu cách chúng tôi không xa, nhưng chúng tôi phải leo lên một cây cầu vượt ba tầng để lên tàu. Khi chuẩn bị lên tàu, tôi quay lại thì thấy chồng tôi vẫn đang ở bậc thứ nhất của cầu vượt. Tôi cố gọi mãi, nhưng ông ấy không nghe thấy. Tôi đã bật khóc khi tàu chạy mất, trong khi tôi vẫn đứng đợi ông ấy. Tôi thức dậy, vẫn thấy mình đang khóc, nước mắt ướt cả gối.
Giấc mộng này khiến tôi chấn động. Sư phụ đang điểm hóa tôi điều gì? Tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn và học thuộc Pháp. Tôi nhận ra rằng mình có tâm lo lắng quá nhiều. Ông ấy học Pháp, luyện công, phát chính niệm không tốt, không lên được tàu, tôi đều sốt ruột. Tại sao tôi lại lo lắng cho ông ấy? Bởi ông ấy là chồng tôi, tôi sợ ông ấy sẽ không thể theo kịp tiến trình Chính Pháp, rồi không thể viên mãn. Đây chẳng phải là cái tình của người thường sao. Sư phụ đã an bài việc tu luyện của mỗi đệ tử. Việc ông ấy tu luyện như thế nào, tôi muốn là được sao?
Trong mơ, tôi không lên tàu chỉ vì đợi ông ấy. Đó là hậu quả khi tôi không buông bỏ chấp trước. Tôi nhận ra rằng vấn đề của chồng tôi có thể là cơ hội để tôi loại bỏ chấp trước. Đó là khổ nạn, là khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua. Tôi nói trước Pháp tượng Sư phụ: “Sư phụ, con học Pháp không tốt nên mới chấp trước vào tình lâu như vậy mà không nhận ra. Từ nay, con sẽ dùng Pháp để đo lường, dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để quy chính bản thân, học Pháp tốt, chiểu theo an bài của Sư phụ để đi tốt trên con đường tu luyện sau này.”
Quan niệm tư tưởng của tôi liền chuyển biến, trừ những lúc cùng chồng học Pháp, luyện công, phát chính niệm ra, thời gian còn lại, tôi đều học thuộc và chép “Luận ngữ” và “Hồng Ngâm”. Tâm oán trách ông ấy chuyển thành lý giải và đồng tình, khi giúp ông ấy, ngữ khí cũng bình hòa hơn nhiều. Dần dần, ông ấy cũng lấy lại tốc độ đọc Pháp như bình thường. Các đồng tu cũng thấy vậy đều động viên ông ấy, “Ông anh cả giỏi quá!”
Một ngày hè, chúng tôi đi phát tài liệu và giảng chân tướng cho chúng sinh. Chiều tối, trên đường về, chúng tôi nghe tiếng ai gọi từ đằng sau. Quay lại, tôi thấy bà hàng xóm tầm 70 tới hỏi chuyện: “Bà này, chuyện gì thế? Đợt trước, tôi thấy bà còn phải dìu ông ấy đi lại, mà sao giờ không cần nạng, ông đã đi lại được rồi”. Tôi nói: “Đó là uy lực của Đại Pháp”. Bà ấy trả lời, “Thật thần kỳ quá!” Tôi nghĩ bụng, lần sau gặp lại, nhất định phải giảng chân tướng kỹ lưỡng cho bà ấy mới được!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/6/439713.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/12/199878.html
Đăng ngày 13-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.