Bài viết của các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh

[MINH HUỆ 09-11-2021] Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã đến cứu chúng ta vào những thời khắc cuối cùng của thành-trụ-hoại-diệt và trao cho chúng ta sứ mệnh lịch sử to lớn là trợ Sư chính Pháp. Đây là vinh quang của chúng ta, và tôi trân trọng cơ hội mà Sư phụ ban cho để cứu chúng sinh.

Khi đại dịch bùng phát lần đầu

Tôi và các học viên khác đã phân phát tài liệu giảng chân tướng và giảng chân tướng trực diện trong khu vực của chúng tôi trong hơn 10 năm. Sau khi dịch Covid-19 bùng phát vào đầu năm 2020, tôi đặc biệt cảm thấy cấp bách, phải đẩy nhanh tốc độ cứu người hơn nữa.

Sư phụ giảng,

“[Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia (1999))

“Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất được cứu cho chúng sinh.“ (“Hy vọng duy nhất”, Hồng Ngâm III)

Tôi vẫn có thể nhớ lại rất rõ về ngày đầu tiên khi khu của chúng tôi bị phong tỏa. Mọi người đã rất lo lắng và đi tìm phương thức cứu cánh. Tôi nghĩ: Tôi không thể ở nhà và chỉ nghĩ đến cách bảo vệ mình. Tôi phải ra ngoài cứu người như thường lệ.

Sáng hôm đó, tôi mặc áo khoác, đeo khẩu trang và đi đến cổng khu dân cư của chúng tôi. Có nhiều nhân viên bảo vệ ở đó hơn bình thường. Họ đo nhiệt độ của bất kỳ ai ra vào, và không ai được phép đi qua cổng mà không đeo khẩu trang.

Sau khi rời đi, đầu tiên tôi đến một hiệu thuốc gần đó và giảng chân tướng cho hai nhân viên. Tôi bắt đầu câu chuyện bằng cách hỏi họ xem có chiếc khẩu trang nào không. Họ nói với tôi là không có, vì vậy tôi hỏi họ có biết tại sao tình hình lại trở nên nghiêm trọng như vậy không. “Đó là do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây ra,” tôi nói. “Khi virus mới xuất hiện, những người nắm quyền liên tục nói dối chúng ta và vì vậy chúng ta đã bỏ lỡ giai đoạn chống dịch tốt nhất. Bây giờ nó đã lan rộng khắp cả nước.”

Cả hai đều dừng việc họ đang làm và đến để lắng nghe tôi nói. Tôi đã giải thích cặn kẽ về lý do tại sao họ nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng nói với họ rằng nếu họ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, họ sẽ có thể được an toàn trong đại dịch. Họ rất biết ơn về thông tin này và cả hai đều thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong của ĐCSTQ. Kể từ ngày đó, họ luôn chào đón tôi mỗi khi tôi đi ngang qua cửa hàng.

Tôi rời hiệu thuốc và thấy rất ít người ở quanh đó. Tôi đến nói chuyện với một người bán lê bên đường. Tôi nói, “Trời lạnh như vậy mà anh vẫn phải ở ngoài đường!”

Anh ấy nói, “Tôi cần kiếm sống nên phải ra ngoài thôi!”

“Cuộc sống thật khó khăn đối với những người như chúng ta,” tôi trả lời. “Thật khó để kiếm tiền, đặc biệt khi có những người quản lý đô thị gây phiền nhiễu cho chúng ta.”

Anh ta đồng ý, “Đúng vậy, họ ăn cắp hàng hóa của chúng tôi.”

Vì không có khách nào và anh ấy cũng không bận, nên tôi đã nói với anh ấy chi tiết về sự tà ác của ĐCSTQ, vẻ đẹp của Đại Pháp và sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói với anh ấy rằng tôi đã được hưởng lợi như thế nào cả về thể chất và tinh thần trong 25 năm qua nhờ tu luyện Đại Pháp. Khi tôi nói với anh ấy tuổi của tôi, anh ấy nói, “Dì trông không giống một người đã quá 70 chút nào.”

