Bài viết của Kỷ Trân Nghiên, phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 14-08-2021] Ngày 16 tháng 7 năm 2021, Simon Vereshaka, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Úc hiện đang sống ở New York, đã có một bài phát biểu ngắn trong cuộc mít-tinh phản đối cuộc bức hại ở Washington DC. Anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi còn trẻ và là một trong những người phương Tây đầu tiên đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp.

0e5f8fadd6a6fd3d860112f3167c5622.jpg

Simon Vereshaka phát biểu tại cuộc mít-tinh ở Washington D.C. vào ngày 16 tháng 7.

Đọc Chuyển Pháp Luân

Năm 1997, Simon và em trai sinh đôi Nicholas Vereshaka (Nick) điều hành một công ty chuyên về làm vườn. Giáo viên dạy Thái Cực Quyền của Simon là cô Grace Trần, một phụ nữ Trung Quốc ở độ tuổi 50. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được vài tháng, cô ấy đã giới thiệu cho các học viên của mình. Một nửa số học sinh trong lớp của cô bày tỏ sự quan tâm, bao gồm cả Simon và Kati (Ana Caterina Turcu). Vài năm sau, Kati trở thành vợ của Nick.

Simon từng bị chảy máu gan, đau thắt lưng và đau khớp. Sau khi bố mẹ ly hôn, anh nghiện ma túy khiến sức khỏe ngày càng suy giảm.

Anh đã mất vài năm và rất nhiều tiền để tìm cách chữa trị. Vào thời điểm đó, anh đã tập Thái Cực Quyền được tám năm, nhưng hiệu quả còn hạn chế. Simon luôn tìm kiếm một con đường tốt hơn, một con đường tâm linh.

Khi biết về những thay đổi to lớn về thể chất và tinh thần của giáo viên Thái Cực Quyền sau khi chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong vài tháng, anh cũng nhận được một bản Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Anh.

Anh nói: “Năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi đã vô cùng xúc động. Tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý đã dạy môn tu luyện chân chính. Tôi ngay lập tức từ bỏ Thái Cực Quyền.“

Grace đóng cửa lớp học Thái Cực Quyền. Cô ấy đã tổ chức một hội thảo Pháp Luân Đại Pháp miễn phí kéo dài 9 ngày, trong đó có phát các video về các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Anh em Simon và Kati đều tham dự.

ec5c4f4b1dd0743c6364ff7a819b7785.jpg

Simon và Nick luyện tập Pháp Luân Đại Pháp ở Melbourne

Sau khi bắt đầu luyện 5 bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, tất cả bệnh tật của Simon đều biến mất trong vòng một tuần. Anh ấy bảo Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng anh.

Kể từ đó, Simon luôn giữ được tâm thái bình yên. Bất kể gặp phải những khổ nạn nào trong cuộc sống, anh đều xử lý chúng bằng tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn. Các vấn đề luôn được giải quyết nhanh chóng. Là một người làm vườn, đôi khi phải làm những công việc nặng nhọc. Nhưng ngay sau khi luyện công, sự mệt mỏi của anh ấy đã biến mất.

Nick, em trai của anh cũng có những trải nghiệm tương tự. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Nick bị đau chân không thể chịu đựng được. Anh ấy đã thử vật lý trị liệu và nhiều phương pháp điều trị khác nhau, nhưng không phương pháp nào có hiệu quả. Chán nản, anh cảm thấy mình có thể phải dừng công việc làm vườn và tìm một công việc khác.

Một ngày đầu năm 1999, Nick gặp một số học viên Pháp Luân Đại Pháp tại nhà của Simon. Nick nói: “Khi tôi gặp họ, tôi cảm thấy như mình đã bước vào một cõi thanh tịnh vì cảnh giới tâm linh của họ rất cao”.

