Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-12-2021] Năm 2008, Đảng Cộng sản Trung Quốc mượn cớ chuẩn bị cho Thế vận hội Olympics Bắc Kinh để gia tăng bức hại và bắt giữ rất nhiều các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trong một khoảng thời gian, địa khu chúng tôi bị bao trùm bởi không khí khủng bố. Tuy nhiên, nhờ sự an bài từ bi của Sư phụ, các đồng tu ở địa phương đã phối hợp chỉnh thể, nhắm vào kẻ chịu trách nhiệm chính để vạch trần hành động tà ác, qua đó khởi tác dụng chấn nhiếp và áp chế hình thế bức hại ở địa phương. Kẻ đứng đầu Phòng An ninh Nội địa đã chủ động xin từ chức. Trong suốt quá trình vạch trần tà ác này, rất nhiều sự việc “trùng hợp, tình cờ” đã khích lệ và hỗ trợ chúng tôi hoàn thành công việc này.
Sự việc “tình cờ” đã giúp chúng tôi tìm ra kẻ cầm đầu
Một ngày nọ, một vài đồng tu đến nhà cha tôi để thảo luận một số vấn đề. Một học viên mà tôi không quen nói: “Một lần tại buồng điện thoại công cộng tôi gọi điện cho một vị giám đốc. Tôi đã vạch trần việc ông ấy bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và cảnh báo ông ấy đừng làm những việc tà ác này nữa. Ông ấy vô cùng sợ hãi – hoàn toàn không giống cách ông ấy cư xử khi đàn áp các học viên. Ông ấy hoảng sợ và nói rằng mình bị ép buộc làm việc đó. Điều này đã gợi cho tôi nhiều ý tưởng. Sở dĩ họ dám hành ác vô độ là vì họ nghĩ rằng sẽ không phải nhận hậu quả gì. Một khi họ biết gieo nhân nào gặp quả đó thì họ sẽ biết sợ.”
Tất cả chúng tôi đều ngộ ra rằng việc phơi bày tội ác của những kẻ bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp là việc tất yếu. Chúng tôi cần tìm kiếm thêm thông tin và vạch trần tội ác để ngăn họ tiếp tục phạm tội.
Một vài ngày sau, một học viên khác nói: “Kẻ tà ác nhất chuyên bức hại các học viên chúng ta chính là là lãnh đạo Phòng An ninh Nội địa họ Mã. Những vụ đàn áp quy mô lớn gần đây đều do ông ấy chỉ đạo. Chúng ta cần phơi bày tội ác của ông ấy vì ông ấy đã bức hại các học viên trong vùng.” Tất cả chúng tôi đều đồng thuận.
Tôi nói: “Để vạch trần ông ấy, tốt nhất là lấy một bức ảnh của ông ấy và in trên tờ rơi. Hiệu quả sẽ tốt hơn.” Các đồng tu khác cũng đồng ý và cho rằng chúng tôi cần thu thập thêm các thông tin khác về ông Mã.
Một vài ngày sau, một học viên gửi cho chúng tôi biển số xe cảnh sát của ông Mã. Những viên quan chức ĐCSTQ này đều dùng xe cảnh sát như là xe riêng của mình. Tôi đã ghi nhớ biển số xe đó.
Vào lúc đó, chúng tôi đều thấy việc nhận được biển số xe này rất “tình cờ” – trước đó chúng tôi luôn muốn tìm thêm thông tin về ông ấy nhưng vẫn chưa tìm được. Sau đó chúng tôi ngộ ra rằng khi chúng tôi muốn vạch trần tội ác của kẻ xấu, Sư phụ đã mở một cánh cửa cho chúng tôi. Nhìn bề ngoài dường như là tình cờ, nhưng thực ra đây chính là nhờ có uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.
Không ngừng gặp sự việc “tình cờ” và chứng kiến kỳ tích
Hai ngày sau, trên đường tôi đi làm về, đã xảy một sự trùng hợp kỳ diệu khi tôi nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát với biển số này đang đi ngược chiều. Tôi rất ngạc nhiên, liệu đây có phải là ngẫu nhiên? Tôi liền nhanh chóng quay xe lại và đi theo chiếc xe cảnh sát đó. Tuy nhiên vì đường phố rất đông đúc nên sau đó ít lâu tôi đã bị mất dấu chiếc xe.