Anh ấy đề cập đến vấn đề ở lưng của mình, vì vậy tôi trả lời: “Tôi từng có vấn đề về lưng và đi khập khiễng. Thậm chí phải có người khiêng tôi lên xuống cầu thang. Những vấn đề đó đều biến mất ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Nếu anh chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ thần tích có thể xảy ra.”

Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ làm như vậy và có thể sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong tương lai. Anh đồng ý thoái Đội Thiếu niên Tiền phong.

Anh ấy không đeo khẩu trang, vì vậy tôi đã đưa cho anh ấy một chiếc. Anh ấy liên tục cảm ơn tôi và đeo vào. Một người bán hàng bên cạnh anh ấy đã nhận xét tôi tốt bụng như thế nào.

Người đó nói rằng ngày nay khẩu trang rất khó kiếm và không có sẵn mà mua. Tôi mỉm cười và nói, “Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi phải quan tâm đến người khác.” Trời rất lạnh nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy lạnh, bởi vì tôi được bao quanh bởi nguồn năng lượng mạnh mẽ và ấm áp.

Khi tôi quay lại cổng khu dân cư của mình, tôi nói với một trong những nhân viên bảo vệ, “Cảm ơn vì tất cả các anh đã làm việc chăm chỉ! Hãy bảo trọng nhé!”

Anh ấy cảm ơn tôi. Sau đó, một số bảo vệ khác tiến lại, vì vậy tôi nói với họ, “Nhân họa này gây ra nhiều thiệt hại hơn thiên tai mà người dân lại bị bưng bít thông tin. Virus bắt đầu lây lan vào tháng 12, nhưng họ đã lừa dối chúng ta, đồng thời nói rằng không có sự lây truyền từ người sang người. Khi họ không thể che đậy được nữa, họ nói rằng nó chỉ bị lây truyền một cách hạn chế từ người này sang người khác. Giờ đây, cuối cùng họ cũng thừa nhận rằng nó lây lan khá nhanh, nhưng đã quá muộn. Bác sỹ Lý đã nói sự thật với công chúng, và anh đã bị cảnh sát thẩm vấn vào đêm giao thừa. Ở Trung Quốc, bác sỹ được tôn trọng, nhưng hãy xem anh ấy bị đối xử như thế nào! Hãy tưởng tượng xem họ còn đối xử với những người bình thường như chúng ta thế nào.”

Một trong những người bảo vệ nhận xét, “Chính phủ không bao giờ nói sự thật.”

Tôi tiếp tục, “Cậu nói rất đúng! ĐCSTQ đã giết hại hơn 80 triệu người Trung Quốc trong khi ngụy tạo đủ thứ dối trá. Hơn 300 triệu người hiện đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Đã đến lúc Trời diệt Trung Cộng. Mọi người nên nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Khi có tai họa, các cậu sẽ được an toàn.”

Khi tôi rời đi, một nhân viên bảo vệ lặng lẽ nói với tôi, “Tôi sẽ thoái.”

Tôi nói với cậu ấy, “Cậu sẽ bình an. Virus sẽ không động tới cậu đâu.” Cậu ấy liên tục cảm ơn tôi. Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã giúp các nhân viên bảo vệ khác thoái ĐCSTQ.

Tôi đã mua một số khẩu trang trước khi bị phong tỏa, điều này rất hữu ích cho việc giảng chân tướng. Khi tôi biết rằng một nhân viên thu ngân siêu thị cần một số khẩu trang, con gái tôi và tôi đã đưa cho nhân viên thu ngân tài liệu giảng chân tướng và khẩu trang. Cô ấy rất xúc động và thoái Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên tiền phong. Tôi bảo cô ấy để cha cô ấy đọc tài liệu và cô ấy đồng ý. Cha cô là một cảnh sát đã nghỉ hưu.

Tôi lái xe cùng con gái đến gặp người bạn lâu năm của cháu sống ở xa và mang theo một số tài liệu giảng chân tướng. Trước đây, khi tôi bảo con gái chia sẻ với bạn cháu thông tin về Đại Pháp, cháu luôn nói với tôi rằng bạn của cháu sẽ không tin vì cả cha và mẹ cô ấy đều là người vô thần. Lần này, con gái tôi rủ tôi đi cùng và nói: “Mẹ ơi, bạn con sợ bị lây virus đến nỗi không ngủ được vào ban đêm. Mẹ phải giúp bạn ấy.”