Nick đã xem video các bài giảng của Sư phụ Lý. Anh bắt đầu luyện các bài công pháp và tuân theo các tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày của mình. Không lâu sau, anh nhận ra rằng nỗi đau của mình đã hoàn toàn biến mất. Nick nói: “Tôi chỉ tu luyện trong một hoặc hai tháng, và tôi hoàn toàn quên mất nó”.

“Sau khi tu luyện, tôi đã biết cách đối mặt với khó khăn và tìm thấy sự bình yên trong nội tâm. Tâm trí tôi trở nên bình yên và ổn định. Pháp Luân Đại Pháp đã biến tôi thành một người tốt. Mọi người trong gia đình tôi đều biết tôi trước đây như thế nào và bây giờ tôi như thế nào. Cha tôi rất tự hào về tôi.”

Kati bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sớm hơn Simon. Ngay khi nghe giáo viên lớp Thái Cực Quyền giới thiệu Chuyển Pháp Luân, ngay ngày hôm sau cô đã có quyển sách.

Cô ấy nói: “Khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên vào năm 1997, tôi đã mất hai ngày một đêm để đọc nó từ đầu đến cuối. Toàn bộ thời gian tôi đọc nó cảm thấy như tôi đang nín thở. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng cuốn sách này chính là bí mật mà tôi đã tìm kiếm cả đời.“

Khi còn là một sinh viên đại học, Kati đã nghiên cứu Phật giáo và đọc nhiều sách về tâm linh. Cô ấy thậm chí còn nghĩ đến việc trở thành một nữ tu sĩ. Cô cũng nhiều lần mơ thấy có người muốn nhận mình làm đồ đệ. Nhưng cô không cảm thấy ai trong số họ là Chân sư của mình. Cô vô cùng mong muốn tìm được một người sẽ hướng dẫn cô đến ý nghĩa thực sự của sinh mệnh.

Kati nhớ lại: “Cuối cùng khi tìm thấy Đại Pháp, tôi đã trân trọng nó rất nhiều. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng nó quá quý giá và quá cao cấp để chia sẻ với người khác. Tất nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đây hoàn toàn không phải là mong muốn của Sư phụ Lý. Vì vậy, tôi bắt đầu tham gia các hoạt động khác nhau để giới thiệu Đại Pháp với công chúng.”

Quyết định đến Bắc Kinh thỉnh nguyện vì Đại Pháp

Tình hình đột ngột thay đổi. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại điên cuồng đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, điều này cũng đã làm gián đoạn cuộc sống yên bình và hạnh phúc của ba học viên ở Úc.

Việc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ từng bước leo thang. Hàng nghìn học viên ở Trung Quốc đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, yêu cầu chính phủ hủy bỏ quyết định sai lầm và không mang lại thảm họa cho người dân Trung Quốc thông qua một trong nhiều chiến dịch chính trị của họ.

Simon và các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác ở Melbourne tiếp tục nghe tin tức từ các học viên ở Trung Quốc. ĐCSTQ tiếp tục biến phải thành trái, vu khống Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý bằng những lời nói dối. Chiến dịch thông tin sai lệch của họ cũng lan sang các phương tiện truyền thông phương Tây. Các phương tiện truyền thông phương Tây không đưa tin về việc các học viên ở Trung Quốc đã bị bắt cóc và tra tấn như thế nào.

Ngày 11 và 12 tháng 12 năm 1999, Simon, Nicholas và Kati cùng một số học viên khác đã đến Hồng Kông để tham gia Hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Châu Á Thái Bình Dương. Hơn 1.000 học viên từ gần 20 quốc gia bao gồm Trung Quốc, Hồng Kông, Nhật Bản Úc, Đài Loan, Singapore, New Zealand, Anh, Thụy Sĩ, Pháp và Hoa Kỳ đã tham gia hội nghị.

