Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 17-02-2022] Hôm đó vào buổi sáng, tiếng chuông báo thức reo lên, tôi nhanh chóng thức dậy luyện hết năm bài công pháp và phát chính niệm, sau đó ngã xuống ghế sofa ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của tôi là đói không chịu được. Một cảm giác nữa là đầu váng mắt hoa, toàn thân không còn sức lực và đầu óc trống rỗng. Hai chân yếu ớt lết vào phòng tắm. Lúc rửa mặt tôi phải dùng khuỷu tay chống vào thành của bồn rửa mặt, hai chân không thể chống đỡ thân thể. Lúc này chồng tôi từ phòng ngủ đi ra, tôi nói rằng mình đang đói ghê gớm. Anh ấy chỉ đơn giản nói: “Vậy thì ăn cơm đi chứ.” Khi anh nhìn thấy tôi ngã xuống giường, hai tay ôm ngực dáng vẻ khó chịu, liền vào bếp làm cơm.

Thời khắc đó tôi nghĩ đến những đồng tu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” khi gặp khó nạn, tôi liền nhẩm niệm hết lần này đến lần khác. Sau một lúc tôi cảm thấy ở chân trái có thứ gì đó xuất hiện, một lát sau lại xuất hiện một lần nữa, trong tâm tôi biết rằng đó là những thứ bất hảo được bài xuất ra. Tôi dần hiểu ra, nhưng biến hóa không lớn. Cứ như vậy, tôi liên tục nhẩm 9 chữ chân ngôn, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Tôi vào phòng bếp ngồi xuống bàn ăn. Tôi muốn thắp hương dâng Sư phụ nhưng lực bất tòng tâm, toàn thân vô lực. Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ đến: “Đây là giả tướng, đến để hại tôi? Nhất định là tà ác dùi vào chỗ sơ hở của tôi, nhất định là bản thân có chỗ hữu lậu.”

Lúc đó, trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh tôi cùng con gái và cháu trai, chúng tôi đang xem TV trong khi uống trà và ăn nhẹ vào buổi tối hôm trước. Tôi rất mãn nguyện, hài lòng và thoải mái lúc đó, hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng sâu bên trong tôi cảm thấy bất an. Làm sao tôi có thể hưởng thụ bản thân trong người thường trong khi có rất nhiều chúng sinh cần được cứu? Tôi tự nhủ rằng việc hưởng thụ không thường xuyên và tôi sẽ bù đắp lại sau. Tôi không nghĩ rằng quan niệm đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện nghiêm cẩn lắm, từng vòng nối từng vòng, ngay cả từng thời khắc, từng bước đi đều không được bị can nhiễu.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)

“Bản thân tu luyện bước đi là con đường của Thần, nhân tâm đâu đâu đều là chướng ngại. Nhưng con đường của chư vị lại rất hẹp, hễ không chú ý liền đi lệch, hễ lệch liền xuất hiện vấn đề, thậm chí vấn đề lớn, không quay lại được thì vĩnh viễn hối hận.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)

“Gậy cảnh tỉnh” của Sư tôn đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Chính niệm của tôi xuất ra: Tôi là đệ tử Đại Pháp, tôi chỉ quy về Sư phụ quản, những sinh mệnh khác đều không xứng quản tôi, bất kỳ bức hại giả tướng nào áp đặt lên tôi, tôi đều không nhận. Tôi đã làm sai điều gì, đều sẽ quy chính trong Đại Pháp, quyết không cho phép tà ác dùi vào sơ hở.

Khi tôi nghĩ như vậy, đột nhiên từ sâu bên trong đẩy ra một luồng lực lượng cực lớn mà tôi rất khó hình dung, tựa như một luồng khí. Tôi không tự chủ được khóc một tiếng lớn “Oa!”, chính mình cũng không biết tại sao, khiến cho chồng cũng sợ hãi giật mình. Anh không biết vì sao tôi lại khóc, kỳ quái là bản thân tôi cũng không biết tại sao tôi khóc, nhưng miệng tôi không ngừng nói: “Tôi chỉ quy về Sư phụ quản.”

Khóc một lúc, tôi lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, rồi đứng dậy. Tôi nói với chồng: “Em khỏe rồi! Thật tuyệt” Tôi đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác và đã có thể đi lại bình thường. Tôi dường như đã tỉnh lại từ một giấc mộng dài và tự hỏi tại sao mình lại khóc. Phần biết của tôi ở không gian khác hẳn đã chứng kiến Sư phụ đã phó xuất và chịu đựng cho tôi nhiều như thế nào.

Sâu trong tâm tôi biết rằng Sư phụ từ bi vĩ đại đã giúp tôi, Sư phụ không từ bỏ đệ tử. Tiếng khóc của tôi xuất phát ra từ bản nguyên của sinh mệnh, là sự hồi phục của bản tính, là những giọt nước mắt cảm ân. Tôi rảo bước ra khỏi phòng bếp và thắp hương dâng lên Sư tôn. Song thủ hợp thập, quỳ bái Sư tôn vĩ đại ân trọng như núi!

Trải qua lần ma luyện này, tôi ngày càng hiểu được sự nghiêm túc và thiêng liêng của tu luyện, không thể có chút qua loa nào, người chân tu chính là lấy khổ làm vui, trong khi kẻ tham lam hưởng thụ thú vui nhân gian chỉ có thể dậm chân tại chỗ hoặc bỏ dở giữa chừng, cuối cùng công sức đổ xuống biển. Cho nên tôi cần phải học Pháp nhiều hơn, chuyển biến quan niệm của người thường, vứt bỏ nhân tâm, mọi chuyện đều dùng Đại Pháp để cân nhắc đúng sai. Buông bỏ ràng buộc của tình, hoàn toàn nhảy xuất ra khỏi người thường.

Xin Sư phụ từ bi hãy yên tâm, đệ tử sẽ tinh tấn thực tu gấp bội, bất luận con đường tu luyện còn bao nhiêu gian nan hiểm trở, đệ tử nhất định trước sau như một, theo sát Sư tôn, mãi cho đến khi hoàn thành sứ mệnh, đoái hiện thệ ước.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/17/一个不寻常的清晨-439042.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/25/199658.html

Đăng ngày 29-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share