Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 23-03-2022] Tôi sống cùng vợ chồng chủ nhà trong một căn hộ dùng chung nhà bếp và phòng vệ sinh. Ông bà chủ đã ngoài 70 tuổi. Mọi việc trong nhà như đi chợ, nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, lau nhà, dọn vệ sinh đều do một mình ông chủ làm. Vì bà chủ làm gì, ông chủ cũng xoi mói, nên bà dứt khoát không làm gì hết. Tuy nhiên, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do bà chủ quyết định.
Tôi sống chung với họ đã tám năm. Trước dịch bệnh, ngày nào họ cũng đến sòng bạc kiếm tiền bất kể trời mưa trời gió. Trong thời gian này, tôi cũng có vượt một số quan tâm tính, cũng từng bị ông chủ xoi mói, nhưng tôi vẫn chưa thật sự tống khứ các tâm cần phải bỏ. Để tránh bị ông chủ xoi mói, tối nào tôi cũng làm xong mọi việc trước khi họ về nhà, sau đó tôi trốn vào phòng, hạn chế đi ra ngoài. Tôi biết rõ mình đang tránh né vượt quan, nhưng dưới sự thúc đẩy của tâm an dật, tôi đã trốn tránh nó trong nhiều năm qua.
Dịch bệnh ập đến, ông bà chủ ngày nào cũng ở nhà, tôi không còn chỗ trốn nữa, nên đành kiên trì đối mặt với họ.
Ông chủ thích ngủ trong nhà bếp. Chỉ cần ông ngồi trên giường thì sẽ nhìn thấy toàn cảnh nhà bếp và phòng vệ sinh. Từ phòng tôi đến nhà vệ sinh phải đi ngang qua bếp. Hễ tôi ra khỏi phòng thì ông chủ cứ chăm chăm nhìn theo; không phải là ông háo sắc, mà là ông thấy không yên tâm. Đến nỗi lúc đang thái rau, ông sẽ dừng tay lại, ngoảnh đầu nhìn tôi ra khỏi phòng, rồi xoay đầu nhìn tôi đi vào nhà vệ sinh. Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh, ông cũng nhìn theo như thế. Bất kể làm gì, ở sau lưng tôi lúc nào cũng có cặp mắt dõi theo. Mới đầu, tôi còn cảm thấy ghê sợ. Vậy nên, ngày nào bước chân ra khỏi phòng, tôi cũng nghĩ mình đang đề cao tâm tính; hễ về lại phòng, tôi liền nhớ Sư phụ giảng:
”đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Người ta còn chưa đánh mắng tôi, mà tôi đã chịu không nổi, tâm này không bỏ thì có thể tu thành chăng? Thần Phật là từ bi với chúng sinh, cái tâm này của tôi ắt phải bỏ đi. Dần dần, tôi không còn để ý đến nó nữa, và cuối cùng tôi đã vượt qua quan này.
Tiếp theo là tâm sợ hãi. Ông chủ rất ghét người khác vào bếp cùng lúc với mình. Hàng ngày, tôi chỉ nấu một bữa cơm giữa giờ ông chủ làm bữa sáng và bữa trưa. Nhưng lúc tôi đang nấu, ông lại chen vào nấu bữa trưa. Có lẽ ông nghĩ thức ăn để lâu sẽ không ngon, nên đổi sang dùng nồi áp suất để nấu cơm, sau lại đổi sang rửa rau, về sau bà chủ ngăn cản, ông bèn đặt một cái thớt gỗ thật to ở trên bàn bếp, tôi chỉ còn biết thái rau ở chỗ bên cạnh bồn nước. Lúc tôi nấu cơm, ông chủ đi tới đi lui ở bên cạnh, lúc thì ông nói tôi xài nước nhiều quá, lúc thì ông nói tôi mở vòi nước lớn quá, đun lửa lớn quá, nấu ăn quá lâu, ông khiến tôi hết sức căng thẳng. Lúc thì ông nói tôi nấu nướng làm bẩn sàn nhà, lúc thì ông nói tôi cọ rửa sàn nhà bếp làm bẩn giẻ lau. Mỗi lần nấu xong, tôi sẽ dọn dẹp bàn bếp, bếp lò, tường và sàn nhà sạch sẽ. Ông chủ lại nói tôi chà rửa bàn bếp làm cho giẻ lau bị bẩn. Do đó, tôi đã tự mình chuẩn bị giẻ lau riêng. Ông chủ nấu ăn ba bữa một ngày. Tuy ông rất thích chiên xào, nhưng không chịu mở cửa hay bật máy hút dầu. Nhưng hễ tôi nấu thì ông lại nói nặng mùi. Lần nào ông cũng kêu tôi mở cửa lớn, đến nỗi tôi nấu cơm trắng bằng nồi áp suất mà ông cũng nói nặng mùi, ông bảo tôi bê nồi ra ngoài ban công. Gặp lúc trời mưa trời tuyết, tôi đành bê nồi vào trong phòng để nấu.