Đại diện mỗi nước đã cùng nhau trao thư ngỏ cho chính phủ và các nhà lãnh đạo Trung Quốc trước Tân Hoa Xã. Bức thư ngỏ thể hiện tiếng nói của các học viên: Pháp Luân Đại Pháp là chính nghĩa; sự trong sạch của Ngài Lý Hồng Chí phải được phục hồi; cuộc bức hại tàn ác đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp phải dừng lại ngay lập tức; và các học viên Pháp Luân Đại Pháp phải được phép tự do tu luyện.

33dd267b355c9aa27a298683d3171386.jpg

Simon tham gia nhóm luyện công đối diện Tân Hoa Xã ở Hồng Kông vào ngày 11 tháng 12 năm 1999.

Sau khi trở về từ Hồng Kông, ba học viên trẻ đã suy nghĩ về cách giúp các đồng tu ở Trung Quốc, để chính phủ Trung Quốc nghe tiếng nói của các học viên từ nước ngoài, và cho người Úc biết tình hình thực tế ở Trung Quốc. Họ quyết định đến Bắc Kinh.

Kati nói: “Tôi nghĩ rằng sau khi đến Trung Quốc, chúng tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm tu luyện bên ngoài Trung Quốc. Tôi cũng muốn họ biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên khắp thế giới đang yêu cầu chính phủ của họ giúp ngăn chặn cuộc bức hại ở Trung Quốc”.

Lúc đầu, họ nghĩ đến việc đến Quảng trường Thiên An Môn để giăng một biểu ngữ nhằm thu hút sự chú ý của chính phủ, nhưng sau đó nhận ra rằng làm như vậy có thể khiến họ bị trục xuất một cách lặng lẽ. Cuối cùng, họ quyết định gửi một lá thư thỉnh nguyện lên chính quyền Cộng sản Trung Quốc để trực tiếp truyền đạt yêu cầu của họ.

Trong lá thư, họ trịnh trọng viết: “Pháp Luân Đại Pháp không phải là một phong trào chính trị. Nếu bất cứ ai quan tâm đến chính trị hoặc danh vọng, thì người đó không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi chúng tôi nghe tin Pháp Luân Đại Pháp bị vu khống, chúng tôi không thể ngồi ở nhà và bỏ qua nó, bởi vì những gì Pháp Luân Đại Pháp đã trao cho chúng tôi không thể diễn đạt bằng bất kỳ ngôn ngữ nào.“

Simon, Nick và Kati là nhóm học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây đầu tiên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện.

Chuyến đi khó quên đến Trung Quốc

Vào đầu năm 2000, họ đến Bắc Kinh, khi đến nơi có gặp một cô gái 18 tuổi. Cả gia đình cô đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cha mẹ cô đã bị bắt vì thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Cô gái đưa họ đến Quảng trường Thiên An Môn vào ngày hôm sau. Không khí ở đó căng thẳng. Họ nhìn thấy cảnh sát ở khắp mọi nơi trên quảng trường.

d450273e74dfdd7f010948e23b324603.jpg

Simon, Nick và Kati ở Bắc Kinh

Một học viên Trung Quốc đến từ Úc đã liên lạc với Simon và hỏi anh ấy có muốn tham gia một cuộc họp gồm 20 học viên địa phương không. Họ quyết định không đi. Sau đó, họ biết rằng 20 học viên đã bị cảnh sát bắt trong cuộc họp.

Sau khi trải nghiệm sự nguy hiểm mà các học viên ở Trung Quốc phải đối mặt bất cứ lúc nào, Simon và hai người khác bắt đầu lưỡng lự và suy nghĩ xem họ nên gửi thư thỉnh nguyện đến bộ phận nào.

Simon nghĩ về một người giáo viên châu Âu mà anh biết ở Hồng Kông đang dạy ở Bắc Kinh. Họ ngay lập tức liên lạc với anh ấy. Vị giáo viên này đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, đồng cảm với các học viên và sẵn sàng giúp đỡ họ. Vì vợ anh làm việc trong một hãng truyền thông nói tiếng Tây Ban Nha ở Bắc Kinh và rất am hiểu về chuyện này nên anh đã gọi cho cô ấy. Để cuộc gọi của họ không bị theo dõi, anh và vợ đã liên lạc bằng 5 thứ tiếng trên điện thoại.