Tháng sau, tôi lại “tình cờ” nhìn thấy chiếc xe này 2 lần nữa nhưng nó chạy quá nhanh nên tôi đã không thể đuổi kịp. Một vài ngày sau, một học viên khác nói với tôi rằng ông Mã hiện sống ở Khu dân cư Hoa viên Đô thị (hóa danh). Tôi nói với đồng tu mình sẽ đến đó để tìm chiếc xe này.
Vào lúc 8 giờ tối, tôi lái xe máy và đi tìm Khu dân cư Hoa viên Đô thị. Nó cách nhà tôi một đoạn đường. Tôi đi tới một cánh cổng cao màu trắng có hình vòm, cảm thấy mình đã tới rất gần. Sau đó tôi mới biết khu dân cư đó nằm ngay sau cánh cổng hình vòm này. Thực tế ông Mã không sống ở đây mà đang sống ở Khu dân cư Hoa viên Đô thị II.
Tôi đã hỏi một người đàn ông làm thế nào để tới Khu dân cư Hoa viên Đô thị. Thay vì nói với tôi nó nằm ngay sau cổng vòm, ông ấy nói: “Anh đi qua ngã tư thêm 100 mét nữa là tới.”
Đó chính là Khu dân cư Hoa viên Đô thị II nơi ông Mã đang sinh sống! Lại là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa!
Sau khi vào bên trong, tôi mới biết đây là một khu dân cư cao cấp với nhiều chốt bảo vệ. Ngoài ra còn có nhiều đội bảo vệ tuần tra.
Tôi lái xe máy đi qua những con đường giữa các tòa nhà nhưng không thể thấy chiếc xe cảnh sát đó. Sau khi đi vài vòng tôi nhìn thấy có quá nhiều nhân viên bảo vệ và camera an ninh. Nếu tôi cứ tiếp tục đi như thế này thì có vẻ quá lộ liễu và đáng ngờ. Vậy nên tôi đã dừng xe, tĩnh tâm và nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Tôi nhận ra mình đang đứng ở cuối đường của khu dân cư này. Phía trước mặt có một cửa ra vào rộng hơn một mét. Ngay lúc đó, có một chàng trai trẻ đang đạp xe tiến về phía này. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu: “Nếu cậu ấy đi vào cổng này, mình sẽ đi theo cậu ấy và biết đâu sẽ tình cờ phát hiện được gì đó.” Quả đúng như dự đoán, cậu ấy đạp xe vào trong.
Tôi đã đi theo cậu ấy và nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà nằm ở phía bên này. Sau khi đi thêm hơn 10 mét nữa, bất chợt tôi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát của ông Mã.
Tôi vô cùng cao hứng, nhưng ngay lập tức tôi tự nhủ phải giữ bình tĩnh bởi vì camera giám sát ở khắp mọi nơi. Tôi đỗ xe máy và ngồi nghỉ dưới bóng mát của một cái chòi nhỏ và quan sát những ngôi nhà và không gian xung quanh.
Đó là một buổi tối mùa hè và lúc này đã hơn 9 giờ tối. Các nhân viên bảo vệ tuần tra xung quanh đó và thỉnh thoảng nhìn vào chỗ tôi. Tôi cố tình mặc quần đùi, áo sơ mi cộc tay và dép lê nên trông có vẻ như là người dân sống ở đây. Khi họ nhìn thấy tôi ăn mặc như đang đi dạo thì chỉ nhìn thoáng qua rồi đi tiếp.
Sau khi ngồi đó một lát, tôi nghĩ: “Ở đây có cả xe ô tô nên chắc chắn còn một cổng khác nữa.” Vậy nên tôi lên xe và thong thả lái xe sang hướng khác và quả đúng như vậy, một chiếc cổng khác hiện ra trước mắt tôi. Sau khi lái xe qua cổng tôi đi thẳng về nhà.
Sáng hôm sau, bốn đồng tu nữa và tôi đi chung một chiếc xe ô tô đến khu dân cư này nắm rõ hơn tình hình ở khu dân cư này. Sau khi đỗ xe, một đồng tu nói: “Chúng ta không thể ngồi trong xe được. Ở khu này có rất nhiều bảo vệ. Nếu chúng ta đỗ xe lại mà vẫn ngồi trong xe, bảo vệ sẽ chú ý.”
Ngay sau đó một nhân viên bảo vệ đi tới và gõ cửa xe hỏi: “Các anh chị cần gì?”
Vị đồng tu đó nói: “Chúng tôi đang đợi người. Một lát nữa chúng tôi đi ngay.” Sau đó anh ấy đóng cửa sổ xe lại và quay lại nói với chúng tôi: “Một người trong nhóm sẽ ra khỏi xe và đi dạo xung quanh, giả vờ như đang tìm ai đó. Như vậy, họ sẽ không tò mò nữa.”