Càng sợ lại càng làm sai, có khi tôi quên tắt đèn trong nhà vệ sinh, có khi chưa khóa kỹ vòi nước, mấy việc này xảy ra cũng không ngẫu nhiên. Ông bà chủ thường hay tức giận cho tôi một trận. Có một lần, họ nói tôi không khóa kỹ vòi nước nên họ phải trả hơn 50 nhân dân tệ tiền nước. Tôi bèn trả tiền cho họ, nhưng bà chủ lại nói: “Nếu tôi thu tiền của cô thì từ nay về sau không thể nói cô được nữa.” Rốt cuộc hai tháng tiền nước ghi trên hóa đơn chưa tới 50 nhân dân tệ.
Ông chủ luôn gây áp lực cho tôi, khiến tôi nghĩ rằng mình làm gì cũng trễ việc của ông. Tôi đang nấu cơm, ông cũng không quên nhắc một câu: “Cô nấu trước, chờ cô nấu xong rồi tôi nấu”. Tôi thường vội vàng nấu cơm cho xong, nhưng một tiếng đồng hồ sau cũng không thấy ông chủ nấu nướng gì. Ngay cả lúc tôi đi vệ sinh, ông chủ cũng kéo quần đứng chờ trước cửa.
Tóm lại, lúc tôi ra khỏi phòng, hễ động một cái tức là làm sai, trái cũng sai, phải cũng sai, hôm nay ông muốn tôi thế này, nhưng ngày mai ông lại nói tôi không nên như thế. Ngày nào tôi cũng phập phồng lo sợ, thấp tha thấp thỏm, áp lực tâm lý rất lớn. Mỗi lần bước ra khỏi cửa, tôi bèn nghĩ là đề cao tâm tính, lúc về lại phòng thì tôi niệm tới niệm lui Pháp của Sư phụ:
”Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Có một ngày, tôi đột nhiên tỉnh ngộ mình làm vậy không đúng. Tôi đường đường chính chính là đệ tử Đại Pháp, sao có thể như này được? Đằng sau tâm sợ hãi này là cái gì? Nó là tâm không muốn bị người khác nói, là tâm sĩ diện, tự tôn và tự ngã. Sau khi tôi tìm ra các chủng tâm này, thì tâm sợ hãi cũng biến mất. Tôi liên tưởng đến việc: Lúc bình thường tôi cố gắng làm tốt, những đồ dùng chung trong nhà đều do tôi mua, tôi chủ động dọn dẹp vệ sinh chung, tôi không làm điều mà ông chủ không thích, cố gắng làm việc theo thói quen sinh hoạt của ông, nhưng mà xuất phát điểm của tôi là gì? Có nghĩ cho người khác chưa? Có thiện đãi người khác chưa? Hoàn toàn chưa, tôi vẫn sợ bị người khác nói, vẫn còn ích kỷ, hầu như tôi làm tốt là để không bị người khác nói. Tôi phải thay đổi tâm thái này, thật sự làm một người vô tư vị tha, đây mới là phương hướng tu luyện.
Tâm sợ hãi biến mất, nhưng ngay sau đó, tâm tranh đấu lại nổi lên. Mỗi lần ông chủ nói tôi điều gì, tôi liền cảm thấy ấm ức, vội đi giải thích. Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi thấy không đúng, tâm tranh đấu này cũng phải bỏ.
Tôi cứ nghĩ cuối cùng mình đã vứt bỏ những tâm này, nhưng rốt cuộc khảo nghiệm lại tăng lên. Ông chủ thích nổi nóng hơn, ngày nào cũng chằm chằm nhìn tôi với cặp mắt giận dữ, dù chút việc nhỏ cũng khiến ông bốc hỏa ngùn ngụt. Đến nỗi tôi làm việc gì nghĩ cho ông, ông cũng phát hỏa. Mỗi lần ông chủ tức giận, tôi sẽ quay về phòng nhớ lại Pháp lý nhất cử tứ đắc trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi không nghĩ đến liệu kiếp trước mình có thiếu nợ ông chủ hay không, tôi luôn mượn cớ để không đào sâu tâm tính của mình.