Khi gặp cô bạn cháu, chúng tôi nói chuyện trên vỉa hè gần nửa tiếng đồng hồ, vì chỗ nào cũng đóng cửa. Cô bé nói với tôi, “Cô có vóc dáng đẹp hơn nhiều so với mẹ cháu. Hơn 20 năm nay cô không uống thuốc gì mà mẹ cháu phải uống thuốc quanh năm. Tóc của cô rất đen, còn cháu thì đã có những sợi tóc bạc. Sẽ tốt hơn rất nhiều khi một người có niềm tin.”

Tôi nói với cháu, “Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu người. Thần và Phật tồn tại, dù con người có tin hay không. Trước đây cô không tin vào bất cứ điều gì, nhưng sau khi cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô đã có thể thoát khỏi gông cùm của chủ nghĩa vô thần”. Tôi bảo cháu thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” để được bình an trong đại dịch.

Chúng tôi nói chuyện rất lâu bất chấp gió lạnh, cháu đã thoái Đội thiếu niên tiền phong. Cháu cho biết sẽ đưa tài liệu cho bố mẹ đọc. Tôi có thể thấy rằng cháu đang hạnh phúc từ tận đáy lòng mình. Sau một vài ngày, con gái tôi nói với tôi rằng bạn nó không còn sợ hãi với loại virus này nữa vì giờ đây đã có một tấm bùa hộ mệnh.

Hãy quan tâm đến người khác

Mười năm trước, với sự gia trì của Sư phụ và sự hỗ trợ của các đồng tu, tôi đã học cách sử dụng máy tính, máy in và thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà của mình. Bây giờ tôi là người duy nhất trong khu vực làm tài liệu giảng chân tướng rồi phân phát cho các đồng tu.

Một học viên ở độ tuổi 70 gặp khó khăn khi lên xuống cầu thang. Dịp Tết âm lịch, tôi đến nhà bà ấy năm lần để giao tài liệu, nhưng bà không có ở đó. Vào lần tiếp theo tôi định đi gặp bà, nhưng các khu dân cư đều phong tỏa. Con gái tôi bảo tôi đừng đi vì trời rất lạnh. Nhưng tôi nghĩ, “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi đang làm điều ngay chính nhất. Tôi phải cố gắng gặp bà ấy.” Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi.

Tôi đến cổng khu nhà của bà ấy vào khoảng 7 giờ tối và cứ thế bước vào, như thể người bảo vệ không hề nhìn thấy tôi. Khi tôi đến cửa nhà bà trên tầng sáu, tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Tôi biết rằng chồng bà ấy có vấn đề về thính giác, vì vậy tôi lại gõ lớn. Cuối cùng tôi nghe thấy bà ấy nói, “Ai đó đang ở ngoài cửa.”

Tôi rất vui vì cuối cùng tôi đã thấy bà ấy ở nhà. Nhưng sau đó chồng bà dường như nói, “Em đang nói gì vậy?” Có vẻ như họ đang tranh cãi, vì vậy tôi do dự không gõ cửa lại.

Trước đây tôi đã biết chồng bà không muốn các học viên đến thăm bà ấy, nhưng ông ấy không thấy vấn đề gì khi tôi đến thăm, bởi vì tôi đã nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp nhiều lần trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Nếu họ tranh cãi, tôi không nên gây rắc rối cho họ, vì vậy tôi rời đi trong khi niệm “Luận ngữ”.

Khi tôi đến đó lần thứ bảy, cuối cùng họ cũng cho tôi vào và tôi được biết rằng họ đã đi thăm một thành phố khác trong dịp Tết Nguyên Đán. Bà ấy nói đùa với tôi, “Hôm đó ông ấy không giận. Ông ấy chỉ bị điếc. Lần sau, hãy gõ thật mạnh vào.” Tất cả chúng tôi đều cười.