Nhờ vậy chúng tôi đã nắm được tình hình trong khu dân cư. Sau khi về nhà, các đồng tu chuẩn bị 2 chiếc xe ô tô và máy quay phim, máy ảnh.
Chúng tôi dự đoán ông Mã sẽ đi làm sau 8 giờ sáng. Sáng hôm sau, một nhóm các học viên mang theo máy quay phim và lái xe tới khu dân cư. Trước 8 giờ sáng, họ đỗ xe ngay gần chiếc xe cảnh sát của ông Mã, chuẩn bị ghi lại cảnh ông ấy đi ra xe. Một nhóm học viên khác đỗ xe ở bên đường đối diện cổng vào khu dân cư và chuẩn bị máy ảnh để chụp ảnh.
Quả nhiên, lúc 8 giờ sáng ông Mã đã đi làm nhưng lúc đi ra ông ấy lại quay lưng về phía máy quay nên chúng tôi không thể ghi hình khuôn mặt.
Sáng ngày thứ ba chúng tôi quay trở lại nhưng không thấy ông ấy. Sau khi quay về, tất cả chúng tôi đều phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chúng tôi giữ tâm kiên định không nản lòng.
Sáng ngày thứ tư, chúng tôi lại thấy ông Mã nhưng ông ấy vẫn quay lưng về phía máy quay khi đi ra xe. Các đồng tu đều nghĩ: “Sẽ thật tốt nếu ông có thể quay lại.” Và ông Mã quả thực đã quay lại nhìn về phía chiếc xe của các đồng tu trong khoảng ba đến bốn giây, quả là hoàn hảo!
Sau khi trở về, một nhóm học viên chỉnh sửa tờ rơi và một nhóm khác xác minh lại địa chỉ của ông Mã. Họ đã tìm được một học viên đang sống gần khu nhà của ông Mã. Sáng hôm sau, các học viên đi dạo cùng nhau giả vờ giống như đang đi bộ tập thể dục. Họ tình cờ gặp ông Mã đang dắt chó đi dạo và tìm được số nhà của ông ấy. Các đồng tu khác cũng tìm được địa chỉ một ngôi nhà khác của ông ấy cũng như tên doanh nghiệp của ông ấy trên mạng Internet, trường học của các con ông Mã và những thông tin cá nhân khác.
Chúng tôi để toàn bộ thông tin cá nhân của ông Mã trên tờ rơi cùng với những bức ảnh các học viên phải chịu tra tấn cực hình trong trại lao động cưỡng bức và nhà tù. Chúng tôi giữ vững một niệm rằng những tờ rơi này vô cùng uy lực và các học viên trong địa phương rất chờ đợi để đi phân phát chúng. Rất nhanh sau đó, một lượng lớn những tờ rơi này được các đồng tu phân phát. Người nhà, những người sống trong khu dân cư và nơi làm việc của ông Mã đều nhận được tờ rơi. Không chỉ riêng ông Mã mà cả gia đình ông ấy cũng cảm thấy áp lực. Toàn bộ Phòng An ninh Nội địa đều biết chuyện này.
Một vài ngày sau, người nhà của một đồng tu đang bị bức hại đến nói chuyện với ông Mã để yêu cầu trả tự do cho đồng tu đang bị giam giữ phi pháp. Ông Mã hét lên: “Những người này miêu tả tôi quá thậm tệ. Giờ ai cũng đều biết chuyện này. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi sẽ nghỉ việc! Đừng đến đây tìm tôi nữa! Tôi không muốn làm công việc này nữa! Tôi sắp gục ngã rồi!”
Chúng tôi nghe nói rằng ông ấy đã nhiều lần gặp cấp trên để xin từ chức ở Phòng An ninh Nội địa. Chẳng bao lâu sau ông ấy bị điều chuyển đi nơi khác.
Sau khi ông Mã rời vị trí đó, cảnh sát Phòng An ninh Nội địa không còn tà ác như trước. Họ giảm thiểu quy mô bức hại tại địa phương chúng tôi. Sư phụ đã nói về việc vạch trần bức hại của tà ác tại địa phương. Thông qua trải nghiệm này, một lần nữa chúng tôi lại chứng kiến được uy lực thần kỳ trong khi triển khai công việc này.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/16/434852.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/20/197063.html
Đăng ngày 03-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.