Một hôm làm cơm xong, tôi hỏi ông chủ xem ông có nấu bữa trưa liền không, nếu không thì tôi sẽ đun nước hầm một chút thịt sườn và dùng nồi áp suất điện nấu ở ngoài ban công, không cần chờ ông nấu xong cơm trưa rồi tôi mới làm. Bà chủ nói không nấu cơm trưa sớm vậy, bà bảo tôi làm trước. Ông chủ chạy tới chỉ vào mặt tôi, tức giận nói: “Từ nay về sau, cô chỉ có thể nấu cơm từ 10 giờ rưỡi đến 11 giờ rưỡi. Tôi chỉ cho cô đúng một tiếng đồng hồ để nấu ăn.” Tôi nói với bà chủ vậy thì hà khắc quá, tôi làm sao có thể đảm bảo nấu cơm trong thời gian quy định, nếu lỡ có việc thì tôi biết làm sao? Bà chủ bảo tôi đừng tính toán so đo với ông chủ, chẳng phải cô tu Chân-Thiện-Nhẫn sao? Tôi nói nếu không tu luyện thì tôi đã sớm dọn đi rồi. Nghe tôi nói dọn đi, bà chủ quýnh lên, vội vàng gọi điện cho con gái ở North Carolina. Chủ nhà này là con gái của ông bà chủ, năm nào cô cũng về thăm cha mẹ mấy lần. Cô nói từ nào đến giờ chưa có ai thuê nhà khiến cô yên tâm giống như tôi. Con gái chủ nhà bảo tôi nghe điện thoại, cô nói xin lỗi tôi, là cha cô đã làm sai, xâm phạm nhân quyền, cô còn nói mẹ cô cũng không chịu nổi. Tôi cảm thấy xấu hổ, bèn nói: “Tôi không ngờ mình làm lớn chuyện thế này, là do tôi làm không tốt.” Từ đó về sau, hễ tôi nấu cơm, thì bà chủ sẽ kéo ông chủ về phòng, nhưng ông chủ vẫn kiếm cớ đi ra xem. Tôi biết mình cần mở rộng tấm lòng, phải học cách bao dung, không thể so đo tính toán với người khác. Đây chẳng phải là cảnh giới mà người tu luyện nên đạt đến hay sao? Từ nay về sau, nếu ông chủ lại phát hỏa, thì tôi sẽ làm tốt việc mình cần làm tốt và không bị dẫn động nữa.
Tôi nghĩ về cơ bản những tâm nào cần bỏ đã được động chạm đến, và tôi cũng trừ bỏ chúng không ít. Tuy nhiên, vào ngày 20 tháng Giêng, tổng thống Mỹ tiền nhiệm vẫn chưa nhậm chức, tâm tôi nặng trĩu sau khi biết tin, cảm thấy người xấu cản đường, đạo đức nhân loại đã tuột xuống không còn giới hạn, trong tâm tôi rất khó chịu. Sau đó, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng, rồi nghe thấy ông chủ đùng đùng nổi giận ở ngoài. Ông nói tôi đi vệ sinh lâu quá, ông muốn vào rửa mặt. Nếu tôi sử dụng nhà vệ sinh lâu hơn, chẳng hạn như lúc đi tắm, thì tôi sẽ hỏi ông bà chủ xem họ có cần dùng trước hay không. Bình thường gặp chuyện này rồi cũng qua được, nhưng mà quan đề cao tâm tính không ngừng tăng lên, lúc tôi thấy khó chịu nhất thì nghe ông chủ mắng nhiếc, tựa như đã có tuyết phủ, giờ lại thêm sương mù nữa. Tôi quay về phòng, càng nghĩ càng thấy bất bình, từng cảnh từng cảnh ông chủ nổi giận vô cớ trước kia lại hiện ra. Tôi cũng không nhớ hướng nội tìm, hễ ra khỏi phòng thì mặt ủ mày chau, tất nhiên lời nào nên nói thì vẫn nói, chỉ là tôi cảm thấy buồn. Đến tối, tôi mới bắt đầu hướng nội tìm, biết mình đã sai và không giống như một người tu luyện, sau đó tâm cũng dần bình tĩnh trở lại. Hôm sau, tuy không tức giận trong lòng, nhưng tôi lại cố ý ra vẻ buồn bã nói chuyện với ông chủ, trong tâm bèn nghĩ không thể dễ dàng bỏ qua cho ông. Tôi chợt nhận ra cái tâm trả đũa quả là đáng sợ và độc ác, trông tôi có giống một người tu luyện nữa không?
Tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, ông chủ bèn nói: “Cô qua đây, tôi nói chuyện với cô một chút.” Ông nói: “Về chuyện hôm qua, cho tôi xin lỗi, tôi sai rồi.” Tôi nhất thời không biết giấu mặt vào đâu, một ông lão người thường lại đi xin lỗi người tu luyện, điều này chẳng nói rõ tôi quá kém rồi sao? Lúc này, bà chủ đi lại nói: “Ông ấy không phải là người như vậy, chỉ có đối với cô thì ông mới như vậy, là phần Thần của cô khiến ông biến thành như thế, đó là để giúp cô đề cao lên trên, nếu không thì sao cô có thể tu viên mãn được?” Bất kể lời này có phải là Sư phụ mượn miệng của bà chủ nói ra hay không, nhưng nó xuất ra từ miệng của một người thường, tôi thật sự không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa. Tôi bèn nói là do mình tu không tốt, nếu tu tốt thì tôi tuyệt đối sẽ không so đo tính toán với ông chủ, và cũng không buồn bã bực dọc.
Sau lần đó, tôi bắt mình phải hoàn toàn buông bỏ các tâm, tìm chỗ thiếu sót, yêu cầu bản thân dùng tâm từ bi đối đãi với họ, thiện đãi họ, dùng tâm độ lượng bao dung họ. Tôi không chỉ tống khứ các tâm chấp trước, mà còn phải nhảy ra khỏi tầng của người thường để đối đãi với mọi việc trên thế gian, thật sự giống như một người tu luyện.
Có lẽ lời góp ý của con gái chủ nhà đã có tác dụng, và do tôi đã thật sự đề cao lên trên, bây giờ hễ tôi nấu cơm, thì ông chủ sẽ chủ động về phòng đóng cửa lại, ông không còn nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, và cũng ít xoi mói hơn. Gần một năm trời, ông chủ thật sự giúp tôi đề cao rất nhiều, nếu nghiệp lực của tôi rơi trúng vào ông thì tất nhiên ông sẽ khó chịu, chẳng phải tôi nên cảm ơn sự phó xuất của ông sao?
Trong nhiều năm qua, cứ đến mùa đông, sáng nào ông bà chủ cũng đến sòng bạc, họ sẽ tắt máy sưởi, còn tôi ở nhà mặc quần áo len chống lạnh. Mùa hè mấy năm trước, ông bà chủ trở về từ sòng bạc, tôi cũng không thể tùy ý mở máy điều hòa. Đặc biệt là mùa hè năm ngoái, ông bà chủ ở nhà, tuy tôi đã trả chi phí máy lạnh, nhưng cả người vẫn bị rôm sảy. Những lúc ngoài trời hơi nổi gió, ông chủ bèn nói có gió mát rồi, nên tắt máy lạnh cũng được. Cửa sổ phòng tôi nằm ở hướng Tây, vào lúc mặt trời lặn, phòng tôi sẽ nóng như một cái lò hấp. Để tiết kiệm nước, ông bà chủ đi tiểu thường không xối nước. Tôi thấy bẩn nên đã xối nước trước khi đi vệ sinh, ông chủ liền nổi nóng, nói tôi lãng phí nước. Tôi kiên quyết không đồng ý với việc đi vệ sinh không xối nước. Tôi nghĩ tới hoàn cảnh của các bạn đồng tu vẫn đang chịu nạn trong nhà tù ở Trung Quốc. Tôi cũng từng nếm trải qua những thứ này.
Quay đầu nhìn lại, tôi thật sự xúc động vô cùng, tôi vốn là người không thể chịu nổi một chút oan ức. Khi còn làm việc ở Trung Quốc, đồng nghiệp từng nói với tôi: “Chúng tôi không ai dám nói chuyện với chị, nếu chúng tôi lỡ lời, nói không chừng chị sẽ làm lơ chúng tôi mấy ngày. Sau khi luyện Pháp Luân Công, chị thay đổi nhiều quá, chúng tôi thử chị mấy lần, nhưng xem ra chị đã thật sự trở thành một người tốt rồi.” Cho đến tận bây giờ, ngay cả tôi cũng thấy kinh ngạc trước sự thay đổi của chính mình, trong một năm này, tôi vượt qua thế nào, tôi làm sao có thể bước qua? Nghĩ tới đây, tôi thấy xúc động, chỉ có Đại Pháp mới có thể làm được, chỉ có Đại Pháp mới có thể hoàn toàn cải biến một người. Nghĩ lại lúc chưa tu luyện, ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra mình có vấn đề ở đâu, chứ nói chi đến thay đổi bản thân? Lại càng không nói đến chuyện “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Đại Pháp quá vĩ đại, uy lực của Đại Pháp quá lớn, tôi thật sự thể ngộ được cảm giác một vụn gỗ rơi vào trong lò luyện thép; dung luyện trong Đại Pháp, điều bất hảo gì cũng được cải biến.
Đệ tử cảm tạ sự an bài và cứu độ của Sư phụ. Nếu có chỗ nào chưa thỏa đáng, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hoa: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/3/23/疫情期間在居家生活中修煉提高-440141.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/31/199739.html
Đăng ngày 30-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.