Chúng ta chỉ có thể hợp thành một chỉnh thể khi chúng ta tu luyện dựa trên Pháp

Tâm tôi luôn nặng trĩu khi nhớ về nhóm học Pháp mà tôi từng là thành viên nhưng giờ không còn nữa. Một số học viên đã bị bức hại đến chết, một số bị kết án bất hợp pháp, một số bị ảnh hưởng bởi nghiệp bệnh nặng, và một số đã ngừng tu luyện Đại Pháp. Trong một khoảng thời gian, tôi không còn có bất kỳ học viên nào để học Pháp cùng. Một học viên đã nói với tôi, “Chị không còn có một chỉnh thể nữa.”

“Tôi có Sư phụ, Pháp và Minh Huệ,” tôi trả lời, “vì vậy tôi có một chỉnh thể. Hôm nay không giống như thời đầu của cuộc bức hại và chúng ta không biết phải làm gì. Bây giờ tôi đã trưởng thành hơn và tôi biết mình phải làm gì.”

Sư phụ giảng,

“có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney (1996))

Pháp của Sư phụ đã cho tôi dũng khí để tiến về phía trước. Ngoài việc học Pháp mỗi ngày, tôi cũng đọc các bài chia sẻ của Minh Huệ. Khi tôi thấy các học viên bị bức hại và cần được giúp đỡ khẩn cấp, tôi đã chủ động phát chính niệm và bảo các học viên tôi biết cùng phát chính niệm. Đôi khi chúng tôi làm việc đó ở nhà, và nếu ở địa phương, đôi khi chúng tôi đến nơi các học viên đang bị giam giữ để phát chính niệm, bất kể thời tiết như thế nào.

Việc tu luyện là nghiêm túc, và không có hình mẫu. Khi đại dịch nghiêm trọng, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, nhưng tôi tình cờ có một chiếc máy ép màng nhỏ mà tôi đã mua trước đây. Minh Huệ đã cung cấp cho chúng tôi những vật liệu tinh tế khác nhau. Tôi đã làm bùa hộ mệnh, tờ gấp ba và thẻ với thông tin về cách vượt tường lửa Internet, cùng những thứ khác. Sau đó tôi phân phát chúng cho những người trên đường phố.

Sư phụ từ bi đã sắp xếp cho một học viên cao tuổi đến nhà tôi để học Pháp và phân phát tài liệu với tôi. Chúng tôi đã liên lạc vào cuối tháng 2 năm 2020 và sắp xếp một nơi để gặp nhau. Chị ấy đi xe đạp và tôi đi xe buýt. Chúng tôi đã chia sẻ về cách cứu nhiều người hơn dựa trên Pháp, và chúng tôi khuyến khích nhau đoàn kết tu luyện và cứu nhiều người hơn nữa. Tôi mang cho chị ấy một số bùa hộ mệnh mới mà tôi đã làm trong đại dịch và chị ấy đã mang cho tôi hàng tá bùa hộ mệnh đã được làm trước đây.

Gặp gỡ những người có duyên tiền định

Mặc dù có rất ít người đi bộ, nhưng Sư phụ đã an bài cho tôi gặp được những người hữu duyên. Trên đường đến gặp học viên lớn tuổi và trở về nhà, tôi đã giúp bốn người thoái ĐCSTQ và đưa cho họ bùa hộ mệnh và tài liệu Đại Pháp.

Có một phụ nữ khoảng 50 tuổi ở trạm xe buýt. Tôi đã nói chuyện với cô ấy trong khi chúng tôi đợi xe buýt, và cô ấy muốn thoái Đội Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi đặt một cái tên và hỏi cô ấy rằng liệu việc thoái bằng bút danh đó có ổn không. Cô ấy thốt lên, “Chúa ơi, đó là tên thật của tôi! Làm sao chị biết vậy?“

Tôi nói, “Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Đây là trí huệ của Đại Pháp.”

Một lần khác, một người đàn ông tầm 60 tuổi vội bắt xe buýt chuẩn bị rời bến. Người lái xe đóng cửa ngay khi ông đến nơi. Ông gõ cửa, nhưng tài xế phớt lờ ông và lái xe đi. Ông hụt hơi và quay trở lại băng ghế. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau và tôi chỉ ra rằng sự hỗn loạn trong xã hội ngày nay đều do ĐCSTQ gây ra và Đảng đã sát hại biết bao nhiêu người trong suốt thời gian cầm quyền. như thế nào Tôi nói với ông ấy về Đại Pháp, và ông ấy đồng ý thoái Đảng. Tôi nói, “Ông không bắt được xe buýt bởi vì ông là một người tốt và Sư phụ của Đại Pháp muốn ông gặp tôi. Ông sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Tôi cũng bảo ông ấy thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ông ấy rất vui và liên tục cảm ơn tôi.