Cuối cùng, người giáo viên và vợ đề nghị Nick đưa bức thư thỉnh nguyện cho Tân Hoa Xã. Với sự giúp đỡ của vợ người giáo viên, họ đã liên lạc với tất cả các phương tiện truyền thông phương Tây ở Bắc Kinh, và gửi qua fax cho họ bức thư thỉnh cầu. 10 giờ sáng ngày 9 tháng 1 năm 2000, họ đến Tân Hoa Xã để nộp thư.

Ngay sau khi đến Bắc Kinh, họ tình cờ gặp một chủ khách sạn đã từng du học ở Úc. Họ ở trong khách sạn của ông ấy đêm trước khi đơn kiện được đệ trình, cũng là đêm cuối cùng mà Simon, Nick và Kati dự định ở lại Trung Quốc. Người chủ nhất quyết mời họ đi ăn tối.

Người chủ khách sạn trông vui vẻ và có vẻ đáng tin cậy, vì vậy họ nói với ông ta kế hoạch của họ. Phong thái của ông ấy thay đổi một cách bất ngờ: “Ông ấy trở nên cáu kỉnh và thô lỗ, nói rằng chúng tôi không hiểu tình hình Trung Quốc, và bảo chúng tôi không can thiệp vào chính trị Trung Quốc”.

Kati nhớ lại: “Nhưng ngay trước khi đó, ông ấy nói rằng ông ấy không thích hệ thống chính trị của Trung Quốc và không tán thành một số chính sách của ĐCSTQ. Ông ấy cũng nói với chúng tôi rằng không được đưa lá thư thỉnh nguyện. Nếu không ông ta có thể mất công việc kinh doanh hàng triệu nhân dân tệ vì giao thiệp của ông ta với chúng tôi.”

Chủ khách sạn rõ ràng là rất sợ ĐCSTQ. Ông ta nói rằng ông không còn cách nào khác là phải báo cảnh sát và bảo họ thu dọn hành lý, chuẩn bị đến đồn cảnh sát vào sáng hôm sau.

Nhưng đến nửa đêm, người chủ đột ngột bảo họ phải rời đi ngay lập tức. Ông ấy bảo họ chuyển đến khách sạn khác. Ông ấy nói rằng ông không muốn dính dáng vào bất cứ điều gì.

Kati nhớ rằng người chủ khách sạn đó đã viết một tờ ghi chú bảo tài xế taxi đưa họ đến một khách sạn khác.

Buổi sáng ngày cuối cùng ở Trung Quốc, họ đến Tân Hoa Xã. Các phóng viên phương Tây đã ở đó và đang chờ đợi họ.

Kati nhớ lại: “Ngay khi chúng tôi đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp và đưa lá thư thỉnh nguyện cho văn phòng, người trực ban ngay lập tức nhấc điện thoại và bắt đầu gọi. Ngay sau đó có nhiều người đến chất vấn chúng tôi, và sau đó một nhóm cảnh sát đã đến.”

Cảnh sát đã lấy hộ chiếu và vé máy bay của họ. Viên cảnh sát phụ trách nói tiếng Anh rất tốt và hỏi họ đã gặp ai ở Trung Quốc, họ ở đâu và họ làm gì khi ở Trung Quốc.

Vì không thấy ba học viên ra khỏi tòa nhà, các phóng viên phương Tây có mặt tại hiện trường đã lập tức đưa tin. Cha của Simon biết được từ tờ báo rằng họ đã đến Bắc Kinh.

1981d0d3c014017e0876e3e0c0b1e416.jpg
The Age đã đưa tin về chuyến đi của Simon, Nick và Kati đến Bắc Kinh. Bức ảnh AAP cho thấy Kati (phải) đang trao lá thư thỉnh nguyện.

Họ bị giam giữ trong năm giờ. Họ không hề sợ hãi mà liên tục nói với mọi cảnh sát: Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Pháp Luân Đại Pháp đã phổ biến và được tập luyện trên toàn thế giới.

Sau đó, họ được đưa lên xe cảnh sát và lái đi từ trụ sở Tân Hoa Xã. Cảnh sát nói với họ rằng vì máy bay của họ chuẩn bị cất cánh nên sẽ chở họ đến văn phòng sân bay để tiếp tục thẩm vấn.

Tại sân bay, cảnh sát đã lập một bảng lời khai tiếng Trung và yêu cầu họ ký tên vào đó. Họ từ chối ký vì họ nói rằng họ không thể đọc được tiếng Trung Quốc. Họ kiên định trong đầu rằng dù không được phép về nhà, họ cũng sẽ không ký.

Có thể vì họ là nhóm người phương Tây đầu tiên đến Trung Quốc thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp nên cảnh sát không biết phải làm thế nào. Có thể là do họ tiếp tục làm sáng tỏ sự thật và đánh thức lương tâm của các cảnh sát, họ đã không bị đối xử bạo lực. Cuối cùng, cảnh sát đã trả lại hộ chiếu và cho họ lên máy bay đúng giờ.

Khi Simon và nhóm của anh ấy quay trở lại Melbourne, họ biết rằng chuyến đi của họ đã được báo cáo bởi The Age. Một số hãng truyền thông chính thống khác cũng phỏng vấn họ. Mặc dù gia đình của Simon rất lo lắng, nhưng họ vẫn tự hào về các anh sau khi biết toàn bộ câu chuyện.

Hai anh em và Kati cảm thấy rằng chính phủ Úc cũng nên tìm hiểu về vấn đề này. Kể từ đó, cùng với các học viên khác, họ tiếp tục nói với các thành viên Quốc hội Úc về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại của ĐCSTQ ở Trung Quốc. Họ cũng sử dụng nhiều cách khác nhau để nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp cho người dân Úc và các phương tiện truyền thông.

858f009a15b005fa500c3fe076412fcf.jpg

Simon và Nick tham gia một cuộc diễu hành ở New York vào tháng 5 năm 2018.

Simon, Nick và Kati đã giảng chân tướng và phản đối cuộc bức hại trong hơn 22 năm.

Hoàn cảnh

Vào năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) lần đầu tiên được truyền xuất cho công chúng. Gần 100 triệu người trên khắp Trung Quốc đã sớm tu luyện sau khi trải nghiệm sự cải thiện sức khỏe và tính cách của mình. Ngày 20 tháng 7 năm 1999. Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, đã ra lệnh cấm Pháp Luân Đại Pháp khi nhận thấy việc số lượng học viên của pháp môn này ngày càng phổ biến như là mối đe dọa đối với hệ tư tưởng vô thần của ĐCSTQ.

Trong cuộc bức hại trong 22 năm qua, Minghui.org đã xác nhận cái chết của hàng nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp; con số thực tế bị nghi ngờ là cao hơn nhiều. Nhiều người hơn nữa đã bị bỏ tù và tra tấn vì đức tin của họ.

Có bằng chứng cụ thể cho thấy ĐCSTQ đã phê chuẩn việc mổ cướp nội tạng từ các học viên bị giam giữ, những người này bị sát hại để cung cấp cho ngành công nghiệp cấy ghép nội tạng.

Dưới sự chỉ đạo cá nhân của Giang, ĐCSTQ đã thành lập Phòng 610, một tổ chức an ninh ngoài pháp luật có quyền kiểm soát hệ thống cảnh sát và tư pháp và có chức năng duy nhất là thực hiện cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/14/429575.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/16/194641.html

Đăng ngày 16-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share