Chăm chỉ giảng rõ sự thật

Tôi gặp một cặp vợ chồng khi đang đợi xe buýt. Người phụ nữ khoảng 60 tuổi, ăn mặc sang trọng. Tôi mỉm cười và nói với bà ấy, “Chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi đã biết rằng cô là người biết tận hưởng cuộc sống.”

Bà ấy mỉm cười và hỏi, “Làm thế nào mà chị biết được?”

“Từ cách ăn mặc của cô” tôi trả lời.

Cô ấy ngồi vào ghế trước mặt tôi khi chúng tôi lên xe buýt và tiếp tục nói chuyện. Tôi đã nói rằng, với virus, điều quan trọng nhất bây giờ là giữ an toàn. Cô ấy đã đồng ý. Tôi đã nói với cô ấy về việc ĐCSTQ đã lừa dối chúng ta trong nhiều thập kỷ và giết hại hơn 80 triệu người trong các phong trào chính trị như thế nào. Tôi cũng nói về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn được dàn dựng để kích động mọi người thù ghét các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Cô ấy thì thầm, “ĐCSTQ quá xấu xa.” Tôi nói với cô ấy rằng hơn 300 triệu người Trung Quốc đã thoái Đảng. Cô ấy cũng đồng ý thoái.

Họ chuẩn bị xuống xe, tôi nghĩ, “Tôi vẫn chưa giảng chân tướng cho chồng cô ấy.” Vì vậy, tôi đã đi với họ. Tôi đã nói chuyện một chút với ông ấy và ông ấy nói, “Tôi là một Đảng viên ĐCSTQ. Tôi không thể thoái được.”

Tôi nói, “Chúng ta không có đủ thời gian, và tôi đã không giải thích được rõ. Có thể ông sẽ có cơ hội thoái vào lúc khác.” Tôi lấy Tập san Minh Huệ về đại dịch từ trong túi xách của mình, đưa cho người phụ nữ và bảo họ đọc nó.

Cô ấy nói, “Tôi không muốn cầm. Tôi sợ.”

“Trong này nói rất rõ về đại dịch” tôi trả lời. “Hãy xem đi và nó sẽ giúp cô được bình an.” Sau đó tôi đưa cho cô ấy xem.

Chồng cô cảm động trước năng lượng tích cực của trang bìa và vội vàng nói với cô: “Em sợ gì? Lấy nó đi. Chúng ta sẽ về nhà và đọc nó.” Khi cô ấy định lấy tờ báo khỏi tay tôi, chồng cô ấy đã nắm lấy và bắt đầu đọc nó. Khi họ rời đi, ông ấy liên tục cảm ơn tôi.

Tôi đứng ở trạm xe buýt và nhìn cặp vợ chồng vừa đi vừa đọc ấn bản đặc biệt. Tôi nghĩ: Chẳng phải mình đã từng giống như cô ấy sao? Mình đã quá sợ mà không dám lấy những tài liệu nói về sự thật. Điều này là do người dân Trung Quốc đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ trong nhiều thập kỷ.

Từ bi và trường năng lượng của tôi vẫn chưa đủ mạnh. Người Trung Quốc cần phải hiểu sự thật, nhưng tôi chưa làm tốt vai trò của mình. Để thực sự cứu những người này và giúp họ hiểu ra sự thật, chứ không phải chỉ làm một cách hời hợt, chúng ta thực sự phải làm việc chăm chỉ hơn.

Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm của tác giả về thể ngộ tại tầng thứ sở tại để chia sẻ cùng các đồng tu giúp chúng ta có thể “Tỉ học tỉ tu” (Thực tu, Hồng Ngâm).

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/9/433402.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/25/197139.html

Đăng ngày 26-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share